Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trang Uyên vừa nói ra câu này, Hàn Mạc hầu như trong chốc lát lại nghĩ đến một người trong hoa thính.

Lần trước Lý Cố bị bọn chợ đen bắt, Tây Hoa Thính đã xảy ra xung đột với Xà Vương, đã khiến cho Hàn Mạc nghi ngờ trong hoa thính chắc chắn có nội gián, nếu không thì sau việc Lý Cố nghe ngóng tin tức ở chợ đen lâu như thế, không thể bị người chợ đen biết được.

Hành tung Lý Cố bí ẩn, lại bị rơi vào tay bọn chợ đen, vậy thì rõ ràng hành tung của Lý Cố bị bọn chợ đen nắm trong tay rồi.

Lại viên Tây Hoa Thính hành sự bí ẩn, nếu không bị nội gián bán rẻ, thì với năng lực của Lý Cố, bọn chợ đen kia tuyệt đối không thể tìm ra Lý Cố, càng không thể tóm gọn y được.

Lúc phát sinh sự việc đó, rất nhiều lại viên ngầm vốn là ẩn núp bên ngoài lại không ngờ đã tụ tập nhiều như kiến vậy, cái này khiến Hàn Mạc lúc đó rất ngạc nhiên và phẫn nộ.

Việc Lý Cố bị bắt, vốn là càng ít người biết càng tốt, nhưng ai đó đã triệu tập các lại viên, trên danh nghĩa là muốn cứu Lý Cố, khai chiến cùng với dân chợ đen, nhưng thực tế là muốn cho các lại viên đều biết, xem Hàn Mạc sẽ xử lý việc này như thế nào.

Trong lòng Hàn Mạc vô cùng rõ, may mắn là cuối cùng đã cứu được Lý Cố về. Nếu một mình tiến vào sào huyệt chợ đen, thất bại trở về, không cứu được Lý Cố, như vậy danh tiếng của mình ở trong Tây Hoa Thính chắc chắn sẽ tiêu tan mây khói.

Lúc đó có rất nhiều lại viên ẩn nấp khắp hồ Vụ Thủy ở Tây Hoa Thính đang đợi, chính là đợi kết quả sự việc, bản thân một khi thất bại, thì sau này danh tiếng ở Tây Hoa Thính sẽ không còn nữa.

Uy tín suy giảm, còn muốn nắm trong tay Tây Hoa Thính, để khiến cho người trong Tây Hoa Thính tâm phục khẩu phục nghe theo sự quản thúc của mình, đó chỉ là hy vọng xa vời thực tế.

Chính lúc này, Hàn Mạc rốt cuộc cũng hiểu ra, đêm đó vì sao Xà Vương bị ám sát.

Lúc đó chỉ có Xà Vương và mình hai người ở trong phòng, Xà Vương bị ám sát, vậy thì người chợ đen sẽ đổ trách nhiệm lên bản thân mình, đối diện với án người ám sát Xà Vương, cho dù Hàn Mạc là người đứng đầu Tây Hoa Thính, thì người chợ đen cũng không giao Lý Cố.

Không cứu được Lý Cố trở về, thất bại trở về, không có cách nào ăn nói với các lại viên trong sảnh.

Hàn Mạc nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện ra vẻ lạnh lùng, hóa ra kia là một âm mưu, mục đích cuối cùng, là muốn danh tiếng của mình trong sảnh bị mất đi, đánh mất đi lòng tin của mọi người.

Từng bước suy nghĩ, chầm chậm rải bước.

May mắn mà Hàn Mạc không thất bại.

Lúc đó Hàn Mạc chỉ đem theo hai gã thuộc hạ, thâm nhập vào địa bàn chợ đen, cứu lấy uy tín, cũng cứu được Lý Cố quay về.

Người nào đó lại tu tập lại viên ở Hoa Thính, vốn là muốn mọi người chứng kiến sự thất bại của Hàn Mạc, hoặc trong lòng ai đó nghĩ, Hàn Mạc không thể thành công. Nhưng sự việc không như mong muốn, bọn lại viên ngấm ngầm này theo dõi việc Hàn Mạc một thân một mình xâm nhập chợ đen cứu Lý Cố quay về, điều này không làm cho uy tín của Hàn Mạc mất đi, trái lại còn làm cho uy tín của Hàn Mạc trong Tây Hoa Thính tăng lên, mà Lý Cố người được Hàn Mạc cứu ra, xem việc Hàn Mạc vì cứu mình, mà một thân xâm nhập vào chợ đen, tự trong đáy lòng hẳn nhiên tỏ ra rất cảm kích.

Mất đi quyền lực!

Trang Uyên nói không sai, là có ai đó muốn làm như vậy.

Mà lúc đó Hàn Mạc biết có nội gián, nhưng hắn vẫn án binh bất động, mục đích rất đơn giản, hắn muốn truy theo đầu mối, bắt được kẻ nội gián chủ mưu sau lưng rốt cuộc là ai?

Hôm nay, một lời đã làm tỉnh người trong mộng!

Hàn Mạc cuối cùng cũng biết, cái người đứng sau lưng của nội gián, quả nhiên là Yến thái tử!

- Ngươi là con cháu quý tộc, vị Thái tử dám mạo hiểm lôi kéo ngươi, âm mưu này hẳn nhiên không phải là tầm thường.

Trang Uyên bình tĩnh nói:

- Nói cách khác, trong âm mưu của hắn ta, ngươi là người nắm trong tay cả hai thế lực, tất nhiên sẽ trở thành con cờ của hắn... ít nhất không phải là trở ngại của hắn. Hắn ta nhất định đã nghĩ đến ngươi sẽ từ chối như thế nào, vậy thì phải làm sao? Cách tốt nhất, tất nhiên là bố trí nội gián cả hai nơi, làm mất đi quyền lực của ngươi...!

Hàn Mạc vô cùng khâm phục Trang Uyên, cũng không tiện đem chuyện trong Tây Hoa Thính có nội gián nói ra, chỉ thành khẩn:

- Sư phụ cứ yên tâm, học trò đã biết phải làm thế nào!

Hắn chủ động đứng lên, cầm lấy vò rượu, đang muốn uống cùng Trang Uyên, chính lúc này, lại nghe thấy cử gỗ phát ra ba tiếng

"Cốc, cốc, cốc"

Hàn Mạc lập tức đặt vò rượu xuống, tay đã để lên chỗ cây dao găm ở thắt lưng.

Cũng chính lúc này, cửa phòng đẩy ra, Thi Liên Vân động tác thoăn thoắt, nhanh chóng đến bên cửa sổ, giơ tay lên cửa sổ rồi cũng cốc vào 3 tiếng.

Hàn Mạc nhíu mày.

Nơi bí ẩn như thế này, còn có ai biết nữa?

Trang Uyên trái lại khẽ mỉm cười, nói:

- Là sư muội của ngươi tới đấy!

Hàn Mạc ngẩn ra, nhưng lập tức tỉnh ngộ lại, sư muội của mình, đó là Tiêu Linh Chỉ.

Hắn buông tay từ thắt lưng xuống, ngồi xuống, mặt có chút cổ quái, sau khi trở về từ quận Nghi Xuân, đã mấy tháng rồi chưa gặp quân sư lạnh lùng đó nữa.

Trang Viên ẩn cư ở đây, biết nơi đây, ngoài mình ra, cũng chỉ có Tiêu Linh Chỉ.

Thi Liên Vân đối lại ám hiệu ở ngoài, mở cửa ra. Tiêu Linh Chỉ mang váy áo màu đen, từ ngoài đi vào, trên người còn khoác áo khoác màu đen, bây giờ là cuối mùa thu, khí trời ban đêm lạnh lẽo, tất nhiên phải mang ấm một chút, chỉ là trong lớp áo đen dày như kia, cũng không cách nào che được dáng người yểu điệu thục nữ kia.

Trong tay Tiêu Linh Chỉ cầm theo một cái túi nhìn rất nặng, sau lưng của nàng, người thị nữ Tiểu Quân cũng theo bước đi vào, tiểu nha đầu lại xách thêm hai cái túi rất to.

Đi vào trong phòng, Tiêu Linh Chỉ ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Mạc đang ngồi bên cạnh bàn.

Cặp mắt như ngôi sao trong đêm tối của Hàn Mạc, lúc này cũng đang nhìn Tiêu Linh Chỉ.

Mấy tháng không gặp, Tiêu Linh Chỉ vẫn đẹp tinh tú như vậy, áo khoác quý giá khoác lên người, thoạt nhìn rất quý phái, lại mềm mại, chỉ có điều khuôn mặt mỹ miều đó, hình như đã gầy đi rất nhiều.

Bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc nhìn nhau không nói gì.

Tiểu Quân ở bên cạnh nhìn Hàn Mạc, tỏ ra ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhưng thấy Tiêu Linh Chỉ không nói gì, cũng không tiện lên chào hỏi.

Chỉ là đối diện một lát, Tiêu Linh Chỉ vẻ mặt lãnh đạm, cúi đầu cười mỉm.

Không khí trong phòng lúc này có gì khác lạ, yên tĩnh đến chết người.

Trang Uyên nhìn Tiêu Linh Chỉ, rồi lại nhìn Hàn Mạc, lắc đầu, cười nói:

- Linh Chỉ, hôm nay rất lạnh, ngày sau không cần đến như vậy nữa, đây chỉ cách kinh thành có trăm dặm, không cần phải vất vã như vậy.

Hàn Mạc cuối cùng cũng phản ứng lại, nhanh chân bước đến, đang muốn nhận cái túi Tiêu Linh Chỉ đang cầm, Tiêu Linh Chỉ lại lạnh lùng né tránh, đem cái túi đi thẳng đến bên giường, đặt lên giường, xoay người qua nói với Thi Liên Vân đang đi vào cùng:

- Thi đại ca, bên trong là mấy bộ áo rét, trời chuyển đông rồi, hãy mang vào.

Chỉ vào 2 cái túi to Tiểu Quân đặt trên giường nói:

- Đây là một ít thực phẩm và điểm tâm, trời lạnh, không dễ bị hư, có thể ăn trong mấy hôm, còn có hai vò rượu ngon, huynh với sư phụ mỗi ngươi mỗi vò... Bọn muội hai người không thể đem quá nhiều, đợi mười hôm nữa lại qua, muội lại đem qua nhiều hơn, bên trong còn có thuốc bổ lần trước đem tới, khi pha Thi đại ca đừng cho lượng quá nhiều, cơ thể sư phụ chỉ có thể bồi bổ dần dần, không thể gấp đươc!

Thi Liên Vân hiển nhiên đã quen với Tiêu Linh Chỉ, chắp tay nói:

- Vất vả cho Tiêu cô nương rồi, lời của cô nương ta đều đã ghi nhớ…

Tiêu Linh Chỉ vẻ mặt thản nhiên, chỉ có điều nói dịu dàng một chút:

- Huynh chăm sóc sư phụ, người vất vả là huynh mới đúng.

Nàng trút bỏ áo khoác bên ngoài, lấy từ trong tay Tiểu Quân một cái hộp gỗ, cầm đến bên cạnh bàn, vẫn không nhìn Hàn Mạc, chỉ nói với Trang Uyên:

- Sư phụ, nên chải tóc rồi.

Trang Uyên điềm đạm nhìn Tiêu Linh Chỉ, nói một cách trìu mến:

- Để Liên Vân làm đi...!

- Thi đại ca chung quy cũng là đàn ông, làm cũng hơi qua loa.

Tiêu Linh Chỉ cầm cái lược gỗ, đi đến sau lưng Trang Uyên, vẻ mặt bình tĩnh, bắt đầu mở búi tóc của Trang Uyên,

- Đệ tử đã đến đây, tất nhiên để đệ tử làm!

Búi tóc hỗn độn của Trang Uyên đổ xuống, Tiêu Linh Chỉ cẩn thận gỡ tóc ra, sau đó cầm lược gỗ lên, nhẹ nhàng cẩn thận chải ngược tóc của Trang Uyên lên, giống như người con gái ở sau lưng của phụ thân mình vậy, vô cùng tự nhiên.

Hàn Mạc ngồi bên cạnh, Tiêu Linh Chỉ không có phản ứng gì, điều này khiến cho Hàn tướng quân rất bối rối.

Trầm mặc một hồi lâu, Hàn Mạc mới gượng cười, dịu dàng hỏi:

- Quân sư... dạo này có khỏe không?

Tiêu Linh Chỉ cũng không nhìn Hàn Mạc, chỉ thản nhiên "ừ"một tiếng, coi như là trả lời.

Trang Uyên thở dài nói:

- Linh Chỉ, trong lòng có điều gì muốn nói, đừng giấu nữa, sư huynh con hôm nay ở đây, muốn mắng thì mắng, hắn không dám nói lại đâu, nếu như hắn muốn ăn hiếp con, ta tuy tàn phế, nhưng sẽ đứng ra làm chủ cho con.

Linh Chỉ cắn môi, cũng không lập tức nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng chải tóc cho sư phụ, sau một lát, mới thản nhiên nói:

- Sư phụ đừng có đa tâm, Hàn Mạc là sư huynh, Linh Chỉ kính trọng sư huynh, nhưng nói chuyện... Linh Chỉ không có lời nào để nói với huynh ấy.

Lời này vừa thốt ra, Hàn Mạc càng thêm khó xử.

Hàn Mạc vốn là người thông minh, nhưng đối diện với tình huống này, trong chốc lát cũng không biết như thế nào là tốt, sau một lúc lâu mới nói lắp bắp:

- Quân sư... Quân sư chải tóc quả là có nghề..!

Linh Chỉ chỉ cười lạnh lùng, nói:

- Muội vốn không phải người quý tộc gì, trước giờ cũng không tự xem mình là tiểu thư cao quý gì... muội là người như vậy, những việc mà tôi tớ làm tất nhiên cũng đều phải biết.

Hàn Mạc nghe vậy, trong lòng cũng hết hồn, lời nói của cô nàng này tràn đầy hàn khí.

- Quân sư... không, sư muội a, lời nói này của muội... ài, muội biết ta không phải ý đó.

Hàn Mạc cười một cách đau khổ nói.

Linh Chỉ vẫn cười lạnh lùng:

- Muội cũng không để ý huynh nghĩ cái gì...chỉ cần không liên quan đến muội, việc huynh làm cùng với muội không có quan hệ gì?

Nàng buông lược xuống, bắt đầu bối tóc Trang Uyên lên, rồi cố định tóc lại.

Trang Uyên vốn định nói chuyện, nhưng y dù tài năng xuất chúng, nhưng với những chuyện nữ nhi thì hoàn toàn không có cách nào cả, cũng cố ý nhắm mắt, không nói nhiều nữa.

Tiểu Quân ngồi bên cạnh, thấy dáng bộ khó xử của Hàn Mạc, muốn cười lại không dám cười, chỉ cúi đầu, cố gắng nhịn cười.

Ngay đến cả Thi Liên Vân, nhìn thấy tình hình không hay, sớm đã ra ngoài phòng, lánh mặt đi.

Hàn Mạc xoa hai tay, cái không khí kỳ quái này, khiến cho hắn cảm thấy có chút không tự nhiên, muốn đứng dậy, nhưng không nhích được, một hồi lâu mới cười gượng gạo nói:

- Cái kia... sư phụ ở đây, may nhờ có muội chăm sóc, ta nhiều việc, cũng ít tới, sư muội vất vả quá rồi...!

Linh Chỉ cũng không để ý tới, bối xong tóc, sau đó dùng một khăn lụa buộc lại, dùng cây trâm kẹp chặt tóc, lúc này mới tới bên cạnh Trang Uyên, dùng lược chải lại râu cho Trang Uyên, tất cả làm xong, mới nói hạ giọng:

- Sư phụ, trong cái túi kia, ngoài áo quần đông ra, còn có áo quần trong để thay khi tắm, bảo Thi đại ca thay cho sư phụ, trước khi trời sáng đệ tử phải quay trở về, mười ngày sau lại tới thăm sư phụ, sư phụ nhớ bảo trọng nhé!

Trang Uyên mở mắt ra, nói nhỏ nhẹ:

- Đi đường cẩn thận nha... đêm tối gió lạnh, cũng cần bảo trọng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Đệ tử hiểu rồi.

Tiêu Linh Chỉ thu dọn lại hộp đồ, đưa cho Tiểu Quân, đến lúc này cũng không nhìn lấy Hàn Mạc một lần, chỉ nói:

- Tiểu Quân, chúng ta đi thôi!

Rồi mở cửa, liền bước ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK