Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tào Thiện?

Xế chiều hôm đó, Tiêu thái sư biết được tên họ Hoàng tử, khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười thản nhiên, vuốt râu nói,

- Vị Hoàng đế này của chúng ta thật đúng là sốt ruột à, con mới sinh hạ tới, liền chuẩn bị một phần hậu lễ tốt như vậy, người Hàn gia, lúc này chỉ sợ tiếng nhạc không thôi.

Trong phòng, ngoại trừ Tiêu thái sư mặc một bộ thường phục, chỉ có Hình bộ Thượng thư Tiêu Vạn Trường.

- Thái sư, đây là chuẩn bị thay đổi Thái tử.

Tiêu Vạn Trường cười lạnh nói:

- Việc vui của Hàn gia cứ nối tiếp nhau, Hoàng đế này cũng nên suy nghĩ một chút đến lúc đó hắn làm sao ứng đối đây!

Tiêu Thái sư lắc đầu cười nói:

- Không phải thay đổi Thái tử, mà là cần lập Thái tử mới. Vị Thái tử gia trước kia của chúng ta, chỉ e sớm đã không còn ở nhân thế, Tào gia nếu muốn thừa kế giang sơn, ắt cần phải có người kế vị, ông trời đối với Tào gia cũng không tệ, mười mấy năm không sinh được một đứa nhỏ nào, mười mấy năm sau không ngờ lại sinh được một vị Hoàng tử, Hoàng đế thật đúng là rất may mắn.

Tiêu Vạn Trường nhíu mày, Tiêu thái sư đã nói tiếp:

- Hoàng đế phong Tướng quân cho Hàn gia, lại ban cho vàng bạc, vải vọc, náo nhiệt vô cùng, nhưng những cái này đều là hư vinh.

Lão bưng lên chén trà ở bên cạnh, nhấp một ngụm, mới thản nhiên nói:

- Hoàng đế chúng ta biết cái gì là thực, cái gì là giả, danh hiệu Tướng quân, danh hiệu Hoàng hậu , đương nhiên là vinh quang vô cùng, cũng quả thực khiến uy phong của Hàn gia tăng lên nhiều, nhưng ngươi cũng phải biết rằng, danh hiệu đó so với danh hiệu Hoàng đế, đều chỉ là trang trí mà thôi. Hoàng đế hiểu rõ, thứ xác thực nhất, chính là thế lực, là thứ đồ có thể nắm trong tay ở thời điểm nguy hiểm nhất có thể đem ra đánh. Trung Nghĩa doanh chỉnh trang tập hợp lại, gần nửa tháng, Hộ quân Tham Lĩnh, Hộ quân úy tất cả đều bị người của Hoàng đế chiếm lĩnh, chuyện của Ngự lâm quân, người Hàn gia đều không có tư cách bàn vào. Hàn Thương trên danh nghĩa Chỉ huy sứ của Trung Nghĩa doanh, hiện nay dốc sức chín trâu hai hổ, cũng không sắp xếp được cho thân tín vài chức Giáo úy, ở Trung Nghĩa doanh cơ bản không ra trò trống gì. Mấy chức quan để trống đó, tuy rằng người Hàn gia chiếm không ít, nhưng người của Hoàng đế cũng tranh thủ cơ hội lần này chiếm khá nhiều, Hoàng đế của chúng ta… ai, công bằng mà nói, không phải là vị vua tốt!

Tiêu Vạn Trường nhíu mày nói:

- Thái sư, hiện giờ đám quan viên Hàn gia con đường làm quan rộng mở, người của chúng ta một đám con cháu giống nhau, cứ thế này đi xuống, mọi người về điểm này đều phải được thay đổi đi.

Y nắm nắm tay, cười lạnh nói:

- Mấy ngày trước đây, Hàn gia có vị quan không ngờ tấn công người của chúng ta vì muốn miếng đất, nói là nhìn trúng miếng đất đó, cần tu sửa là phòng ở, cháu theo lời giáo huấn của Thái sư, làm cho gã đem chỗ đất kia cho đi rồi.

- Ngươi làm rất tốt.

Tiêu thái sư thản nhiên nói:

- Nếu thật sự có thể mài giũa tính tình của mọi người, thật là việc tốt nhất trên đời. Người của chúng ta, mấy năm nay quen thói kiêu ngạo, không ít người quên mất mình là ai, nếu có thể khiêm tốn như vậy từ trên xuống dưới, hiểu rõ được một vài việc, đó là điều cầu còn không được.

Thản nhiên cười, nói:

- Quan viên phe Hàn gia, từ khi lập quốc đến nay, chưa bao giờ được mở mày mở mặt như hiện nay, hiện giờ đột phá trở thành đệ nhất thế gia, một đám người lên giọng chút ít, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý, đây là việc xuất phát từ trong hư vinh, cho dù Hàn Huyền Đạo nhắc nhở, những người này cũng không kiềm chế hơn được. Tuy nhiên chính lúc như vậy, mới khiến người trong triều nhìn vào, quan viên Hàn gia ngày sau còn có thể làm ra chuyện gì. Quyền thế là thứ tốt, nhưng muốn cho người ngu dốt đứng lên, cũng tốn không nhiều thời gian, lúc này mới qua chưa tới hai tháng, một đám làm việc càn rỡ như vậy, ngày sau đó còn có được bao nhiêu!

Tiêu Vạn Trường con ngươi di chuyển vòng tròn, liền tức cười nói:

- Vạn Trường đã hiểu. Bọn họ nếu muốn sôi nổi, chúng ta liền làm cho bọn họ bay cao hơn, khắp nơi tỏ ra yếu thế, thì sợ bọn họ ngày đó bay rất cao, lúc rơi xuống thì ngã chết rồi.

Tiêu thái sư thản nhiên cười, lập tức thần sắc ngưng trọng lộ ra, hỏi:

- Tây Bắc bên kia vẫn chưa có tin tức gì sao?

Tiêu Vạn Trường vẻ mặt cũng trầm lắng, lắc đầu nói:

- Cũng phái người nhằm hướng doanh trại Ngụy và doanh trại Khánh trà trộn hỏi thăm, rốt cuộc vẫn không thấy tung tích của Đại tướng quân, Đại tướng quân… giống như bỗng nhiên biến mất.

Tiêu thái sư tựa vào trên ghế, trầm ngâm hồi lâu, mới khẽ thở dài:

- Hàn Mạc hiện giờ như thế nào?

- Hắn đã đem Ngũ quan Tổng binh thay đổi cả.

Tiêu Vạn Trường hạ giọng nói:

- Vốn Chu Tử Lâm và Đỗ Uy phải gây sự, nhưng sau đó Kỷ Phong Niên đột nhiên xuất hiện, sự tình như vậy được Hàn Mạc tác thành. Khổng Phi gặp tình thế không có người, anh ta một cây chẳng chống vững nhà, không dám cứng rắn chống cự, chỉ có thể thuận theo. Hơn nữa Hàn Mạc hiện giờ đã trực tiếp đề bạt Kỷ Phong Niên làm Tổng binh Lâm Dương quan!

- Kỷ Phong Niên?

Tiêu thái sư nheo mắt lại:

- Chính là vị năm đánh trận chiến thành Thượng Cốc năm đó?

- Vâng!

Tiêu Vạn Trường gật đầu nói:

- Hiện giờ gọi là Thiết Khuê.

- Thiết Khuê?

Tiêu Thái sư thản nhiên cười:

- Hàn Mạc này thực là thần thông quảng đại, hắn sao tìm được người này?

Vuốt râu nói:

- Lão phu thật ra nhớ rõ, năm đó Thiết Khuê này bị phán trảm lập tức hành quyết, sau lại được Hoài Ngọc biện hộ cho gã, lão phu ở trong nội các vì gã tranh thủ, cuối cùng sửa án phạt thành dân thường.

Tiêu Vạn Trường ánh mắt sáng lên, hạ giọng nói:

- Nói như thế, Tiêu gia chúng ta đối với gã có ân?

Tiêu Thái sư lắc đầu nói:

- Lão phu hiểu được ý của ngươi, nhưng ngàn vạn lần không được có bất kỳ động tĩnh gì. Hàn Mạc có thể tìm được gã và đề bạt gã, hiển nhiên đối với gã vô cùng tín nhiệm, kẻ sĩ chết vì tri kỷ, Kỷ Phong Niên này hiện giờ đối với Hàn Mạc tất nhiên một lòng cống hiến. Chúng ta tuyệt đối không thể kinh động bên kia, nếu lúc này nhúng tay vào việc Tây Bắc, bị Hàn Mạc phát giác, sự tình ngược laị không ổn. Theo lời lão phu, làm cho Hàn gia bay cao, chúng ta xem diễn là chính.

Lão lấy quải trượng, chống quải trượng đứng dậy, nói:

- Vạn Trường, việc hôn nhân của Hàn gia, ngươi giúp đỡ Hoài Kim lo liệu, tốn nhiều tâm tư.

Tiêu Vạn Trường cahu mày nói:

- Thái sư, Hàn gia bên kia không có tin tức, việc hôn nhân này… Linh Chỉ hiện giờ cũng không có tung tích, chuyện này cũng không dễ làm.

Tiêu thái sư thản nhiên cười nói:

- Rất dễ làm. Ngươi kiên nhẫn chờ, chuyện này Hàn gia không vội, chúng ta lại càng không cần gấp.

- Đúng!

Tiêu Vạn Trường gật đầu nói, lập tức hỏi:

- Thái sư, người sao phải nhanh chóng trở về thành thành Nguyên Tân như vậy?

Thành Nguyên Tân chính là thành chủ của Tiêu gia, đặt ở phía nam quận Nghi Xuân, đi lên kinh thành có hơn hai trăm dặm mà thôi.

Tiêu Thái sư gật đầu nói:

- Lão phu nếu từ quan, ở lại kinh thành vô ích, hơn nữa lão phu ở lại kinh thành, người Hàn gia cũng không để lộ ra mưu tính.

Lão lạnh lùng cười nói:

- Không có lão phu là cái gai trong mắt, Hàn Huyền Đạo sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Tiêu Vạn Trường trầm ngâm một lát, rốt cục gật đầu nói:

- Cháu đi sắp xếp. Đường đi hơn hai trăm dặm, lão nhân gia phải chú ý an toàn. Trên đường về đem mười ba kiếm thủ đều điều ở bên cạnh người, có bọn họ, an toàn dọc đường sẽ không có vấn đề gì!

Tiêu thái sư trầm ngâm một lát, thản nhiên nói:

- Ngươi cảm thấy sẽ có người động thủ với lão phu?

Tiêu Vạn Trường nghiêm nghị nói:

- Thái sư, bất kể người ở trong triều hay không, đều là trụ cột cao nhất của Tiêu gia ta, tuyệt đối không dễ dàng để có tổn thất. Đề phòng lòng người không thừa, triệu tập mười ba kiếm thủ, Thái sư tất nhiên có thể bình an vô sự!

Tiêu thái sư thản nhiên cười, nói:

- Nếu như thế, người cứ sắp xếp như vậy đi.

Thục phi sinh hạ Hoàng tử, Hoàng đế lúc này liền bố cáo thiên hạ, lại hạ chỉ, đại xá thiên hạ, cả nước chào mừng.

Long tử sau ba ngày sinh ra, Hoàng đế lâm triều, bách quan lên triều, sắc mặt Hoàng đế so với trước dường như nhìn tốt hơn không ít, khó có thể che dấu vẻ vui mừng.

- Nghi thức phong hậu phải chăng chuẩn bị thỏa đáng?

Hoàng đế nhìn xuống Hàn Huyền Xương, âm thanh ôn hòa:

- Ngày định ra đã đến, qua lễ mừng năm mới, ta cần một vị Hoàng hậu đến chủ trì Cung Đăng hội năm nay.

Các quan vừa nghe, đều đưa mắt nhìn nhau.

Cung Đăng hội vốn là lễ hội truyền thống hạng nhất của đất nước, lịch sử quốc gia nhiều đời Hoàng đế, đều trong lúc lễ mừng năm mới, hạ chỉ trong cung tổ chức hội đèn lồng, các phi tần nương nương trong cung tranh nhau khoe sắc, bọn cung nữ thái giám thuộc hạ cũng làm ra các dạng tạo hình hoa đăng đẹp đẽ, cuối cùng để cho Hoàng đế và Hoàng hậu thưởng thức, tiến vào đến mức tam giáp hoa đăng, đều có thể được ban thưởng hậu hĩnh.

Nhưng trước khi đương kim Thánh thượng Sùng Nhân đế đăng cơ, Thái tử phi rời trần thế, sau khi đăng cơ, lại hạ chỉ mười năm sau không lập hậu, cho nên thời gian gần mười năm tới, trong cung chưa bao giờ cử hành Cung Đăng hội, điều này làm cho không khí lễ hội mừng năm mới trong hoàng cung vô cùng tẻ nhạt.

Từ trước, Cung Đăng hội chẳng những là cơ hội cho các tần phi hậu cung khoe sắc, còn là thời cơ thả lỏng tâm tình.

Mười năm không có Cung Đăng hội, tất cả mọi người nghĩ tiết mục như vậy đã biến mất hỏi đất nước nên không thể tưởng tượng, sau mười năm, Cung Đăng hội lại lần nữa bắt đầu.

Chẳng lẽ Hoàng tử được sinh ra, khiến Hoàng đế ý thức xây dựng một hình tượng mới?

Hoặc bởi vì hai năm nay, đất nước đã xảy ra nhiều việc đẫm máu, tất thảy triều đình một bầu không khí u ám, thậm chí lan tới cả hậu cung, hay Hoàng đế muốn lấy Cung Đăng hội như thế để rũ bỏ mùi máu tanh trong không khí kinh thành?

Mặc kệ như thế nào, đây là một việc khiến mọi người cảm giác có được chút sự tình thoải mái.

Hàn Huyền Xương bước ra khỏi hàng cung kính nói:

- Khải tấu Thánh thượng, nghi thức phong hậu hết thảy đã sắp xếp, thần đã kiểm tra qua, ngày 28 tháng này, đó là ngày tốt!

- Ồ?

Hoàng đế sắc mặt bình thản, đưa tay tính đi tính lại, rồi nói:

- Trên có 8 ngày, nông lịch thì có 18 ngày, đừng, làm như vậy đi, ngày 28 tháng này cử hành nghi thức sắc phong!

- Thánh thượng anh minh!

Trong triều chúng thần đồng thanh nói.

Hiện giờ bốn nước Trung Nguyên có hai bộ lịch pháp, một bộ là lịch nước của quốc gia, một bộ khác là kế thừa từ nông lịch. Trong ngày thường ghi lịch ngày, đều theo lịch Bình Quang mà chiếu, nếu theo cách tính đó, hôm đó là ngày 20 tháng 2 năm Bình Quang thứ 10. Nhưng dựa theo nông lịch, thì lại chỉ có 18 ngày. Ngoại trừ Phong quốc văn hóa đặc thì, thì ba nước Yến Ngụy Khánh tính quốc lễ đều tính theo nông lịch.

- Truyền ý chỉ của trẫm, vui tết trong mười ngày, các nơi kinh thành đều tổ chức hội đèn lồng.

Hoàng đế cười nói:

- Trong cung náo nhiệt, dân chúng trong kinh thành này cũng phải náo nhiệt tưng bừng.

- Thánh thượng anh minh!

- Đầu xuân, thời gian cũng trôi nhanh.

Hoàng đế nghiêm mặt nói:

- Hàn ái khanh, bộ Lễ các khanh tính xem, năm nay cuộc thi vào kinh, đại khái có bao nhiêu người?

Hàn Huyền Xương cung kính nói:

- Hồi bẩm Thánh thượng, người nhập kinh ứng thí, tất cả đều là nhân tài kiệt xuất của các quận lớn nước ta, bước đầu tính ra, nhân số khoảng hai ngàn người tất cả!

- Hai ngàn người?

Hoàng đế vuốt râu nói:

- Đây đều là nhân tài ưu tú của nước ta, bên trong tất cất giấu mấy viên ngọc minh châu, sau này thế nào cũng trở thành trụ cột triều đình ta. Hàn ái khanh, sau khi khai xuân, đám sĩ tử đương nhiên phải tấp nập lên kinh, khanh sắp xếp từ trên xuống, đến lúc đó sắp xếp yên ổn cho tới các địa phương có sĩ tử đó, cần phải cam đoan đám sĩ tử đó vào kinh thi không phải lo cơm áo.

Chuyển sang nhìn nhóm Hàn Huyền Đạo, cười nói:

- Bộ Hộ thông qua cấp một chút bạc cho bộ Lễ, cần phải cam đoan tiến hành thi cử thuận lợi, Hàn ái khanh, chỗ bạc này bộ Hộ có nên cho đi không?

Hàn Huyền Đạo lập tức khom người nói:

- Thần tuân chỉ.

Lại nói:

- Vì nước cầu hiền, đối xử tử tế với học sinh, là nhờ Thánh thượng anh minh nhân từ, thần dù đập nồi bán sắt, bạc này nhất định không ít.

Hoàng đế cười gật đầu, nói:

- Đến cuối năm, bộ Hộ viết bản tấu lên, trẫm muốn xem một chút các khoản thu chi quốc khố nước ta trong năm nay. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

- Thần lập tức đi làm.

Hàn Huyền Đạo cung kính nói.

Hoàng đế vuốt râu cười nói:

- Vài năm trước bộ Hộ các khanh trứng chọi đá, năm nay hẳn là đã khá giả hơn một chút? Tài sản của Hạ gia và Tô gia, cũng đủ so với quốc khố nước ta thu vào một năm.

Bề tôi ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời không hiểu vì sao Hoàng đế lại đột nhiên có lời như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK