Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm người nghỉ tạm nửa canh giờ trong thủy đạo, thể lực tiêu hao do lặn dưới nước cũng dần hồi phục lại. Chu Tiểu Ngôn ước chừng thời gian một lúc, hít sâu một hơi, nói:

-Đi thôi!

Gã dẫn đầu đi sâu vào trong thủy đạo. Bốn người Hàn Mạc cũng nghe theo tiếng nước chuyển động, bám sát phía sau.

Một lát sau, không gian vốn tối đen lại dần sáng lên, tuy vẫn còn mờ mịt, nhưng cũng đủ cho bọn họ có thể thấy đồng bạn bên cạnh.

Mấy người đã cầm dao găm trong tay, ngưng thần tĩnh khí, hết sức đề phòng bước đi. Chẳng bao lâu, phía trước xuất hiện một cánh cửa sắt, ánh sáng nãy giờ chính là do xuyên qua những khe hở trên cánh cửa sắt kia mà ra.

Thủy đạo quanh có khúc khuỷu. Bọn họ đi tiếp liền tới một cánh cửa sắt, nước hồ bị cánh cửa này chặn lại, cắt đôi thủy đạo.

Năm người nép sát vào vách tường, tiến đến cửa sắt. Hàn Mạc xem thì thấy cánh cửa sắt này được đúc bằng sắt thô có ràng dây xích. Hắn lại nắm lấy chiếc khóa cửa to, tức thì nhíu mày.

Khí lực của hắn dù mạnh, cũng không thể đập vỡ loại xích chế tác tinh xảo bằng kim loại rất nặng thế này.

Ba thành viên hắc ám còn lại cũng nhíu mày. Vất vả tới đây, nào ngờ lại bị cánh cửa sắt này cản trở. Mọi cố gắng của mọi người trước đó chẳng lẽ lại uổng phí sao?

Cũng may còn có Chu Tiểu Ngôn.

Dĩ nhiên gã đã biết chỗ này có một cánh cửa sắt. Xác định trong thủy đạo không còn người nào khác xong, gã mới đi lên, nhìn kỹ cái khóa, nhếch miệng cười lạnh, lấy từ trên người ra một chiếc chìa khóa.

Hàn Mạc thấy thế hết sức ngạc nhiên. Chu Tiểu Ngôn hiểu rõ địa hình của Hắc tháp đã đủ làm người khác giật mình, huống hồ trên người gã lại còn có chìa khóa mở cánh cửa sắt này nữa, hiển nhiên ai cũng phải thất kinh hồn vía rồi.

Các thành viên hắc ám đều quay qua nhìn Hàn Mạc.

Hàn Mạc hiểu ý của bọn họ. Chu Tiểu Ngôn này đúng là biết quá rõ mọi thứ, biết rõ đến mức làm người khác phải ngờ vực.

Nếu không phải gã có quan hệ mật thiết với Hắc Kỳ, thì làm sao Chu Tiểu Ngôn có thể quen thuộc nơi này như thế. Hơn nữa, trên người gã còn có chìa khóa mở cánh cửa sắt này nữa?

Lần này đến đây vốn đã rất mạo hiểm. Phong cách làm việc của các thành viên hắc ám xưa nay luôn hết sức cẩn thận, giờ tất cả các hành động của Chu Tiểu Ngôn đều khiến bọn họ nghi ngờ, buộc bọn họ phải lo lắng cho an nguy của Hàn Mạc.

Nếu Chu Tiểu Ngôn thực sự là người của Hắc Kỳ, như vậy gã sẽ đẩy mọi người vào cạm bẫy.

Chu Tiểu Ngôn mở cánh cửa, nhẹ nhàng gỡ sợi xích sắt xuống, đẩy ra một khe cửa, không một tiếng động. Dường như biết được mối ngờ vực của các thành viên hắc ám, gã bình tĩnh nói:

-Muốn vào hay không các ngươi cứ tự mình chọn lựa. Nếu cảm thấy ta không đáng tin, tốt nhất là đừng đi vào!

Hàn Mạc không nói gì, thản nhiên bước đến, không chút do dự đi vòng qua cánh cửa sắt. Ba thành viên hắc ám thấy Hàn Mạc đi vào cũng không nhiều lời, dứt khoát tiến sát theo sau.

Chu Tiểu Ngôn giờ mới theo mọi người vòng qua phía sau cánh cửa sắt.

Bên trong thủy đạo rất hẹp, nhưng bên hai vách tường có đốt lửa. Ánh lửa chiếu sáng mờ ảo, đủ để soi rõ hai bên vách tường. Chu Tiểu Ngôn đã đến bên cạnh Hàn Mạc, hạ giọng nói:

-Đây đều là dầu hắc thủy, nửa tháng được thêm dầu một lần!

Hàn Mạc nhẹ giọng hỏi:

-Đỗ Vô Phong ở đâu?

-Hắc tháp này có năm tầng. Đỗ Vô Phong xưa nay vẫn thích ở tầng thứ tư.

Chu Tiểu Ngôn thấp giọng nói:

-Tầng thứ năm của Hắc tháp là phòng lưu giữ tài liệu. Đỗ Vô Phong nếu ở Hắc tháp, nhất định sẽ ở tầng thứ tư.

Một thành viên hắc ám tên Xích Thử nói:

-Đại nhân, nếu mục tiêu ở tầng thứ tư, như vậy từ tầng một tới tầng ba nhất định có mai phục. Chỉ cần chúng ta động thủ một chút khi đi qua ba tầng này nhất định sẽ kinh động đến Đỗ Vô Phong!

Chu Tiểu Ngôn gật đầu, nói:

-Ngươi nói rất chính xác. Trong tháp này đích thực có mai phục. Tầng thứ nhất thì không nói, nhưng ở tầng thứ ba của bảo tháp, cho dù có Đỗ Vô Phong ở đó hay không cũng luôn có hai đến ba gã thủ vệ Hắc Kỳ tinh nhuệ nhất.

Độc Biên Bức nhíu mày, nói:

-Ngọn núi này có rất nhiều cơ quan, cạm bẫy trải khắp nơi, dĩ nhiên cũng có rất nhiều Hắc Kỳ mai phục. Một khi có người gây loạn trong tháp, Hắc Kỳ trong tháp chỉ cần phát tín hiệu, như vậy những người đang mai phục trong núi Hắc Kỳ tất nhiên sẽ ào tới trợ giúp. Chúng ta chưa chắc đã lấy được giải dược!

Chu Tiểu Ngôn thản nhiên cười, nói:

-Trên ngọn núi này không giống như ngươi tưởng đâu.

Gã thấp giọng nói:

-Trên thực tế, thực lực của Hắc Kỳ từ lâu đã không còn như xưa nữa rồi. Trước khi Tây Hoa Thính các ngươi và Tử Y Vệ của Khánh Quốc ra đời, Hắc Kỳ quả thật là nha môn hắc ám đệ nhất trong thiên hạ. Khi đó, bọn họ người đông thế mạnh, nhưng sau này bọn họ cùng chém giết với hai nước Yến Khánh, tổn thất rất nhiều quân tinh nhuệ. Muốn đào tạo ra Hắc Kỳ đủ tư cách cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Hàng năm, tuy Hắc Kỳ luôn đào tạo ra một đám thành viên mới, nhưng vẫn không bù nổi số lượng đã mất.

Nói đến đây, ánh mắt ba người Xích Thử đều sáng rực.

Ba người này chính là những thành viên lâu năm của Tây Hoa Thính. Bất kể xét về năng lực hay kinh nghiệm, bọn họ đều cực kỳ xuất sắc. Cũng chính vì như vậy, Hàn Mạc mới đưa bọn họ theo bên người.

Ba người này ở Tây Hoa Thính nhiều năm, đã không ít lần bí mật giao chiến với Hắc Kỳ. Hắc Kỳ của Ngụy Quốc chết trong tay bọn họ cũng không ít.

-Nơi này tuy là tổng ti nha môn Hắc Kỳ, nhưng không phải tất cả các thành viên của Hắc Kỳ đều biết nơi này.

Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói:

-Nơi này chính là nơi phát lệnh của Hắc Kỳ. Rất nhiều mệnh lệnh đều từ nơi này truyền đến các phân ti của Hắc Kỳ, rồi từ phân ti lại truyền lệnh đến cho đội Hắc Kỳ giáo tám chữ. Từ đội Hắc Kỳ giáo tám chữ đó mới sai người thực hiện nhiệm vụ.

Hàn Mạc nghe nói vậy, tức thì nhớ tới thành viên Tây Hoa Thính đã từng ẩn nấp trong Hắc Kỳ, Thanh Ưng trong "Ngân Chất Tứ Ưng". Lúc ấy, người này ở trong Hắc Kỳ giáo đội chữ Càn. Cũng chính nhờ có Thanh Ưng, Hàn Mạc mới có thể vạch trần âm mưu cấu kết của Tây Môn gia tộc và Hắc Kỳ của Ngụy Quốc.

-Ý ngươi nói là, trên ngọn núi này cũng không có nhiều thành viên Hắc Kỳ lắm?

Hàn Mạc hiển nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Chu Tiểu Ngôn.

Chu Tiểu Ngôn thấp giọng nói:

-Hắc Kỳ rải rác khắp nơi, chấp hành nhiệm vụ. Người thủ vệ Hắc Kỳ ở đây không có nhiều, nhưng khắp ngọn núi này, bọn họ đều canh gác ở những điểm trọng yếu, tiện phối hợp với nhau, khống chế được toàn bộ cạm bẫy cơ quan trên núi. Chính vì vậy, một nhóm người trên núi kia với đám cơ quan cạm bẫy còn mạnh hơn cả thiên quân vạn mã!

Gã nhìn về phía thủy đạo phía trước, chậm rãi nói:

-Nếu không phải nhờ biết trước thông đạo này, ta không để ngươi mạo hiểm vào đây đâu.

Hàn Mạc nghiêm nghị hỏi:

-Nói người Hắc Kỳ trên núi không nhiều, nhưng dù sao đây cũng là tổng ti nha môn của bọn họ. Một khi chúng ta thật sự kinh động bọn họ, năm người chúng ta cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ!

Hắn thân là Thính trưởng Tây Hoa Thính, dĩ nhiên phải hiểu rất rõ về các thành viên hắc ám.

Các thành viên hắc ám võ công chưa chắc đã cao siêu lắm, nhưng mỗi người đều rất giỏi đánh lén. Hơn nữa, khi đối mặt với kẻ địch, bọn họ cũng không quan tâm đến đạo nghĩa gì hết, chỉ cần xác định mục tiêu, không từ bất cứ thủ đoạn nào dồn đối thủ vào chỗ chết. Bất kể là ám khí hay độc dược, bọn họ đều không chút ngần ngại mà sử dụng.

Đối mặt với một đám thành viên hắc ám đang ẩn thân, lại ở trên địa bàn của bọn họ, cho dù bọn họ không đông, thì bọn Hàn Mạc chắc chắn cũng sẽ bị uy hiếp rất lớn.

Chu Tiểu Ngôn gật đầu, nói:

-Không sai. Đúng là nếu bị bọn họ bám lấy thì sẽ rất khó giải quyết. Chính vì thế chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, bằng tốc độ nhanh nhất có thể mà giết chết Đỗ Vô Phong, đoạt lấy giải dược. Giải dược vào tay là chúng ta phải nhanh chóng rút khỏi đây theo lối đáy hồ ngay!

Ba thành viên hắc ám đều nhíu mày.

Đỗ Vô Phong là thủ lĩnh Hắc Kỳ, lại là một trong thập phương danh tướng. Muốn giết chết y là chuyện hết sức khó khăn. Muốn giết y thật nhanh lại là chuyện gần như không thể làm được.

-Ngươi có kế hoạch gì không?

Hàn Mạc thấy Chu Tiểu Ngôn có vài phần tự tin, hỏi ngay.

Chu Tiểu Ngôn thoáng trầm ngâm, cuối cùng nói:

-Thật ra có một biện pháp, có lẽ cũng có thể thử xem sao. Tuy rằng chưa chắc thành công, nhưng đây có lẽ là biện pháp duy nhất hiện nay.

-Nói xem!

Chu Tiểu Ngôn nhìn ba người Xích Thử, nói:

-Điệu hổ ly sơn, đánh một đòn thật mạnh!

-Điệu hổ ly sơn?

Hàn Mạc nhíu mày, nói:

-Đánh một đòn thật mạnh?

-Dụ đám hộ vệ đi chỗ khác, ngươi và ta cùng liên kết, một đòn đả thương Đỗ Vô Phong.

Chu Tiểu Ngôn lạnh lùng nói:

-Chỉ có như thế, chúng ta mới có một chút cơ hội!

Hàn Mạc nheo mắt lại.

Xích Thử nghe Chu Tiểu Ngôn nói, hiểu được ý gã, liền thấp giọng, nói:

-Đại nhân, ba người thuộc hạ sẵn lòng ra tay, dẫn dụ bọn hộ vệ đi chỗ khác, tạo cơ hội cho đại nhân!

Hàn Mạc hơi trầm ngâm, quay qua Chu Tiểu Ngôn, nói:

-Ngươi nói rõ ràng ra xem!

-Tòa Hắc tháp này ta đã từng quan sát rất lâu rồi. Những cứ điểm trên ngọn núi này, ta cũng hiểu rất rõ.

Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói:

-Bên ngoài tòa Hắc tháp này gần như đều nằm trong phạm vi theo dõi của Hắc Kỳ. Nhưng ta đã từng tính toán cẩn thận, biết có một mặt không nằm trong phạm vi đó.

Hàn Mạc đã từng chú ý qua, tòa Hắc tháp này chính là một tòa tháp tám mặt. Nghe Chu Tiểu Ngôn nói vậy, dường như hiểu được chuyện gì, ánh mắt hắn chợt sáng lên, hắn thấp giọng nói:

-Ngươi muốn nói là... Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

-Hướng chính đông!

Chu Tiểu Ngôn nói:

-Đỗ Vô Phong có một thói quen. Khi y ở Hắc tháp, sáng sớm nào cũng đứng bên cửa sổ xem mặt trời mọc, nhưng y luôn tránh không cho ai thấy y. Chính vì thế, cả ngọn núi này tuy có rất nhiều cơ sở ngầm có thể quan sát toàn bộ các mặt của Hắc tháp, nhưng riêng mặt chính đông lại không ai thấy được.

-Ta hiểu ý ngươi rồi.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

-Ngươi muốn nói mấy người sẽ vào trong tháp, thu hút sự chú ý của đám hộ vệ, ngăn cản bọn họ. Còn chúng ta thì đi theo hướng chính đông ở bên ngoài tháp, bất ngờ ra tay với Đỗ Vô Phong, đúng không?

Chu Tiểu Ngôn gật đầu, nói:

-Đúng vậy. Ngươi và ta leo lên từ mặt chính đông, không để bất cứ kẻ nào thấy được. Cửa sổ mặt chính đông của tầng thứ tư tòa tháp này mở ra, ta sẽ dẫn dầu đánh lén, rồi ngươi sẽ nhân cơ hội đó mà ra tay.

Gã nhếch miệng, cười lạnh:

-Võ công giỏi nhất của Đỗ Vô Phong là tài bắn cung. Nếu để y lấy được cung tên, thì hai người, ngươi và ta không phải là đối thủ của y. Nhưng chỉ cần chúng ta ngăn cản được y lấy cung tên, thì uy lực của y sẽ giảm sút rất lớn. Ngươi và ta sẽ có cơ hội đánh bại y!

Hàn Mạc trầm mặc một lát, cuối cùng nói:

-Được, cứ làm như thế đi.

Hắn lại nhìn ba người Xích Thử, nói:

-Xích Thử, ba người các ngươi lúc đó nhớ ngăn cản bên trong tháp Hắc Kỳ. Ta và Tiểu Chu sẽ ra tay tập kích Đỗ Vô Phong.

Ba người Xích Thử tức thì cung kính nói:

-Thuộc hạ tuân lệnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK