Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Kinh xảy ra hỗn loạn nhưng những người đứng đầu thế gia không có chút nào tỏ ra bối rối, trái lại phần lớn mọi người đều hết sức bình tĩnh, kể cả khi bị giam lỏng trong nhà.

Những người đứng đầu cũng không có quá nhiều lời, đều tự ngồi vào vị trí, lẳng lặng suy tư. Hàn Huyền Đạo tựa vào trên ghế, nhắm mắt trầm tư, điềm tĩnh như thường.

Tiêu thái sư hơi híp mắt, đôi mắt đục ngầu lóe ra ánh sáng, sau một lát, bỗng nhiên khóe mắt lão gia nhảy nhảy, gương mặt khô héo già nua kia trong nháy mắt có vẻ đáng sợ khác thường.

Sắc mặt lão tái nhợt, cơ thể gầy yếu đột nhiên run rẩy lên, cuối cùng khe khẽ phun ra hai chư:

- Tây Bắc…!

Trí tuệ của lão cực cao, từ khi Ngự Lâm Quân vây quanh phủ Thái sư, cho tới giờ lão vẫn không ngừng suy nghĩ, luôn vận chuyển nhanh chóng, suy nghĩ hết thảy khả năng.

Lão cực kỳ rõ ràng, quân bài chân chính chưa lật của Tiêu gia chính là Tiêu Hoài Ngọc, không có Tiêu Hoài, Tiêu gia căn bản không chịu nổi một kích trên triều đình nước Yến, bởi vì nhờ có mười vạn binh kia, Tiêu gia mới có thể đứng vững không ngã tại triều đình nước Yến.

Tiêu thái sư hiểu rõ một đạo lý, chỉ cần Tiêu Hoài Ngọc không ngã, Tiêu gia sẽ không ngã.

Lần này Tiêu gia dùng thế sét đánh không kịp bưng tai phát động binh biến, không chút do dự xuống tay với Tiêu gia, điều này khiến Tiêu thái sư nghĩ không ra tại sao Tô gia có được lá gan như vậy.

Đây hoàn toàn là binh biến không suy nghĩ tới hậu quả.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, loại binh biến này chắc kết thúc trong thảm bại.

Chẳng qua Tiêu thái sư lại hiểu rất rõ Tô Quan Nhai, trong mắt lão, Tô Vũ Đình phát động binh biến tất nhiên là Tô Quan Nhai sai sử phía sau.

Lão đấu đấu đá đá rất nhiều năm với Tô Quan Nhai trên triều đình, đối với vị địch thủ trên triều này, lão hiểu cực kỳ thấu triệt, biết Tô Quan Nhai chính là một người cực kỳ cẩn thận, suy xét chuyện tình cũng cực chu toàn.

Chính bởi hiểu rõ Tô Quan Nhai, lão mới tin tưởng nếu không có kế hoạch hoàn mỹ, Tô Quan Nhai tuyệt đối không thể lấy tiền đồ Tô gia để đánh bạc, phát động lần binh biến này.

Kế hoạch hoàn mỹ?

Không sai!

Tiêu thái sư tin tưởng sau lưng lần binh biến này, ẩn chứa một âm mưu rất khổng lồ.

Lão tâm như điện chuyển, suy nghĩ tìm bên trong,cuối cùng lóe lên một ý tưởng nghĩ không bao lâu trước Thái tử xa giá tới biên ải,càng nghĩ tới Tô Vũ Đình giả vờ như bị thương lưu tại Yến Kinh, mà Hàn Mạc Báo Đột Doanh cũng bị ly kinh.

Thái tử xa giá tới biên quan đúng lúc trong kinh lại phát sinh náo động, tưởng như tình cờ, dường như cũng không liên quan đến nhau, nhưng giờ khắc này Tiêu thái sư lại cảm giác được hai chuyện có liên hệ chặt chẽ.

Nghĩ đến biên quan, nghĩ đến Thái tử, lão liền nghĩ ngay tới Tiêu Hoài Ngọc.

Lão nhân gia tâm cơ như điện, nháy mắt đúng là sinh ra điều bất an. Đó là cảm giác mà nhiều năm qua chưa bao giờ xuất hiện.

Tiêu thái sư trong miệng nhẹ nhàng phun ra "Tây Bắc" hai chữ, tại đại sảnh yên tĩnh, những người khác đều là nghe thấy, mọi người đầu tiên là sợ run một chút, lập tức một đám thoạt nhìn sắc mặt đều trở nên khó coi.

Ở đây mọi người, ngoại trừ Tiêu Hoài Kim trí tuệ hạn hẹp hơn, mấy người khác đều nhất đẳng quyền mưu ứng biến.

Bọn họ rất nhanh liền nhận ra Thái sư nói hai tiếng này bao hàm ý nghĩa sâu xa.

Hơn nữa bọn họ cũng muốn hiểu rất nhanh, Thái tử lần này đi biên quan là có dụng tâm?

Thái tử xưa nay khiêm tốn, từ trước đến nay gần như không tham dự việc chính sự, lúc này đây đột nhiên đề xuất tuần tra biên quan, tạo áp lực từ phía sau lên quân Ngụy đã khiến triều thần kinh ngạc.

Nhưng đại đa số mọi người cảm thấy, có lẽ là bởi đại hôn, khiến Thái tử trong lòng đã xảy ra thay đổi. Vị thái tử điện hạ xưa nay khiêm tốn có lẽ đã muốn lập chút danh vọng ở trong triều, lúc này mới xung phong nhận việc đi tới biên ải.

Dù sao hắn cũng là Thái tử, là Hoàng đế tương lai của nước Đại Yến, lúc này tích góp từng danh vọng cũng là hợp tình hợp lý.

Cho nên gần như cả triều đại thần đều nghĩ như vậy.

Nhưng lần này binh biến, lại bởi vì Thái sư thốt ra hai tiếng, trong lúc nhất thời tâm cơ chuyển động, lập tức cảm giác được sự tình kỳ dị, chẳng lẽ Thái tử đi tới biên quan, là vì đối phó Tiêu Hoài Ngọc?

Tô Vũ Đình phát động binh biến trong kinh, không phải là vì cũng Thái tử tính toán, hai bút cùng vẽ, phát động một hồi biến cố lớn. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

Chỉ có điều mọi người trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra, cho dù Thái tử muốn xuống tay với Tiêu Hoài Ngọc nhưng là bằng cái gì?

Xét năng lực cá nhân mà nói, thì trong thiên hạ tìm được đối thủ võ đạo của Tiêu Hoài Ngọc là rất hiếm, chỉ sợ một trăm Thái tử cũng không phải là địch thủ của Tiêu Hoài Ngọc. Hơn nữa, Tiêu Hoài Ngọc thông minh sáng suốt, Thái tử muốn dùng chiêu bài để khống chế Tiêu Hoài Ngọc tuyệt nhiên không có khả năng.

Hơn nữa quân Tây Bắc ở biên quan đều rất ngưỡng vọng Tiêu Hoài Ngọc, đối với vị này Thái tử điện hạ mọi người chỉ tôn kính bề ngoài vậy thôi, nhưng các đầu sỏ thế gia khẳng định, cho dù Thái tử điện hạ truyền lệnh, cũng không có khả năng huy động quân Tây Bắc.

Thái tử tuy rằng mang theo Hàn Mạc Báo Đột Doanh đi trước nhưng mọi người đều tin tưởng, Hàn Mạc không có khả năng đi theo Thái tử đối phó Tiêu Hoài Ngọc.

Bất kể là cá nhân hay là đại cục, Thái tử đều không bằng Tiêu Hoài Ngọc, hắn dựa vào cái gì đối phó Tiêu Hoài Ngọc?

Tất cả mọi người lặng im suy nghĩ, Tiêu thái sư sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Trời đã sáng, bên trong bên ngoài Yến Kinh đều rất vắng vẻ. Võ sĩ Phương Tường Doanh một thân khôi giáp, bao vây tòa nhà giam tạm này không một kẽ hở. Thậm chí các cung tiễn thủ đều cầm chắc tên nỏ, một khi đại sảnh có chút động tĩnh, lập tức bắn chết.

Giờ Dậu, không khí tĩnh lặng trong viện bị phá vỡ bởi tiếng chân dồn dập, Tô Vũ Đình một thân khôi giáp cuối cùng đi tới nơi này.

Nhìn sắc mặt hắn không tốt.

Khi Đường Minh Ngô của Hỏa Sơn Doanh nhanh chóng khống chế được Yến Kinh cửu môn, thì Phương Tường Doanh của hắn cũng đã nhanh như tia chớp khống chế khu vực Đông Thành, đem đám quan viên giam lỏng ở tám nơi, thì một kẻ đồng minh trọng yếu kia lại không có động tĩnh gì.

Tây Hoa Thính!

Trong kế hoạch của Thái tử, Tô Vũ Đình biết Tây Hoa Thính có đồng minh của mình, hơn nữa, vào thời khắc mấu chốt, Tây Hoa Thính cũng sẽ ở xuất quân khống chế Đại Lý Tự, Hình Bộ và phủ Yến Kinh, khống chế ba thế lực.

Nhưng mới chỉ có Phương Tường Doanh hoàn toàn khống chế được Đông Thành, Tô Vũ Đình mới nhận được tin báo, người ở Tây Hoa Thính căn bản không có động thái gì.

Tô Vũ Đình giật mình nhưng cũng bất chấp Tây Hoa Thính tại sao không có hành động, hắn hiểu rõ trong kế hoạch, binh lực của hai đại Ngự Lâm Quân là dùng để khống chế Đông Thành và cửa thành, mà các mặt khác của thành Yến Kinh còn có tam đại nha môn giữ gìn trị an, cho nên quan sai của ba nha môn này cần phải khống chế được.

Khống chế ba chỗ này, trước tiên là phải khống chế được thủ lãnh.

Cũng may thời điểm Ngự Lâm Quân khống chế khu Đông Thành, thì nhóm quan viên bên này đã khống chế rồi.

Hai gã Hình bộ Thị lang, Đại Lý Tự thiếu khanh, đều bị Tô Vũ Đình phái người đưa từng người tới nha môn, tập hợp quan sai thủ hạ, chờ Tô Vũ Đình ra lệnh.

Mấy tên quan viên này thoạt nhìn cũng có sự phối hợp.

Hai gã Hình bộ Thị lang trong quá trình tập hợp gần năm trăm quan sai của Hình bộ, có vẻ là biết nghe lời, nhưng Tô Vũ Đình bất kể thế nào cũng không ngờ dưới tình huống tưởng như đã an bài, Hình bộ tả thị lang lại làm một việc khiến người ta giật mình.

Hai mươi Ngự Lâm Quân khống chế được bọn họ, sau khi tập hợp quan sai Hình bộ, Tả thị lang bất ngờ trước mặt mọi người mắng chửi Phương Tường Doanh làm phản, lại cổ động quan sai thủ hạ đem hơn hai mươi binh sĩ Ngự Lâm Quân đánh chết trong nha môn Hình bộ.

Sau đó, Hình bộ tả thị lang lại suất lĩnh mấy trăm quan sai, nhanh chóng đi về hướng hoàng cung, vừa đi vừa hô to là bảo hộ Hoàng đế bệ hạ.

Người này rất có cốt khí Tả thị lang, chỉ có điều lúc Phương Tường Doanh khởi binh, hắn hoàn toàn không rõ ràng thế cục. Hắn thậm chí không hiểu rõ lắm, hoàng cung đã bị phong tỏa tất cả cửa cung, mà Tu công chúa đã có ý chỉ, bất cứ kẻ nào tới gần cửa cung đều là phản quân luận xử, bắn chết không tha.

Tả thị lang này không ngờ tới binh biến, trong cung trước tiên không suy xét tới việc trấn áp phản quân, mà còn đóng chăt cửa cung, bàng quan mặc kệ.

Không ai nghĩ trrong cung lại có kiểu ứng đối như thế đối với phản quân.

Mà Tô Vũ Đình sau khi phái nhân thủ dường như cũng hiểu sự tình không đơn giản, cho nên điều động năm mươi kỵ binh Ngự Lâm Quân đi xem xét tình hình, năm mươi kỵ bình đầu tiên là đến Đại Lý Tự khống chế Đại Lý tự khanh, không có biến cố gì, nhưng năm mươi Ngự Lâm Quân này khi đến Hình bộ nhìn thấy thi thể đồng bọn ở nha môn bộ Hình liền thất kinh, rất nhanh, quyết định đuổi bắt nhóm người của Hình bộ.

Năm mươi người truy bắt mấy trăm người, là việc khiến người ta giật mình. Nhưng Ngự Lâm Quân bản lĩnh lớn mà lá gan cũng lớn, khi nhóm quan binh Hình bộ chưa đến trước hoàng cung, mới được nửa được, đã bị năm mươi kỵ binh này đuối kịp. Mà bọn họ thể hiện thực lực tinh nhuệ của Ngự Lâm Quân, không giằng co với dám nha sai Hình bộ, mà đánh thẳng vào đội hình, giết chết Hình bộ Thị lang dẫn đầu nhóm.

Đối mặt với sự tấn công của năm mươi Ngự Lâm Quân, nhóm nha sai Hình bộ không kịp phản ứng, vị Hình bộ Thị lang can đảm kia đã bị đánh chết, sau đó, nhóm kỵ binh lại ghết chết mấy tên cứng rắn, mạnh mẽ, nhóm người này rốt cuộc đã bị bắt lại.

Tuy rằng cuối cùng cũng xử lý được biến cố, nhưng vì việc này, Tô Vũ Đình cảm thấy không thoải mái.

Hắn đi thẳng tới bên trong đại sảnh, nhóm đầu sỏ thế gia toàn bộ ánh mắt tập trung vào hắn. Tiêu Hoài Kim mắt lộ hung quang, nắm chặt tay lại.

Tô Vũ Đình thần sắc bình tĩnh, ôm quyền lướt một vòng, cũng có vẻ cung kính:

- Chư vị Thế Bá, thất lễ!

Mọi người nhìn với ánh mắt lạnh lùng. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì chắc chắn Tô Vũ Đình đã bị tan xương nát thịt.

Tô Vũ Đình nhìn thấy Tiêu Hoài Kim nắm tay, Phạm Vân Ngạo cũng có hơi động thân, thản nhiên cười nhạt:

- Các thế bá muốn giành chiến thắng ở đây, tiểu điệt khuyên chư vị hay là không cần làm như vậy. Tiểu điện tự tin trước khi chư vị ra tay, khó có khả năng bình yên mà rời khỏi nơi này.

Tiêu Hoài Kim không kìm nổi, hét lên:

- Tô Vũ Đình, ngươi cũng biết những gì mà ngươi đang làm?

Tô Vũ Đình bình tĩnh nói:

- Tô Vũ Đình từ nhỏ đến lớn, đều tự biết mình, cũng biết tự nên làm cái gì, có thể làm cái gì!

Hắn lấy ra hai bức thư, đầu tiên đưa cho Phạm Vân Ngạo,bức thứ hai đưa cho Hàn Huyền Xương, thản nhiên cười:

- Hai vị sư bá, đây là thư của các vị gửi về nhà, tiểu điệt mang đến trả lại cho hai vị Thế Bá!

Phạm vân Ngạo đột nhiên đứng lên, Hàn Huyền Xương sắc mặt cũng thay đổi, hai người nhìn nhau, ánh mắt giận dữ không che dấu.

Binh biến đêm qua, trước khi hai người bị kiểm soát lập tức viết một lá thư, phái Ảnh Tử Vệ gửi về nhà để thông báo cho Yến Kinh có binh biến, nhưng không nghĩ đến hai phong thư đều đã bị Tô Vũ Đình chặn lại.

Phạm Vân Ngạo căm tức nhìn Tô Vũ Đình, y nhanh chóng bình tĩnh lại và chậm rãi ngồi xuống, cười nhạo nói:

- Tất nhiên ngươi đã dùng thủ doạn,Tô Vũ Đình ngươi mời chúng ta ấm trà chứ. Lão tử ngươi đâu? Chúng ta ngồi nói chuyện uống trà?

Tô Vũ Đình điềm tĩnh khẽ nói:

- Gia phụ không được khỏe, chỉ sợ không phục vụ được chư vị, nhưng tiểu điệt cũng có một tin tốt lành muốn nói với chư vị thế bá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK