Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Tiểu Ngôn đối mặt với mấy tên tướng lĩnh ánh mắt như hổ rình mồi, không hề phản ứng.

Vị tướng mở miệng chất vấn đã tiến lên một bước, trầm giọng nói:

- Tại sao không nói lời nào? Có phải trong lòng ngươi có điều mờ ám hay không?

Hàn Mạc nhíu mày, thản nhiên nói:

- Nói xằng nói bậy cái gì thế?

Người này quay về phía Hàn Mạc cung kính nói:

- Đại tướng quân, trong lòng chúng ta đều cảm thấy kỳ lạ. Sau khi Đại tướng quân dẫn chúng ta xuất phát, dọc đường đi rất cẩn thận, vì bí mật hành quân, đều lựa chọn những đường gập ghềnh hẻo lánh mà đi, xem như thần không biết quỷ không hay.

Gã quay lại nhìn về phía Chu Tiểu Ngôn, nói:

- Nhưng chúng ta cuối cùng lại rơi vào cạm bẫy mai phục của quân Ngụy, mà dọc đường đi, người này đều ở phía trước dẫn đường, nếu không phải hắn có ý hãm hại, chúng ta sao có thể rơi vào bẫy kẻ thù chứ?

Hai đường lông mày của Hàn Mạc vắt thành một đường, vẻ mặt lạnh lùng:

- Các ngươi không cần nghĩ nhiều, việc này với hắ không liên can.

- Đại tướng quân, gã cả ngày đeo mặt nạ, ngay cả mặt mũi không không lộ ra, rốt cuộc là người phương nào?

Lập tức có người nói:

- Đại tướng quân, biết người biết mặt không biết lòng, hiện giờ chúng ta đến mặt gã cũng không biết, làm sao biết lòng gã thế nào? Gã rốt cuộc có phải là gian tế do quân Ngụy gài vào quân ta không, đó là việc ai cũng không thể xác định!

Trong lòng Hàn Mạc biết lúc này các tướng bất kể thân thể hay tâm lý đều chịu đựng áp lực thật lớn, bí mật hành quân lại bị quân Ngụy vây khốn, mấy người này trong lòng cũng nhất định tràn ngập nghi ngờ.

- Các ngươi nói không sai, trong quân ta thực là có gian tế.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Nhưng không cần hoài nghi gã, con đường này bản tướng sai gã đi như vậy, nếu bị bao vây, không phải vì chúng ta đi nhầm đường, mà bởi vì quân Ngụy rất có thể đối với hành tung của chúng ta đã nắm rõ trong tay!

Mọi người đều giật mình, có người hỏi:

- Đại tướng quân, rốt cuộc là ai bán đứng chúng ta? Nhất định phải đem y ra băm nghìn nhát đao cho thây nát thành vạn mảnh!

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Các ngươi yên tâm, chỉ cần lần này có thể sống trở về, Hàn Mạc ta hứa với các ngươi, nhất định sẽ tìm ra kẻ nội gián bán đứng chúng ta, lấy lại công bằng cho các ngươi, cũng là lấy lại công bằng cho các anh em đã mất!

Ánh mắt mọi người đều có chút đỏ thẫm.

Bọn họ cũng không sợ chết, nam nhi rong ruổi sa trường, còn da ngựa bọc thây.

Nhưng vì bị người mình bán đứng, chết đi như vậy, đối với các tướng sĩ mà nói, thật sự là chuyện khó chấp nhận.

Chu Tiểu Ngôn nghe Hàn Mạc vì hắn mà thanh minh, liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, cũng không nói nhiều.

- Nhưng chúng ta hiện giờ phải cùng nhau đoàn kết, ứng phó với khó khăn trước mặt.

Hàn Mạc giọng nói trầm thấp mà nghiêm nghị:

- Bản tướng đã đưa các người đi, sẽ nghĩ mọi cách đưa các ngươi về!

Mọi người nghe tới đây, trong lòng cảm động, đồng thanh nói:

- Chúng thuộc hạ nguyện cùng Đại tướng quân đồng sinh cộng tử!

Hàn Mạc đứng dậy, cầm lấy mũ giáp đội lên, lại thuận tay cầm Huyết Đồng Côn, quay sang một tướng lĩnh dặn dò:

- Ngươi gọi Vương chỉ huy sứ lại đây, nói ta có việc quân cần thảo luận!

Người kia nhận lệnh mà đi.

Hàn Mạc quay sang Chu Tiểu Ngôn nói:

- Theo ta đến phía trước xem xét một chút!

Cũng không nói nhiều, cầm theo Huyết Đồng Côn nhằm hướng chân núi tiến vào, Chu Tiểu Ngôn cũng không nhiều lời, cầm theo trường thương trong tay, đi theo phía sau.

Cây cối trên núi này rất rậm rạp, nhưng trước đây vì ngăn cản bước tấn công của quân Ngụy, đã chém ngã không ít cây lớn sử dụng làm con lăn, hơn nữa còn rừng cây làm công sự phòng ngự đơn giản tạm thời.

Hàn Mạc mãi cho tới lúc đến trước phòng ngự Mộc Lan, mới dừng chân, quan sát phía dưới, có thể nhìn thấy doanh trại quân Ngụy chi chít, liên miên trùng điệp, đem vây kín phía Đông núi Man Đầu không một kẽ hở.

Quân Yến canh giữ bên cạnh cây Mộc Lan cũng đều mệt mỏi kinh khủng, trong mắt không ít người thậm chí đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Đối mặt với sự bao vây như vậy của quân Ngụy, cho dù có thêm một đôi cánh muốn bay ra, chỉ e cũng bị quân Ngụy từ trong không trung bắn rơi xuống.

Hàn Mạc chống Huyết Đồng Côn, chỉ có điều rất cẩn thận dừng ở doanh trại quân Ngụy dưới chân núi, hắn tự mình từ trái sang phải, chậm rãi mà đi, ánh mắt từ đầu tới cuối không rời khỏi doanh trại Ngụy, dường như đang quan sát cái gì.

Chu Tiểu Ngôn cũng không hỏi nhiều, chỉ đi theo bên cạnh Hàn Mạc, nhưng sâu trong đôi mắt lại hiện ra vẻ nghi hoặc.

Vừa đi vừa xem, nhằm hướng phải đi ra gần mười dặm, Hàn Mạc dừng bước chân, lại xoay người trở về đi vòng vèo, lần này chỉ được khoảng ba bốn dặm, hắn liền dừng lại, cầm Huyết Đồng Côn trong tay đưa cho Chu Tiểu Ngôn, đặt nó vào một gốc cây đại thụ, đứng từ trên cây đại thụ quan sát xuống phía dưới.

Chẳng những Chu Tiểu Ngôn có chút buồn bực, thì ngay cả binh sĩ phòng vệ nước Yến cũng nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu Hàn Mạc rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì.

Hàn Mạc đứng ở trên cây, hơn nửa ngày không xuống, mãi tới khi Vương Tư Vũ vội vàng tới, Hàn Mạc mới từ trên cây nhảy xuống, hỏi: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

- Vương chỉ huy sứ, tình hình bên phía Bắc như thế nào?

Vương Tư Vũ cũng giống mọi người, trên chiến giáp nhuốm đầy vết máu, mắt đỏ ngầu, môi khô nứt, nhưng giữ được ý chiến đấu vững chắc, chắp tay nói:

- Đại tướng quân, hôm nay quân Ngụy tấn công ba lần, đều bị chúng ta đánh hạ. Tuy nhiên xem bộ dạng bọn chúng, cũng không phải toàn lực công kích, chẳng qua là muốn làm phiền chúng ta, không cho chúng ta nghỉ ngơi mà thôi.

Vẻ mặt Hàn Mạc ngưng trọng, khẽ gật đầu, lại hỏi:

- Theo ý kiến của ngươi, chúng ta còn có thể chống đỡ được bao lâu?

Vương Tư Vũ cười khổ nói:

- Đại tướng quân, lương thảo của chúng ta đã hết, binh lực quân Ngụy lại bao vây kín mít, không dám dối gạt Đại tướng quân, nếu không phải các anh em sớm chịu huấn luyện gian khổ, chỉ e đã không chịu đựng nổi rồi.

Dừng một chút, thở dài:

- Lương thảo hết cũng không nói tới, chỉ là chúng ta bị quân Ngụy bao vây gắt gao, có chạy đằng trời, thư từ không đưa đi, không thể cầu tiếp viện, trong lòng mọi người…!

Nói tới đây, Vương Tư Vũ trên mặt hiện ra vẻ ảm đạm.

Thư từ không đưa đi được, cũng cắt đứt hy vọng của các tướng sĩ.

Quân đội không có hy vọng, ý chí cứng cỏi cũng theo chuyển biến xấu của tình tình mà bị tiêu diệt dần dần.

Hàn Mạc khẽ trầm ngâm, rốt cục nói:

- Ngươi nói không sai, tiếp tục như vậy, chúng ta khẳng định không thể chống đỡ được.

Ánh mắt hắn một lần nữa hướng về phía doanh trại quân Ngụy chi chít dưới chân núi, khẽ giọng hỏi:

- Vương chỉ huy sứ, tình thế trước mặt, ngươi cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?

Vương Tư Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.

- Ngươi có ý gì, cứ việc nói ra.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Việc liên quan tới sinh tử của ba nghìn anh em, chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng không thể bỏ qua!

Vương Tư Vũ cuối cùng nói:

- Mạt tướng cho rằng, kế này, chỉ có thể liều chết phá vòng vây, nếu lại tiếp tục trì hoãn trên núi, bị bọn họ vây thêm hai ngày, các anh em chỉ sợ đến sức cầm vũ khí cũng không còn, càng đừng nói cùng bọn họ chiến đấu, nếu thực tới thời điểm đó, ba nghìn anh em, nhất định toàn quân bị tiêu diệt. Nếu ngồi chờ chết, chẳng bằng thừa dịp mọi người còn chút sức lực, còn chút ý chí chiến đấu, ra sức vật lộn một phen, nếu là vận khí may mắn, có lẽ có thể vài người chạy thoát…!

Nói tới đây, Vương Tư Vũ lắc đầu, cười khổ nói:

- Chỉ có điều rất khó khăn. Binh lực của chúng ta yếu hơn bọn họ, hơn nữa đối với địa hình quân Sơn Nam cũng không hiểu biết bằng họ, muốn đột phá vòng vây trùng điệp, đã là muôn vàn khó khăn, cho dù phá được vòng vây ra ngoài, muốn thoát thân, cũng tuyệt đối không dễ dàng…!

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Việc cho tới bây giờ, chỉ có phá vòng vây.

Vương Tư Vũ vội hỏi:

- Đại tướng quân phải chăng đã nghĩ ra kế sách tốt hơn?

Hàn Mạc thản nhiên cười, hỏi ngược lại:

- Vương chỉ huy sứ, ngươi có biết Tư Mã Hạo Nguyệt vì sao lại bỏ qua hành động của Ô Dương Lĩnh không giúp đỡ, lại phải dùng tất cả tinh lực để đối phó với chúng ta?

Vương Tư Vũ chau mày một chút do dự, mới chậm rãi nói:

- Thứ tội mạt tướng nói thẳng, hành động lần này của Đại tướng quân, chỉ e đã bị Tư Mã Hạo Nguyệt biết được, hơn nữa Tư Mã Hạo Nguyệt nhất định đã biết dẫn quân lần này chặn đánh bọn họ chính là Đại tướng quân thân chinh.

Hàn Mạc cười nhạt nói:

- Ngươi nói không sai, bản tướng cùng bốn ngàn anh em, lúc này bị người bán đứng. Tư Mã Hạo Nguyệt biết bản tướng trong đội quân này, cho nên mới ra sức như thế. Xem ra hắn chỉ cần bắt được bản tướng, sẽ khiến quân Tây Bắc ta như rắn mất đầu, quân Ngụy liền có cơ hội phản công. Người nước Ngụy cũng không sợ người Khánh, họ sợ chúng ta, chỉ cần chúng ta loạn, khí thế của bọn họ sẽ dâng lên, mà nước Khánh một mình đối mặt với quân Ngụy cho dù đã bị thương nặng cũng chỉ như châu chấu đá voi. Chiêu thức ấy của Tư Mã Hạo Nguyệt, ngay cả nhà binh cũng gọi là bắt kẻ trộm trước tiên bắt vua!

- Đúng là như thế.

Vương Tư Vũ gật đầu nói, lập tức nắm chặt tay, trong mắt hiện ra vẻ oán giận:

- Rốt cuộc là ai đã bán đứng chúng ta?

- Điều này không cần vội nghĩ ngợi.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Hiện tại điều chúng ta cần, là làm như thế nào để phá vòng vây.

Vương Tư Vũ lập tức nói:

- Đại tướng quân, người có gì chỉ bảo, cứ việc dặn dò. Ba nghìn dũng sĩ Đại Yến ta, tuyệt không thể không minh bạch chết ở chỗ này, Đại tướng quân ngài càng không thể thua trong tay Tư Mã Hạo Nguyệt.

Giọng nói của Hàn Mạc trở nên nghiêm túc, hạ giọng nói:

- Binh lực chúng ta hiện giờ chỉ còn có khoảng ba nghìn người, còn có mấy trăm anh embị thương, số anh em có thể chiến đấu không tới ba nghìn người, mà hai mươi nghìn đại quân của Tư Mã Hạo Nguyệt bao vây núi Man Đầu, bốn phía đều sắp đặt lực lượng hùng hậu, cho nên chúng ta muốn phá vỡ vòng vây, cần động não một chút, đó là phải xác định phương hướng phá vòng vây, sau đó tập trung tất cả binh lực, tấn công mạnh mẽ một chút!

Vương Tư Vũ gật đầu, như thoáng suy nghĩ, lập tức hiện ra vẻ lo lắng nói:

- Đại tướng quân, nếu các anh em dũng cảm liều chết, ngược lại cũng chưa chắc không thể trong trận đấu với quân Ngụy mở ra một đường thoát, nhưng chúng ta cũng không thể không suy xét, cho dù tìm được lối thoát, theo mạt tướng một mặt tạm thời phá vòng vây ra ngoài, nhưng đội quân Sơn Nam này tốc độ tiến quân ở vùng núi này mạnh hơn chúng ta, cũng không cần bao lâu, bọn họ có thể một lần nữa lại bao vây lấy chúng ta một lần nữa, ở phiến núi này, chúng ta muốn từ trong tay bọn họ rút lui, khó khăn muôn phần.

Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:

- Cho nên chúng ta chẳng những phải phá vây ra ngoài, hơn nữa phải khiến cho bọn họ rối loạn lên, làm cho bọn họ không còn dũng khí tiếp tục bao vây đuổi chúng ta.

Vương Tư Vũ và Chu Tiểu Ngôn ở bên cạnh liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

- Tư Mã Hạo Nguyệt nếu tổn hao tinh lực như thế muốn bắt đại tướng quân, thì tuyệt đối sẽ không bỏ dở nữa chừng.

Chu Tiểu Ngôn giọng nói thản nhiên mà bình tĩnh:

- Không nên coi thường Tư Mã Hạo Nguyệt, y hành quân đánh giặc tuy rằng rất cẩn thận, nhưng nội tâm của người này cũng không thiếu dũng khí.

- Cho nên nếu dũng khí của Tư Mã Hạo Nguyệt biến mất, lòng can đảm của quân Sơn Nam làm thế nào để bảo tồn?

Hàn Mạc khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh:

- Tư Mã Hạo Nguyệt muốn bắt bản tướng, bản tướng chẳng nhẽ không thể ngược lại sử dụng thuật bắt kẻ trộm trước tiên bắt kẻ cầm đầu, cũng nắm giữ y!

Vương Tư Vũ giật mình kinh hãi, đôi mắt của Chu Tiểu Ngôn cũng lóe lên một tia sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK