Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hổ Dũng đó trán túa ra mồ hôi lạnh, tuy rằng trong lòng có chút tức giận, nhưng chỉ có thể cúi đầu, không dám nói lời nào.

Vân Thương Lan cười lắc đầu, tiến tới, hai tay nắm lấy cổ tay Hổ Dũng, dùng chút sức, vừa kéo vừa đẩy, thực là khiến cho cánh tay Hổ Dũng trật khớp, động tác rõ ràng linh hoạt, đã lộ rõ trình độ võ công tuyệt đỉnh của hắn.

- Còn không quay sang thỉnh tội với Hàn tướng quân!

Vân Thương Lan khẽ quát.

Hổ Dũng vội vàng quỳ gối, chắp tay nói;

- Thuộc hạ càn rỡ, xin tướng quân trách phạt!

Hàn Mạc lạnh lùng cười, lớn giọng kêu:

- Tiếu Mộc!

Tiếu Mộc đang ở ngoài vườn chờ, nghe được Hàn Mạc triệu tập, lập tức chạy vào, chắp tay nói:

- Đại nhân!

- Tiếu Mộc, ngươi là phó tướng của đội hộ vệ, phụ trách việc an bài cho hộ vệ.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Hiện giờ huynh đệ Khánh quốc bảo vệ ở bên trong, các ngươi lại bảo vệ ở bên ngoài viện. Bản tướng muốn hỏi ngươi, rốt cuộc chúng ta bảo vệ công chúa Khánh quốc, hay là công chúa Đại Yến.

Tiếu Mộc quỳ một gối, hiểu được ý tứ của Hàn Mạc, lập tức nói:

- Ty chức không làm tròn bổn phận, xin tướng quân giáng tội!

- Giáng tội là không thể tránh được.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Chẳng qua hiện giờ lấy an toàn của Công chúa làm trọng, trở về sẽ trị tội của ngươi.

Nhìn sang Vân Thương Lan một cái, tỏ vẻ thảnh nhiên mỉm cười nói:

- Vân đại nhân, thuộc hạ của ngươi ngày hôm nay đều ở bên cạnh bảo vệ Công chúa, cũng là rất vất vả. Ngày mai tiếp tục lên đường, dù sao cũng cần dưỡng sức cho chặng đường dài tiếp theo. Hay là bảo người của ngươi trước tiên cứ xuống nghỉ ngơi một chút đi…. Tiếu Mộc, sắp xếp lại quân lính và người bảo vệ, đã rất vất vả cho huynh đệ Khánh quốc rồi!

Tiếu Mộc lập tức nói:

- Tuân mệnh!

Đang muốn đứng dậy lui ra, Vân Thương Lan đã cười nói:

- Hàn đại nhân không cần phiền toái. Mấy thuộc hạ này của ta, đứng trong trời ngập tuyết, đó cũng là có thể nghỉ ngơi khôi phục lại tinh lực, cũng không cần phải đặc biệt nghỉ ngơi. Bọn họ bảo vệ ở bên trong viện, bên ngoài không phải còn có quân Ngự Lâm sao? Lúc này bên bảo vệ bên nghỉ ngơi cũng không có gì ngại cả!

Hàn Mạc lắc đầu nói:

- Vân đại nhân sai lầm rồi. Bản tướng lần này dẫn đầu đội bảo vệ đến đây, đơn giản chính là muốn bảo vệ Công chúa của ta, nếu là đem chức trách hộ vệ giao cho các ngươi, chẳng phải là quá vô lý sao? Chẳng lẽ Vân đại nhân cảm thấy Yến quốc ta không có người? Nguồn: http://truyenfull.vn

- Hàn đại nhân nói quá lời.

Vân Thương Lan mỉm cười nói:

- Võ sĩ Yến quốc tinh nhuệ dũng mãnh, Thương Lan vẫn luôn luôn kính trọng!

Hắn bình tĩnh lấy trong tay áo ra một cuộn giấy đưa cho Hàn Mạc, mỉm cười nói:

- Hàn đại nhân có thể xem vật này một chút!

Hàn Mạc khẽ nhíu mày, cuối cùng tiếp nhận cuộn giấy, mở ra nhìn thoáng qua, trong mắt lóe lên một ánh hào quang rất cổ quái.

- Đây là thủ dụ của Hoàng đế quý quốc.

Vân Thươnqg Lan cười nói:

- Không dám dối gạt Hàn đại nhân, kỳ thật Thánh Tướng nước ta biết được uý quốc nguyện đem Công chúa gả cho, phấn chấn muôn phần. Nhóm sứ đoàn thứ hai tới Yến Kinh hiệp thương mang theo thư của Thánh Tướng, đó là cần phải Thương Lan chuyển tới Hoàng đế của quý quốc. Ý tứ của Thánh Tướng rất đơn giản, là nóng lòng muốn Công chúa của quý quốc trở thành Thái tử phi của nước Khánh ta, cho nên khẩn cầu Hoàng đế của quý quốc cho phép Thương Lan dẫn theo mười tên Hổ Dũng đi theo đội ngũ hòa thân trở về thành Thượng Kinh. Trên đường trở về kinh, Thương Lan cùng với thuộc hạ Hổ Dũng có thể ở bên bảo vệ Công chúa….!

Hắn nhận cuốn trục từ trong tay Hàn Mạc, mỉm cười nói:

- Thương Lan trước khi đi, tiến cung gặp Hoàng đế của quý quốc, trình lên thư của Thánh Tướng, Hoàng đế của quý quốc coi như là lời hứa chắc chắn, Thương Lan lại xin được một thủ dụ của Hoàng đế quý quốc, trên đường, có tư cách ở gần bảo vệ Công chúa điện hạ!

Hàn Mạc tức khắc cười rộ lên, nói:

- Thì ra là thế, Vân đại nhân sao không nói sớm, thiếu chút nữa khiến cho bị hiểu nhầm. Bản tướng còn tưởng rằng Vân đại nhân cùng thuộc hạ của ngươi muốn cướp đoạt cả chức trách hộ vệ của Ngự Lâm Quân chúng ta, coi rẻ Đại Yến ta không có người. Nếu là thủ dụ của Thánh thượng, như vậy bản tướng cũng không tiện nói thêm điều gì nữa.

Hắn dừng một chút, nói tiếp:

- Tuy nhiên, bản tướng dù sao cũng là thống lĩnh đội hộ vệ, có quyền an bài chọn người bảo vệ, nếu Vân đại nhân lo lắng cho an nguy của Công chúa điện hạ như thế, như vây nội viện sẽ tăng số người canh giữ, nghiêm túc bí mật bảo vệ!

Liền đó quay sang Tiếu Mộc nói:

- Sai người canh gác tiến gần vào, bốn phía đều sắp xếp năm người, tất cả không thể để một mình huynh đệ Khánh quốc gánh lấy vất vả!

Tiếu Mộc lập tức chắp tay nói:

- Ty chức tuân mệnh!

Lập tức đi xuống bố trí người canh giữ.

Vân Thương Lan cười khổ nói:

- Nội tâm Hàn đại nhân, thực sự là người không dễ thỏa hiệp.

Chính vào lúc này, Phó lang trung đã dẫn hai gã thái giám và hai cung nữ vào tới sân, đều mang theo những đồ ăn hàng ngày Công chúa vẫn dùng.

Ánh mắt của Vân Thương Lan quét qua người thái giám và cung nữ, ánh mắt nhanh như điện, lập tức cười nói:

- Chỉ sợ Công chúa đói bụng, đưa vào đi thôi!

Phó lang trung nhìn Hàn Mạc, thấy Hàn Mạc gật đầu, lúc này mới dẫn cung nữ thái giám vào phòng nội, hầu hạ Sương công chúa dùng cơm.

Hàn Mạc hướng về gian phòng nhìn một chút, như thoáng suy nghĩ, cuối cùng không nói gì, xoay người đi ra cửa.

Ngày tiếp sau, đội quân dậy từ sáng sớm dùng cơm sáng, liền đó bắt đầu tiếp tục khởi hành. Ô huyện lệnh dẫn theo quan viên lớn nhỏ tiễn chân đoàn người tới hai mươi dặm đường, lúc này mới dừng lại, nhìn về phía đường chân trời đoàn quân đã mất hút.

Đoàn người đi dọc theo con đường hướng Bắc, ven đường đều có quan viên tiếp đãi, cho dù bởi vì lý do đường xá không đưa tới huyện lị nơi đó, quan viên địa phương ở ngoài thị trấn cũng chuẩn bị tốt biệt viện để đoàn người đóng quân.

Liên tục trong mấy ngày, Hổ Dũng đều nghiêm mật canh phòng, Hàn Mạc muốn treo đầu dê bán thịt chó, nhưng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tuy rằng trong lòng hắn cũng không hề ít biện pháp có thể mang áp dụng, nhưng Vân Thương Lan tựa như một âm hồn thoắt một cái, đã thấy chuyển động ở khắp nơi xung quanh chỗ nghỉ của Công chúa.

Vân Thương Lan đương nhiên sẽ không nghĩ Hàn Mạc có ý đồ thay xà đổi cột, hắn chẳng qua là muốn dốc sức bảo vệ Thái tử phi tương lai của Khánh quốc mà thôi, nhưng hắn tồn tại, cũng khiến Hàn Mạc không dám tùy tiện động thủ.

Không tìm được thời cơ tốt, Hàn Mạc đúng là không thể dễ dàng động thủ.

Hắn biết việc này khác với việc bình thường, một khi bại lộ, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Khi Sương công chúa nghỉ ngơi, bên cạnh luôn có hai cung nữ hầu hạ, điều này cũng là vấn đề hết sức phiền toái.

Tráo đổi Công chúa thật và giả, điều đó phải qua mặt được tất cả mọi người, bao gồm cả những cung nữ hầu hạ bên cạnh Sương công chúa, hiện giờ bên ngoài là Vân Thương Lan, bên trong có cung nữ sát bên mình, mấy ngày trở lại đây, quả thực là không tìm được một cơ hội tốt.

Hàn Mạc chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, hơn nữa trong lòng hắn cũng hiểu rõ, cơ hội sớm hay muộn rồi cũng sẽ tới.

Ở quận Hội Kê được bốn ngày, ngày thứ năm mới vào tới đất quận Ngô.

Từ sau khi bộ tộc Tây Môn bị tiêu diệt, đất quận Ngô cũng từng xuất hiện một chút rối loạn, đó là bởi Thành Vệ Quân quận Ngô được sai tới liên kết với Thành Vệ Quân quận Đông Hải để trấn giữ ổn định lại rối loạn nơi đó.

Hiện giờ tình hình quận Ngô về cơ bản đã ổn định từ trên xuống dưới, nhưng dư âm của làn sóng bạo động vẫn chưa hết, bên trong núi rừng lẩn khuất không ít kẻ muốn làm loạn. Hơn nữa trong vùng này quả thật còn tồn tại dư đảng của bộ tộc Tây Môn, toàn bộ quận Ngô, đại loạn thì không có, nhưng cái họa nhỏ ngược lại vẫn còn tồn tại.

Cả đội quân hòa thân tiến vào quận Ngô, Quận thủ của quận Ngô tự nhiên lại trở thành người căng thẳng nhất, đó là lo đội quân kết giao hòa hiếu ở trong đất quận Ngô lại xảy ra những việc ngoài ý muốn.

Có đội hộ vệ gần ngàn người, hơn nữa lại là những lính Ngự Lâm Quân tinh nhuệ nhất, những binh lính này sức chiến đấu vô cùng dũng mãnh, cho dù ở quận Ngô nạn trộm cướp rất nhiều, nhưng hiển nhiên không một cái gì đủ sức uy hiếp tới sự an toàn của Sương công chúa.

Chẳng qua Quận thủ quận Ngô cũng hiểu được, cho dù Công chúa điện hạ sẽ không bị nguy hiểm về tính mạng, chỉ cần bị điều gì gây kinh hãi, chính bản thân mình cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Bộ tộc Tây Môn sau khi diệt vong, tên Quận thủ này mỗi ngày cũng lo lắng đề phòng, không biết trong kinh thành chưa tới một ngày lại truyền ý chỉ tới.

Lúc trước hắn và bộ tộc Tây Môn cũng có qua lại, tuy rằng so ra không bằng với Quận thủ Tư Đồ Tĩnh quận Nghi Xuân và Hạ Gia giống như rắn chuột một ổ vậy, nhưng cũng giúp đỡ Tây Môn gia làm không ít việc thất đức.

Sau khi bộ tộc Tây Môn bị tiêu diệt, hắn vốn tưởng rằng vị trí Quận thủ của mình rõ ràng không chắc chắn rồi, chỉ sợ ngay cả tính mạng của mình cũng có thể phải chôn cùng với bộ tộc Tây Môn.

Tuy nhiên sau khi dẹp yên quân phản bội, Hàn Huyền Linh Trấn Phủ Quân Đông Hải cũng vì hắn nói một ít lời hay, nói hắn trong cuộc dẹp loạn đã hết lòng hết dạ dốc sức lo nghĩ, không phải là không có công.

Sau khi triều đình tiến hành bài trừ quan viện quận Ngô, quan viên người quận Ngô mười người thì bị giết tới bảy tám. Các vị trí chức sắc bị khuyết chỉ sau không đầy một tháng đã được an bài lại. Là vì qua quá trình thảo luận của nội các, các đại thế gia và hoàng tộc đều phái quan viên của mình lại đây. Chỉ duy nhất Quận thủ là vẫn giữ nguyên, không hề thay đổi.

Hiện giờ quan trường quận Ngô trên thực tế rối loạn không chịu nổi, hết thảy đều không trở lại đúng trên nề nếp, các quan viên địa phương thế lực lớn đấu đá lẫn nhau, gã Quận thủ này cũng thực rất khổ sở.

Nhưng hắn cũng còn khéo anw nói, lúc ở quận Ngô làm quan, đắc tội với không ít người, chính mình thoát khỏi bị bãi miễn chức Quận thủ, nếu hôm nay xảy ra chuyện, ngày mai chỉ sợ sẽ bị người ta chỉnh tới chết.

Cho nên Công chúa về tới, hắn không dám có gì thất thố, chuyên tâm cùng Chỉ huy sứ Thành Vệ Quân bàn bạc, từ trong quân điều ra một ngàn binh sĩ tới tăng cường canh phòng cho toàn đội ngũ hòa thân ở trong khu vực quận Ngô. Chỉ huy sứ Thành Vệ Quân tự nhiên cũng lo lắng đội ngũ hòa thân ở trong cảnh nội quận Ngô có mất mát, anh ta quản lý quân vụ, nếu là đồ bậy bạ quấy nhiễu tới Công chúa, thì cái chức Chỉ huy sứ Thành Vệ Quân của anh ta cũng là khó giữ được vậy.

Cho nên đội ngũ hòa thân vừa mới vào tới quận Ngô, Quận thủ quận Ngô đã dẫn quan viên lớn nhỏ của quận Ngô đứng ở biên giới nghênh đón.

Tới chỗ giáp giới giữa quận Hội Kê và quận Ngô, cách xa thành Kiến Nghiệp của quận Ngô tới hai trăm dặm, vị Quận thủ đại nhân này vẫn ra nghênh đón đoàn người cách xa hai trăm dặm, biểu hiện cực kỳ khiêm tốn, cung kính.

Hai ngày tiếp theo, dưới sự tận tâm an bài của Quận thủ quận Ngô, dọc theo đường đi cũng thực vô cùng thuận lợi.

Lúc chính ngọ ngày thứ ba, đội ngũ cuối cùng cũng tới thành Kiến Nghiệp.

Trên đường đi Xương Đức Hầu Tào Ân thực ra có vẻ rất thoải mái, giống như du sơn ngoạn thủy bình thường, áo trắng như tuyết, vẫn đều là cưỡi ngựa mà đi.

Ở thành Kiến Nghiệp nghỉ ngơi một ngày, ngày tiếp theo đội ngũ lại tiếp tục xuất phát, mà Quận thủ quận Ngô thì vẫn như cũ tự mình dẫn quân hộ tống, đó là cần phải đưa tiễn đội ngũ hòa thân tới tận cửa khẩu Yến Khánh mới thôi.

Đội ngũ hòa thân có không ít xe đồ cưới, lại sợ chạy quá nhanh mệt Sương công chúa, cho nên đi cũng không được nhanh.

Lại thêm hai ngày, đội quân đi tới được một chỗ trên núi, Hàn Mạc lại trông thấy ở xa xa chỗ chân trời, cả một mảng đen nghịt, lại thấy ẩn hiện phía bên kia cờ thưởng bay phấp phới, dường như không ít tuấn mã đang ở bên kia đi đi lại lại không ngớt.

Trong lúc đó ở đây, đã có vô số đất vườn, sắc lúa mạch vàng óng kéo dài cả hai bên đường, dường như không có điểm dừng.

Dưới ánh sáng mặt trời, lúa mạch vàng óng lóe lên sáng giống như ánh hào quang, xinh đẹp một cách khác thường.

- Hàn Tướng quân, nơi đó là Vân Thủy Quan, chỗ giao giới Yến Khánh, ra tới cửa quan chỉ khoảng hai mươi dặm nữa, đó là sông Vân, Đại Yến ta và Khánh quốc lấy sông Vân làm đường biên giới, qua sông Vân, đó là đất Khánh quốc.

Quận Thủ quận Ngô ở bên nhiệt tình giới thiệu với Hàn Mạc:

- Trấn thủ một đường Vân Thủy Quan này, đó là quân sĩ Tây Bắc dưới trường Tiêu đại tướng quân. Nếu muốn nhiễu loạn nơi này thực vô cùng khó. Nên ở đây rất yên ổn, rất ít cùng với Khánh Quốc bên ấy nảy sinh xung đột!

- Những cây lúa mạch này… làm thế nào ở biên ải lại gieo trồng được?

Hàn Mạc tò mò hỏi.

Quận thủ quận Ngô cười nói;

- Lúa mạch này là của quân Tây Bắc, đó là Tiêu đại tướng quân ban quân lệnh, lấy binh nuôi quân, đỡ cho bách tính trong nước chút ít gánh nặng. Mỗi khi đến mùa xuân lại gieo trồng và thu hoạch vào mùa thu. Tiêu đại tướng quân đều có thể từ trong phái một đám binh lính đi ra, tự trồng tự cấy, tới giờ là thu hoạch vụ thu, nhưng vì bên Thành Vệ Quân đã bổ sung lượng lớn quân lương rồi.

Rồi đi sang phía tây nói:

- Hàn tướng quân còn chỉ nhìn đến một khối này, kỳ thực toàn bộ một đường Tây Bắc, thực tế đại bộ phận gieo trồng lương thực giống như vậy, tùy ý có thể thấy được.

Đội quân đang chậm rãi xuống núi, Hàn Mạc cưỡi ngựa ở trên đỉnh núi, bỗng nhiên nhìn thấy từ phía chân trời xuất hiện một đội người ngựa, toán quân đó nhanh như chớp, nhằm hướng đoàn xe bên này mà chạy như bay lại.

Hàn Mạc lập tức rùn cương ngựa, lao xuống núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK