Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Mạc cưỡi ngựa tới gần, xoay người xuống ngựa, chắp tay:

- Hầu gia, Đại tướng quân!

Tào Ân nhìn thấy Hàn Mạc, đã cười nói:

- Hàn tướng quân, chúng ta đi qua Tây Bắc doanh khu, cũng nên nhìn phương pháp luyện binh của Đại tướng quân một cái, ngươi cũng là võ tướng Đại Yến ta, còn có rất nhiều chỗ phải học tập Đại tướng quân.

Hàn Mạc lập tức thi lễ với Tiêu Hoài Ngọc, rất cung kính nói:

- N ếu có thể được Đại tướng quân chỉ giáo, Hàn Mạc vinh hạnh ba đời!

Tiêu Hoài Ngọc ôn hòa cười nói:

- Hàn tướng quân khách khí.

Ngũ Thiên Thiệu lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, thản nhiên nói:

- Hàn tướng quân một đường rất vất vả sao?

Lần đầu tiên gặp mặt ở biên cảnh, vị Tổng binh địa nhân Lâm Dương quan này thờ ơ lạnh nhạt với Hàn Mạc, tuy rằng Hàn Mạc duy trì phong độ cũng không so đo, nhưng trong lòng vẫn hơi không thoải mái, lúc này nghe Ngũ Thiên Thiệu hỏi vậy, biết chắc chắn vị Tổng binh đại nhân này không có ý gì tốt, thản nhiên cười, hỏi ngược lại:

- Lời này của Ngũ Tổng binh, Hàn Mạc nghe không rõ.

Ngũ Thiên Thiệu cười lạnh nói:

- Bản tướng chỉ không rõ ràng lắm, Ngự lâm quân trong kinh đều đợi đến lúc mặt trời lên đỉnh núi mới bắt đầu sao? Tướng sĩ quân Tây Bắc ta, mỗi ngày đều phải luyện công lúc canh ba, Đại tướng quân có mệt, cũng điểm danh lúc canh ba, không ngờ Hàn tướng quân ngươi còn dậy muộn hơn Hầu gia, lúc này bản tướng muốn biết có phải Hàn tướng quân đi đường thật sự mệt chết hay không?

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Nếu Ngũ Tổng binh có thành kiến với Hàn Mạc, cứ nói đừng ngại, chẳng qua không nên liên lụy Ngự lâm quân.

Tiêu Hoài Ngọc quay đầu liếc Ngũ Thiên Thiệu, thản nhiên nói:

- Đều là tướng Đại Yến, không nên mở miệng tổn thương nhau, còn thể thống gì!

Ngũ Thiên Thiệu hừ lạnh về phía Hàn Mạc một cái, không nói gì, Hàn Mạc lại ôm quyền nói với Tiêu Hoài Ngọc:

- Hàn Mạc thất lễ, còn xin Đại tướng quân trách phạt!

Tiêu Hoài Ngọc nói:

- Lên ngựa, cùng vào doanh Hầu gia xem một cái.

Hàn Mạc lên ngựa, đoàn người tiếp tục đi về phía trước, sau một lát, đi đến một doanh địa, Tiêu Hoài Ngọc rốt cục nói:

- Hầu gia, đó là doanh trại của Thần Cung doanh!

Tào Ân lộ ra vẻ phấn chấn, thở dài:

- Tư Mã Kình Thiên có Thiết Mã Kỵ, Đại tướng quân cũng có Thần Cung doanh!

Hàn Mạc không biết nhiều lắm về Tây Bắc quân, thấy Tào Ân cảm thán như thế, hơi khó hiểu.

Tào Ân hiển nhiên cũng biết Hàn Mạc không quá rõ tình hình quân Tây Bắc, khẽ mỉm cười hỏi:

- Đại tướng quân, Đô Chỉ huy sứ Thần Cung doanh này có theo tới?

Tiêu Hoài Ngọc bình tĩnh nói:

- Lăng Vân!

Một kỵ binh đi lên từ phía sau, là một tướng lãnh trung niên hơn ba mươi tuổi, chắp tay nói với Xương Đức Hầu:

- Ty chức Đô Chỉ huy sứ Thần Cung doanh Lăng Vân, gặp qua Hầu gia!

- Có thể Hàn tướng quân chưa từng nghe Thần Cung doanh, ngươi giới thiệu một chút!

Lăng Vân chắp tay nói:

- Thần Cung doanh chính là doanh kỵ binh cung tiễn Đại tướng quân sáng lập tám năm trước, hiện giờ biên chế một ngàn năm trăm người.

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:

- Tướng sĩ doanh này, trước khi vào doanh, tuổi tác không quá hai mươi tuổi, hơn nữa trước khi vào doanh phải có năng lực bắn tên… Vả lại có thể kéo được cung cứng hai thạch, có kỹ thuật cưỡi ngựa…!

Hàn Mạc hám miệng, hơi kinh ngạc.

Vào doanh trước hai mươi tuổi, có thể bắn cung tiễn cũng không phải vấn đề quá lớn, muốn tìm người trẻ tuổi như vậy ở nước Yến, cũng không phải chuyện khó khăn lắm, nhưng muốn kéo được cung cứng hai thạch trước hai mươi tuổi, quả thật không phải chuyện dễ dàng.

Có thể kéo cung cứng hai thạch, lại hiểu thuật cưỡi ngựa, vậy càng khó được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Hàn Mạc nhớ rõ, lúc trước Phong Kỵ của mình chọn binh sĩ, phù hợp điểm này, cộng lại không quá hai mươi người, phần lớn đều là sau này trải qua huấn luyện mới có tiến bộ, đến nay, tuy rằng kỵ sĩ Phong Kỵ đều có thể cưỡi ngựa bắn tên, nhưng phần lớn chỉ có thể kéo được cung cứng một thạch mà thôi.

Thần Cung doanh này vào doanh liền có thể kéo cung cứng hai thạch, yêu cầu mặt khí lực thật sự không nhỏ.

- Sau khi vào doanh, trong vòng một năm, phải kéo được cung ba thạch, nhập doanh hai năm, liền tinh thông thuật cưỡi ngựa, phối hợp với đội kỵ binh, trong ba năm chẳng những có thể hoàn toàn phối hợp với đội kỵ binh, hơn nữa còn có thể cưỡi ngựa bắn tên, trăm phát trăm trúng!

Lăng Vân bình tĩnh như nước nói:

- Nếu không đạt được yêu cầu, liền phải rời khỏi Thần Cung doanh!

Lăng Vân chỉ vào phía trước doanh địa Thần Cung doanh, bên trong truyền ra tiếng vó ngựa, ầm ầm giống như sấm sét:

- Hiện giờ Thần Cung doanh chia làm ba đội, mỗi đội năm trăm tên kỵ binh cung thủ, hiệu lệnh như một, một tên bắn ra, năm trăm tên có thể cùng bắn về một chỗ!

- Quả nhiên là… thần binh!

Hàn Mạc cảm thán nói.

Đây không phải là khách sáo của hắn, mà phát ra từ trong lòng.

Năm trăm tên kỵ binh cung thủ, có thể như một thể, bắn tên có thể cùng tới một chỗ, năng lực sắc bén như thế, thật sự khiến người ta ngạc nhiên thán phục. Hàn Mạc thậm chí nghĩ, nếu trên sa trường, tướng lãnh đối phương bị tướng sĩ Thần Cung doanh này tìm thấy bóng dáng, chỉ sợ tướng lãnh đối phương thập tử vô sinh rồi.

- Bình sĩ Thần Cung doanh, đều sử dụng tên mũi sắt.

Lăng Vân chậm rãi nói:

- Cung cứng ba thạch bắn ra tên mũi sắt, nếu không phải áo giáp tốt nhất, áo giáp bình thường chắc chắn sẽ bị xuyên thấu!

Hiện giờ Hàn Mạc rốt cục hiểu được, Thần Cung doanh này hẳn là một con dao găm sắc bén của quân Tây Bắc, chưa chắc sẽ xung phong ở sa trường, nhưng ở thời khắc mấu chốt, con dao găm này có thể phát huy ra tác dụng rất lớn.

Lăng Vân nói xong, Tiêu Hoài Ngọc đột nhiên hỏi:

- Nghe nói ngươi ở Đông Hải có một đội tư quân, xưng là Phong Kỵ?

Hàn Mạc ngẩn ra, không thể tưởng được, không ngờ Tiêu Hoài Ngọc biết việc này, vội cười nói:

- Chẳng qua là vệ đội tư gia mà thôi!

- Vượt qua dãy Lê Sơn, đó là do Phong Kỵ làm đi?

Giọng Tiêu Hoài Ngọc rất bình tĩnh, từ giọng hắn, rất khó nhìn thấy hắn suy nghĩ gì trong lòng.

- Đúng!

- Là một đám dũng sĩ!

Tiêu Hoài Ngọc hơi vuốt cằm, như thoáng suy nghĩ, lập tức nhìn Hàn Mạc hỏi:

- Theo ta được biết, trước khi Phong Kỵ ra trận, chẳng qua huấn luyện hơn nửa năm, nhưng tám tram kỵ binh vô cùng ăn ý trên chiến trường, ngươi làm được như thế nào?

Hàn Mạc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị kia, thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Hoài Ngọc, rất nghiêm túc, hiển nhiên không phải tùy ý hỏi, suy nghĩ mới nói:

- Ngày thường bọn họ bắt đầu cuộc sống hàng ngày cùng một chỗ, hơn nữa lượng huấn luyện cũng rất lớn… !

Tiêu Hoài Ngọc trầm ngâm một chút, lắc đầu:

- Đây không thể giải thích. Sống cùng một chỗ, có thể ăn ý, nhưng trên sa trường, cũng không phải quyen thuộc nhau là được… Đó cần phải đạt được thống nhất trên tâm lý… !

- Ta làm cho bọn họ lúc bình thường chơi một trò chơi.

Hàn Mạc rốt cục nói:

- Có lẽ cũng có chỗ trợ giúp.

- Trò chơi?

Tiêu Hoài Ngọc mang theo vẻ nghi vấn nhìn Hàn Mạc.

- Phải.

Hàn Mạc gật đầu.

Tiêu Hoài Ngọc hỏi:

- Có thể nói cho ta biết bình thường bọn họ chơi trò gì không?

- Bóng đá!

- Bóng đá?

Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày, nhìn qua hơi nghi hoặc:

- Đó là trò chơi gì?

Hàn Mạc cười nói:

- Trò chơi này trước đây chưa có người chơi qua, là bản thân Hàn Mạc nghĩ ra.

- Xem ra Hàn tướng quân thật sự rất có hứng thú với kỳ dâm kỹ xảo.

Ngũ Thiên Thiệu vẫn lạnh nhạt nói, hiển nhiên thành kiến của hắn đối với Hàn Mạc rất lớn, thân là Tổng binh, từ đầu đến cuối không thu lại cảm xúc của mình, có cơ hội liên châm chọc khiêu khích Hàn Mạc.

Hàn Mạc thản nhiên cười:

- Nếu kỳ dâm kỹ xảo có thể sử dụng, cũng không ngại nhiều hơn một ít kỳ dâm kỹ xảo!

Tào Ân ở bên hiển nhiên cũng hơi nghi hoặc đối với "bóng đá", hỏi:

- Hàn tướng quân, chuyện bóng đá này là như thế nào?

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, muốn nói tiếp lại hơi phức tạp, liền nói:

- Vẽ một cái sân, hai bên lập lập hai cầu môn, hai bên mỗi bên mười một người, dựa vào hai chân đá bóng, phối hợp với nhau, mục đích chính là đưa bóng vào cầu môn đối phương. Trò chơi này, rèn luyện sự ăn ý giữa các đội viên, hơn nữa có thể rèn luyện phản ứng, tốc độ, lực lượng, ý thức đoàn đội… !

Hắn vừa nói như vậy, mọi người bốn phía vẻ mặt mờ mịt, ngay cả vẻ mặt Tiêu Hoài Ngọc cũng nghĩ hoặc, liền thấy Tiêu Hoài Ngọc xoay người xuống ngựa, đi đến một bên, vẫy tay nói:

- Ngươi tới, cẩn thận nói!

Những thứ phía trước, Tiêu Hoài Ngọc nghe không hiểu, nhưng câu cuối cùng, hắn nghe rất rõ ràng.

Tám trăm Phong Kỵ thủ hạ của Hàn Mạc sáng tạo ra một kỳ tích, chuyện này Tiêu Hoài Ngọc tự nhiên rất rõ ràng, tuy rằng hắn là một danh tướng, năng lực kinh người, gặp qua vô số, nhưng tám trăm Phong Kỵ vượt qua dãy Lê Cốc, vẫn khiến hắn hơi chấn động, có thể huấn luyện tám trăm Phong Kỵ thành đội kỵ binh có tố chất trong thời gian ngắn như vậy, vị quân thần này rất có hứng thú đối với phương pháp huấn luyện của Hàn Mạc.

Tiêu Hoài Ngọc xuống ngựa, mọi người gồm cả Tào Ân cũng xuống ngựa, Hàn Mạc tiến lên, mọi người vây quanh, nghe Hàn Mạc nói tỉ mỉ.

Đầu tiên Hàn Mạc vẽ một sân bóng trên mặt đất, sau đó cẩn thận giải thích cái gì là bóng đá, vừa vẽ vừa giảng giải, giải thích với mọi người "đá bóng" như thế nào, nói tác dụng của tiên phong, tiền vệ, hậu vệ, thủ thành, cường điệu tác dụng phân công chức trách của mười một người.

Tiêu Hoài Ngọc vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận nghe, không hề có cái giá của Đại tướng quân, trái lại giống như một học sinh cần học hỏi.

Một vị Hầu gia, một vị quân thần, phần lớn tướng lãnh cao cấp của quân Đông Bắc, vây quanh nghe người trẻ tuổi giải thích trò chơi "bóng đá", loại tình cảnh này rất quỷ dị.

Gồm cả Ngũ Thiên Thiệu, phần lớn tướng lãnh lộ ra vẻ khinh thường, nhưng Tiêu Hoài Ngọc lại nghe rất chăm chú, thậm chí ngẫu nhiên hỏi hai câu, hiển nhiên trong mắt hắn, đây cũng không phải trò chơi gì, mà là một phương pháp luyện binh.

Vận động bóng đá, vốn bao quát nhiều yếu tố vận động, cũng không đơn giản là trò chơi mà thôi.

Lượng lượng, tốc độ, sức bật, dự đoán, lực phản ứng trong nháy mắt, đồng đội hợp tác, tâm tính đối mặt với tình huống khó khăn, đều có thể bồi dưỡng được từ vận động bóng đá này.

Khi Hàn Mạc nói tới mục đích cuối cùng, chính là vì giành lấy thắng lợi, bồi dưỡng trái tim khát vọng thắng lợi của đoàn đội, một thế hệ quân thần Tiêu Hoài Ngọc hơi vuốt cằm, hiển nhiên đã có chút tán thành đối với trò chơi này.

Sau khi Hàn Mạc nói xong, Tiêu Hoài Ngọc lập tức kêu lên:

- Khuất Dã!

Một gã Thiên tướng Thống lĩnh tiến lên, Tiêu Hoài Ngọc phân phó:

- Dựa theo lời Hàn tướng quân, lập tức chế vài quả bóng, hiện giờ ngươi tìm một đội trong doanh ngươi thử một lần, nếu thật sự có hiệu quả, mỗi ngày giảm nửa canh giờ, tiến hành loại huấn luyện này, về sau chậm rãi khuếch trương toàn doanh!

Ngũ Thiên Thiệu và tướng lãnh đều hơi giật mình, không thể tưởng được không ngờ Tiêu Hoài Ngọc lại dùng tới biện pháp của người thanh niên Hàn Mạc này, thậm chí tính toán khuếch trương toàn quân, trở thành một trong các hạng mục huấn luyện của quân Tây Bắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK