Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuấn mã của Hàn Mạc chạy như bay, rất nhanh đã chạy tới bên người Xương Đức Hầu. Toàn đội cũng không dừng lại, hướng về phía Vân Thủy Quan thong thả đi qua. Tào Ân nhìn thấy Hàn Mạc qua đây, khuôn mặt tuấn tú kín đáo cười, nói:

- Phía trước là Vân Thủy Quan của Đại Yến ta. Rất nhiều năm trước, bản hầu thực ra đã tới nơi này. Chỉ là năm đó cũng không có ruộng vườn rộng lớn mênh mông. Lấy binh nuôi quân, thời gian chiến tranh là các chiến sĩ dũng mãnh, lúc nhàn nhã cũng vào đồng ruộng lao động, cách thức này của Đại tướng quân, chính là vì nước giảm bớt gánh nặng lớn. Nếu không phải Đại tướng quân dùng nhiều sách lược tự cung tự cấp ở biên quan, hàng năm Đại Yến ta tiêu hao cho biên quan, ít nhất còn cần tăng thêm ba thành, một trăm ngàn đại quân, nếu là hàng năm tiêu hao lại tăng thêm ba thành, đó có thể không phải là con số nhỏ!

- Đại tướng quân đối với nước Đại Yến ta mà nói, công không thể không kể!

Ngồi trên lưng ngựa, nhìn ruộng lúa mạch vàng rực rỡ, Hàn Mạc không cầm lòng nổi nói.

Tào Ân mỉm cười nói:

- Năm đó khai quốc, Võ Hoàng đế quét sạch sáu quận đất Yến, một đội quân hùng hậu ở phía Tây quận Lâm Dương hình thành nên chiến tuyến phía Tây tiến công khí thế của quân Khánh. Người Khánh cũng tụ binh ở quận Nam Dương không nhân nhượng. Ai ngờ Võ Hoàng đế lại đột ngột phát lệnh kì binh, ám độ Trần Thương từ phía tây im hơi lặng tiếng điều động ra rất nhiều quân đội xâm nhập Vân Thủy Quan, từ phía đông Vân Thủy Quan đánh thẳng vào đất nước Khánh, người Khánh trở tay không kịp.

Dừng một chút, trông về nơi xa kia giống như một con thú lớn phủ phục ở cửa ải trên đất lớn, chậm rãi nói tiếp:

- Võ Hoàng đế thống lĩnh tinh binh, gần như đã dẹp xong quận Võ Bình của Khánh quốc… Chỉ tiếc khi đó thực lực của Khánh quốc rất hùng mạnh, hơn nữa thiết kế gài bẫy, Võ Hoàng đế gặp quân Khánh mai phục, đành rút quân, đó là một trận thảm bại!

Nói tới đây, quay đầu lại nhìn Hàn Mạc, ôn hòa cười nói:

- Lần đó nếu không phải Thiên Nhai Công tổ tiên Hàn gia của các người dẫn quân cản trở phía sau, trước thế tấn công của Khánh quốc, ta chỉ e Đại Yến còn thương vong thê thảm và nghiêm trọng hơn.

Hàn Mạc đối với những chuyện cũ này, cũng biết được chút ít.

q- Võ Hoàng đế dẫn quân bại trận lui Vân Thủy Quan, Thiên Nhai Công ở lại quận Võ Bình cản trở mấy vạn quân Khánh uốc sáu ngày. Đúng là sáu ngày này, Võ Hoàng đế tăng cường bố trí canh phòng, thủ vững ở Vân Thủy Quan, đợi Thiên Nhai Công dẫn đầu đám tướng sĩ còn sót sau đó trở lại Vân Thủy Quan, cùng người Khánh xốc lại thế phòng thủ!

- Đúng vậy!

Tào Ân khẽ thở dài:

- Yến Quốc ta lập quốc, đúng là lúc anh hùng xuất hiện lớp lớp. Thiên Nhai Công tổ tiên của ngươi, lúc ấy là danh tướng thứ nhất dưới tay Võ Hoàng đế. Lúc ấy thiên hạ lộn xộn, đều muốn nhất thống thiên hạ, đúng là lúc xảy ra chiến sự liên mien. Nếu không phải Võ Hoàng đế anh minh thống soái, Thiên Nhai Công và danh tướng ba quân phục vụ quên mình, chỉ e nước Đại Yến ta sớm đã không còn tồn tại.

Y tay cầm cương ngựa, tiếp tục nói:

- Võ Hoàng đế bại trận, Khánh quốc lại muốn mượn cơ hội tiến công Đại Yến, hai đạo đại quân, một đường từ phía Tây tấn công quận Lâm Dương, một đường tập kết lực lượng hùng hậu từ phía đông tấn công Vân Thủy Quan. Khánh quốc chính là cướp sự bình trị trong thiên hạ, thực lực tự nhiên là hùng mạnh nhất. Đại Yến ta mới bại trận, nếu như bị bọn họ công phá đường nào, hậu quả đều vô cùng nguy hiểm.

Hàn Mạc khẽ mỉm cười, hắn đương nhiên hiểu rõ, trận chiến đó, theo quan điểm sách lược chiến tranh mà nói, người Khánh quốc sẽ là thất bại.

- Bên kia quận Lâm Dương, có Tô Văn Mậu, Diệp Liên Thủy cùng với cha con Hồ Lãng, mấy người này đều là danh tướng một thời vào lúc ấy, đúng là lấy hai vạn chiến sĩ, chặn lại sáu vạn đại quân Khánh quốc tiến công, lại đánh úp thuận lợi, đại phá quân Khánh, ép người Khánh quốc chật vật rút lui.

Tào Ân trong mắt lóe ra ánh hào quang khác thường:

- Bên này Vân Thủy Quan, Võ Hoàng đế tự mình trấn thủ. Dưới trướng có hai đại dũng tướng là Hàn Thiên Nhai và Tây Môn Thiên Cương, người Khánh quốc điên cuồng tấn công Vân Thủy Quan liên tục trong ba tháng, hai bên người chết vô số, bọn họ cuối cùng chống đỡ không được, đành thối lui. Chỗ vừa đứng đó, Đại Yến ta trước thua sau bại, làm thương tổn nguyên khí của Khánh quốc. Sau này người nước Khánh nhắc tới Vân Thủy Quan tức thì nét mặt biến sắc…

Tô Văn Mậu, Diệp Liên Thủy, Hồ Lãng, Hàn Thiên Nhai, Tây Môn Thiên Cương, đó đều là những người có công lớn khi Đại Yến khai quốc, cũng là tổ tiên của các Đại thế gia Yến quốc hiện giờ.

Khi còn nước Đại Tề, ngoại trừ Hàn Thiên Nhai là ngư dân lập nghiệp, còn lại các đại gia tộc khác đều là thân hào nông thôn địa phương bình thường của sáu quận nước Yến, cũng chịu cảnh bóc lột của quan viên địa phương nước Tề.

Yến Võ Vương khi đó tuy chỉ là một võ quan ở quận Hội Kê, quận Hội Kê lúc đó là Hội Kê vương của nước Tề. bên trong Hội Kê có thiết lập Vương phủ. Yến Võ Vương lúc đó là Giáo úy quân hộ vệ phủ vương trong thành Hội Kê, tuy nhiên cũng quản lý hơn hai mươi thuộc hạ.

Nước Tề bị tộc ngoại soán quyền, Hoàng đế bị bức đến treo cổ tự vẫn trong Thái Miếu ở kinh thành, thiên hạ lập tức lâm vào trong cảnh chia năm xẻ bảy, quần hùng cắt cứ, anh hùng xuất hiện lớp lớp.

Quận Hội Kê mà Hội Kê vương cai trị tất nhiên cũng khủng hoảng. Thống lĩnh quân hộ vệ làm loạn, giết Hội Kê vương, muốn khởi nghĩa vũ trang. Yến Võ Vương cũng mang theo thủ hạ, lấy danh nghĩa tru sát kẻ phản chủ, đúng là giết chết Thống lĩnh hộ vệ, lại mạnh mẽ, cứng rắn đoạt quyền, trước đã khống chế binh lính đội bảo vệ vương phủ, liền sau đó lại ở trong cuộc hỗn loạn khống chế binh quyền đóng quân trong thành Hội Kê, coi đây là cơ sở, bắt đầu đi lên chiếm lấy thiên hạ.

Yến Võ Vương là người phóng khoáng, rộng rãi tiếp nhận người tài, lúc ấy không ít thân hào nông thôn địa phương đều đầu nhập vào dưới trướng Yến Võ Vương. Được những thế lực địa phương này ủng hộ, Yến Võ Vương nhanh chóng phát triển lớn mạnh, lập tức Nam chinh Bắc phạt, ở trong thời thế loạn lạc này bành trướng thế lực sang phía Đông.

Nước Yến sau khi họ ngoại Lý Thị cướp vương quyền, cũng không ngờ cảnh hỗn loạn có thể tới tận đây. May mắn Lý Thị cũng có nhân tài kiệt xuất, dẫn quân dẹp yên, sau khi dẹp yên phương Bắc, phát hiện ra thiên hạ đã hình thành những thế lực hùng mạnh xung quanh.

Hậu duệ của Tây Tấn là Tư Mã Thị xưng bá ở phía Tây, Yến Võ Vương nắm giữ lục quận ở phía Đông, biên giới phía Nam man di tách ra lập quốc.

Yến Võ Vương ra sức dẹp loạn ở phía Đông, chín đại gia đình công lao trác tuyệt bắt đầu trở thành trụ cột của quốc gia. Yến Võ Vương dựa vào thế gia lập quốc, tuy rằng thành quả giành được một phen bá nghiệp, nhưng từ đó ngược lại cũng khiến Yến Quốc trên dưới đều vướng phải gông cùm của quan lại thế gia.

- Trận chiến涢 thủy quan năm đó, xác người khắp nơi, đại chiến qua đi, trong ngoài biên ải nơi nơi chồng chất xương khô. Di cốt của tướng sĩ Đại Yến ta là chôn ở trên mảnh đất này!

Tào Ân nâng roi ngựa, quét qua sắc vàng của lúa mạch nói:

- Bên dưới ruộng lúa mạch vàng tươi, khắp nơi ẩn giấu linh hồn của các chiến sĩ trung thành.

- Một tướng công thành vạn cốt khô! Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Hàn Mạc khẽ thở dài.

Tào Ân cười nói:

- Hay, một tướng công thành vạn cốt khô, các triều đại qua nhiều thế hệ, đế quốc nào thành lập, không phải đạp trên vô số hài cốt các chiến sĩ. Trận đại chiến ở cửa sông 涢 qua đi, có người nói mùi máu tươi mấy tháng không bay hết, trong phạm vi trăm dặm, không một bóng người…. Ngay cả hai mươi năm trước, trong ngoài cửa sông này vẫn là một vùng hoang vu vắng vẻ, ngoại trừ các chiến sĩ giữ ải, còn hiếm thấy có người lai vãng tới!

Dừng một chút, mới nói:

- Từ sau khi Tiêu Hoài Ngọc trở thành Đại tướng quân cửa ải, cho thực thi một số việc làm, lúc này cửa sông 涢 mới phát triển hơn lên, đây cũng là con đường quan trọng của thương nhân hai nước Yến – Khánh thường qua lại. Tiêu Hoài Ngọc lại biến đổi đồ hư hỏng thành ngọc tốt, tiến hành khai khẩn đất hoang trong quan ải, trên đó trồng lương thực…!

Nói tới đây, Tào Ân mới nói giống như tổng kết:

- Ông ta thực là người có công với đất nước!

Hàn Mạc nhìn màu vàng của lúa mạch mênh mông bát ngát, nghĩ đến nơi này từng là mảnh đất hoang không một bóng người, lập tức trong lòng có chút xúc động, Tiêu Hoài Ngọc…Quả nhiên không giống người bình thường!

Nhưng vào lúc này, giữa ruộng lúa mạch rộng lớn trên đường kia, âm thanh của tiếng vó ngựa, mới vừa rồi ở trên núi nhìn thấy một đoàn ngựa thồ, đang chạy như bay đến rồi dừng lại bên này, trong đoàn quân đánh một mặt cờ xí, mặt trên là một chữ "Yến " màu đỏ sẫm.

Hơn mười người trong đội hòa thân cưỡi ngựa tiến lên phía trước, bảo vệ bên canh Xương Đức Hầu.

Cự ly cách xa hơn mười thước, đám kỵ binh liền dừng ngựa, đi đầu là một người thân trọng khôi, trên người không có mang binh khí, xuống ngựa, bước nhanh về phía trước, ở giữa đường quỳ một gối, cao giọng nói:

- Mạt tướng Tổng binh Hạ Hầu Đức 涢 thủy quan bái kiến Hầu gia!

Xương Đức Hầu thấy người nọ, cười nói:

- Tổng binh Hạ Hầu, đứng lên đi!

Hạ Hầu Đức đứng dậy tiến tới, đưa mắt nhìn, nhìn đến Hàn Mạc bên người Tào Ân, trong mắt lóe lên một luồng sáng, chắp tay nói:

- Vị này là phó sứ Hàn đại nhân chăng?

Hàn Mạc cũng biết nói tiếng này, biên giới nước Yến và nước Khánh kéo dài ngàn dặm, ở đây trên tuyến đường biên giới này, cùng sở hữu chung sáu quan ải, không phải nơi quan ải nào cũng có một thống soái quân đội, chính là người chỉ huy quân sự cao nhất nơi quan ải.

Tổng binh của sáu quan ải này, đó được xưng là Yến *** sáu võ tướng của sáu chim ưng, đều là dô Tiêu Hoài Ngọc đề bạt vào nghiệp binh, mỗi người đều là tướng tài khó có được.

Nếu nói Tiêu Hoài Ngọc là một mảnh trời biên ải, như vậy sáu đại tổng binh đó là sáu cây trụ

Hàn Mạc biết người này tiếng nói không thấp, cũng là không thể ở trên ngựa đáp lễ, cho nên xuống ngựa tiến lên hai bước, chắp tay cười nói:

- Đúng là Hàn Mạc. Từ lâu đã được nghe đại danh của tổng binh Hạ Hầu, hôm nay cuối cùng cũng may mắn được gặp!

Hạ Hầu Đức cho là Hàn Mạc một phen có chút thất lễ, mới cười nói lộ ra ý vị thâm sâu, nói:

- Bản tướng tuy rằng ở ngoài biên ải xa xôi, nhưng cũng sớm được nghe danh Hàn đại nhân.

Cười ha hả, nói:

- Nghe nói Hàn đại nhân dẫn đầu không tới ngàn kỵ binh xem Lê Cốc Sơn Mạch, ôm trọn cả sau lưng địch, tấn công thẳng vào quan ải Lê Cốc, kéo ra mở cửa, lúc này mới đại phá phản quân… Việc này truyền tới biên ải, bản tướng biết được, quả nhiên rất khâm phục, cũng đã sớm mong muốn được gặp thiếu niên anh hùng như Hàn đại nhân vậy!

Hắn tuy rằng miệng nói "khâm phục", nhưng điệu cười cổ quái kia rõ ràng cho thấy sự hoài nghi và khinh thường của hắn.

Hàn Mạc sao có thể nghe không ra trong lời hắn nói có chuyện, cũng chẳng so đo, chỉ cười nói:

- Hạ Hầu tổng binh quá khen!

Hạ Hầu Đức cũng không nói nhiều, hướng về phía Tào Ân chắp tay nói:

- Hầu gia, sắc trời đã tối muộn, mạt tướng khẩn cầu mời Công chúa và Hầu gia tối nay nghỉ tạm một đêm tại 涢 thủy quan, ngày mai mạt tướng phái người hộ tống Hàn gia tới 涢 hà bạn. Chỗ đóng quân của đội quân, mạt tướng đã an bài thỏa đáng!

Tào Ân gật đầu nói:

- Vất vả rồi!

Lập tức đội ngũ dưới sự dẫn dắt của Hạ Hầu Đức, hướng về phía 涢 thủy quan tiến lên phía trước.

Xuyên qua ruộng lúa mạch rộng lớn, phía trước mặt rộng rãi bao la hiện ra, dưới涢 thủy quan nguy nga, lều trại không ngừng phập phồng, trong đó lại xen lẫn nhiều phòng ốc được xây nên từ gạch mộc.

Những phòng ốc được xây nên từ gạch mộc này, phần lớn gom lại ở bên trái, ở trong mấy chục gian phòng giữa lều trại, có vẻ hơi có chút đặc biệt.

Đây là lần đầu tiên Hàn Mạc tới biên ải, chưa tới gần, có thể cảm giác được không khí của hành dinh biên ải đó xơ xác tiêu điều.

Bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh dường như có một ánh mắt nhìn xoáy ở trên mặt mình, nghiêng đầu nhìn, đúng là Hạ Hầu Đức tổng binh涢 thủy quan, trên mặt mang theo nụ cười cổ quái, đang đánh giá bản thân mình.

- Hạ Hầu tổng binh phải chăng cảm thấy Phó sứ như ta tuổi còn quá trẻ?

Hàn Mạc cười hỏi.

Hạ Hầu Đức cười ha hả quay đầu đi, mắt nhìn về phía trước, cũng không nhìn Hàn Mạc, trong miệng ngược lại đã có chút không khách khí nói:

- Thiếu niên anh hùng, trong thiên hạ này tuy rằng hiếm thấy, ngược lại cũng không phải không có, thử nghĩ Tiêu Soái năm đó còn trẻ nhập ngũ, tạo dựng sự nghiệp. Chẳng qua….Ha ha, trong thiên hạ này hạng người mua danh trục lợi, có lẽ mấy so với thiếu niên anh hùng chẳng phải hiếm đi rất nhiều sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK