Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Học Chi nâng chén rượu lên, lướt qua quan khách một vòng, nói:

-Các chư vị, chén rượu này ta xin kính Giám sát Lăng đại nhân, Hàn tướng quân, Miêu tướng quân và các binh sĩ Ngự lâm quân đã dốc lòng hộ tống lương thảo cứu tế cho các nạn nhân. Quận Nghi Xuân ngập lụt, tai ương thảm khốc, Lăng đại nhân và Hàn tướng quân không quản ngại đường xá xa xôi, núi non hiểm trở từ Yến Kinh hộ tống lương thực đến đây, dọc đường nguy nan không cần phải nói. Hạ mỗ lâu nay ẩn cư ở quận Nghi Xuân, thay mặt cho dân chúng quận Nghi Xuân cảm tạ Lăng đại nhân, Hàn tướng quân và tất cả các huynh đệ hộ vệ đoàn xe lương. Xin uống hết ly này để tõ rõ lòng thành.

Tư Đồ Tĩnh cũng lập tức nâng chén lên, gật đầu nói:

-Đúng là như thế, bản quan là Quận thủ quận Nghi Xuân, một chén rượu này xin được kính các chư vị.

Cùng lúc, các quan viên thân sĩ của quận Nghi Xuân đều nâng chén lên, cung kính hướng về phía Hàn Mạc.

Lăng Lũy dẫu da mặt dày cũng không dám lên tiếng kể công. Hắn dọc đường đi trốn rịt trong xe, tựa như con sên co rúm sợ sệt, chưa từng có nửa phần công lao, nên vội lên tiếng:

-Quá khen, quá khen. Đây đều là công lao của Ngự lâm quân… chúng ta… à, ta… bản quan… thật không dám kể công.

Hàn Mạc cười nói:

-Lăng đại nhân khách sáo rồi. Nếu không có Lăng đại nhân trấn thủ, đường xá chỉ sợ là đã không thuận lợi…

Hắn nâng chén rượu lên:

-Nhiệm vụ của ta là áp tải lương thực đến đây. Có thể bình an vô sự, là đã thỏa mãn lắm rồi. Nghi Xuân gặp thiên tai, các chư vị ở đây đã kiên cường chống đỡ, hộ đê cứu dân, dốc hết tâm huyết của mình, ta vô cùng nể phục. Nhờ các chư vị đại nhân, mà tình hình nguy nan lúc đó đã được đẩy lùi nhanh chóng, xin kính chư vị một chén.

Hắn nói xong, ngửa cổ lên, một hơi hết sạch ly rượu.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Tướng quân trẻ tuổi này nói chuyện thật khó để đoán bắt được thâm ý. Cũng không biết là có châm chọc hay không? Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt thì rất ôn hòa nhã nhặn, khó có thể nói hắn đang giễu cợt. Hạ Học Chi cũng dốc hết chén rượu. Mọi người ai nấy đều uống cạn.

Đặt chén rượu xuống, Tư Đồ Tĩnh cả cười:

-Hàn tướng quân, việc kiểm tra kho lương, hết thảy đều thuận lợi?

Hàn Mạc để chén rượu xuống, mỉm cười:

-Có Hạ ti khố và Lương thự ti hết lòng hỗ trợ, mọi việc đều thuận lợi. Tuy nhiên… haha… hiện giờ đoàn xe đầu tiên tuy rằng đã nhập khố, nhưng phải cứu tế cho mười vạn dân, cũng không có được bao nhiêu. Còn cần sự cứu trợ của các nơi khác nữa, may ra… Quận thủ đại nhân, hẳn là ngài cũng muốn nghĩ biện pháp cứu lê dân vượt qua đận khó khăn này?

Tô Đồ Tĩnh nghĩ bụng: "Từ tiên sinh nói không thể lấy tuổi đo tài của Hàn Mạc quả thật chí lý. Tiểu tử này khẩu khí đúng là so với tuổi lão luyện hơn nhiều". Nét mặt y có chút biến đổi:

-Hàn tướng quân nói đúng a. Bản quan đã nhiều ngày sầu khổ, nhìn vô số dân chúng sống cảnh màn trời chiếu rách thê lương đói khát, ta trong lòng xót xa vô cùng. Gần đây, bản quan cũng với các quan viên trong quận đã suy nghĩ nát óc tìm thượng sách cứu dân…Ai…

Tô Khắc Ung cười nhạt:

-Tư Đồ đại nhân, cái gọi là thượng sách của ngài có thể hiểu như thế nào? Ta hai ngày nay quan sát thị trấn Tịch Xuân, nạn nhân quả thực không có được cái ân ấy, vô số người không có nổi mảnh vải che thân, dầm mưa dãi nắng, rất nhiều người bị chết đói, nữ nhân thì bị không ít kẻ mượn cớ cứu tế mà ức hiếp. Xem ra Tư Đồ đại nhân không những không nghĩ ra cái gọi là thượng sách mà còn biến nơi này trở nên thê lương, rách nát, dân chúng lầm than kêu khóc thấu cả trời xanh…

Mọi người thấy Tô Khắc Ưng không khách khí gì cả, tại dạ yến này thẳng tay khiển trách Tư Đồ Tĩnh, có chút giật mình.

Tư Đồ Tĩnh càng không thể ngờ Tô Khắc Ung không nể tình, ngay tại yến, vạch mặt hắn không chút kiêng nể, ngay lập tức trầm giọng nói:

-Tô đại nhân, ngài nói vậy là sao? Bản quan và các quan viên quận Nghi Xuân tận tâm tận lực, điều đó đã rõ như ban ngày. Ngài nói như thế, có phải là đã quá hồ đồ không? Ngài mặc dù được Thánh thượng cắt cử đến Nghi Xuân lo công vụ, nhưng nếu là không có chứng cớ rõ ràng mà ăn nói ngông cuồng, ta thân là Quận thủ không dễ để cho ngài động vào được.

Tô Khắc Ung lạnh lùng cười. Hắn là Tô tộc thị nhân, lần này lại có Thánh chỉ trong người, tính tình cũng vốn ngay thẳng, nhưng căn bản là không e ngại Tư Đồ Tĩnh, lập tức trả lời:

-Tư Đồ đại nhân, động hay không dám động, bản quan tự biết. Lời khẳng định rõ như ban ngày của ngài thực là rất vớ vẩn. Dân chúng trôi dạt, đói rét khổ sở chỉ cần liếc mắt là có thể thấy, làm sao có thể lấy một bàn tay mà che đi được?

Hàn Mạc nhếch mép cười, bình thản như không, nhẹ nhàng lấy một quả nho cho vào miệng, ăn ngon lành, lòng đột nhiên nhớ đến Tú công chúa.

Tư Đồ Tĩnh cả giận:

-Tô đại nhân, hiện giờ Nghi Xuân đang bị đại tai, tình hình tai nạn cấp bách như hỏa, bản quan mặt dù đã vắt kiệt sức lực nhưng sao có thể thẳng nổi ông trời. Dân chúng trôi dạt, là do tránh lụt, có phải là do bản quan không ngó ngàng tới? Về phần người chết đói, bản quan càng không muốn chứng kiến, nhưng lương thực thiếu, nạn dân đông, nếu nói ai nấy đều được ăn no, chẳng phải là chuyện khôi hài hay sao?

-Quả nhiên là chuyện khôi hài.

Tô Khắc Ung không chút nào nhân nhượng, lớn tiếng nói:

-Mưa lớn đổ xuống, nước sông Đại Thường dâng cao, quận Nghi Xuân không hề tổ chức cho dân chúng lánh nạn, ngược lại còn thu thêm thuế, lấy danh nghĩa là tu sửa đê Đại Thường. Haha, hiện giờ Đại Thường giang vỡ đê, thiên hạ chê cười. Tư Đồ đại nhân, các ngươi thu thuế tu đê, có phải là giờ nên trả lại cho dân chúng không?

Tư Đồ Tĩnh cười lạnh:

-Hoàn toàn xằng bậy. Ta cũng không biết ngươi đang nói cái gì.

Lúc này, một quan viên quận Nghi Xuân lên tiếng:

-Tô đại nhân, ngài tới quận Nghi Xuân, không tìm hiểu thực hư, đã ngay lập tức bêu xấu, không biết nên gọi ngài là loại người gì?

-Ta và Quận thủ đại nhân dốc hết tâm lực đền đáp long ân của Thánh thượng, không cầu có công nhưng cũng không thể để cho Tô đại nhân ăn nói ngông cuồng được, buông lời mắng chửi mà không cần có chút bằng cớ nào.

-Tô đại nhân nói chúng ta thu thuế tu đê? Không biết là nghe được ở đâu? Chẳng lẽ ngài tìm vài người dân điêu ngoa rồi dụ họ vu khống cho lương quan?

-Tô đại nhân, nếu là có thể tìm ra chứng cớ chúng ta thu thuế tu đê, vậy lấy chứng cớ ra đi. Nếu không, đừng ở đó mà ăn nói lung tung. Ngài tuy là phụng chỉ Thánh thượng đến điều tra việc này, nhưng Giám sát đại nhân cũng có mặt, không có sự xác nhận của Giám sát đại nhân, ta tuyệt không thể để ngài muốn nói gì là nói được. Ngài vì triều đình chấp pháp. Ta cũng vì triều đình mà chăm lo cho bách tính. Tô đại nhân, thiết nghĩ ngài đừng vì muốn lập công với Thánh thượng, mà lúc này cố ý bới lông tìm vết.

-Hiện giờ Nghi Xuân tình hình tai nạn cấp bách như hỏa, nhiệm vụ nặng nề, ta nên tận lực vì dân mà cứu tế. Tô đại nhân nếu làm nhiễu loạn quận Nghi Xuân thì sẽ là người mang tội với Nghi Xuân, ta dẫu có mất tính mạng, cũng muốn liều với ngài một phen.

Tô Khắc Ung thấy quan viên lớn nhỏ quận Nghi Xuân không cần đánh lén, ngay giữa yến hội, người tung kẻ hứng, không chút nao núng cùng nhằm vào y mà công kích, bọn họ người đông thế mạnh, mỗi người một tiếng lấn lướt át đi, lại có người than thở khóc lóc, quả nhiên biến sắc.

Nếu Tô Khắc Ung chủ động gây chiến thì quan viên Nghi Xuân không cần phải e dè. Bọn họ vốn xem y như cái đinh cái gai trong mắt, ban đầu còn điềm tĩnh công kích, nhưng càng sau giọng càng to, lý lẽ càng nhiều, chỉ một lát, không khí yến hội vui vẻ đã trở nên hỗn loạn, có người thậm chí đã buông lời thô lỗ.

Lăng Lũy không thể ngờ yến hội thành ra thế này, có chút hoảng sợ, tự nhiên xích lại gần phía Hàn Mạc.

Hàn Mạc thản nhiên như không, vẫn tiếp tục ăn nho.

Hắn không biết Tô Khắc Ung là chủ định dò xem hỏa lực của đối phương hay có ý khác, chỉ biết lúc này, quan viên quận Nghi Xuân đồng thanh tương ứng tạo thành một khối thống nhất cáo buộc y.

Quan viên thế gia ở địa phương, thế lực quả nhiên không đơn giản.

Một gã quan viên tháp tùng Tô Khắc Ung đứng dậy, lớn tiếng:

-Không cần làm ra vẻ hợp lý hợp tình. Các người đi ra ngoài thành mà nhìn bách tính lê dân đi, chỉ vì một tấm bánh bọn họ có thể giết chết nhau. Hãy xem nơi này, ăn chơi đàng điếm, ca múa mừng cảnh thái bình, rượu thịt ê hề, các ngươi luôn miệng nói vì bách tính lê dân làm việc, không sợ mất mặt sao?

-Mất mặt?

Lập tức có người phản bác:

-Lời vừa nãy của Hạ đại gia, ngươi có nghe thấu hay không? Đây là Hạ đại gia lo liệu tất cả, khoãn đãi các ngươi, lại bị các ngươi trách cứ, haha, thật là làm làm ơn gặp oán. Từ hôm nay trở đi, chúng ta không cung cấp lương thực cho các ngươi, các ngươi tự mình đi tìm cái ăn đi.

Hai bên đấu khẩu, không ai nể mặt ai, trong sảnh lúc này ồn ã như chợ vỡ.

Tô Khắc Ung đứng dậy, hướng Tư Đồ Tĩnh nói:

-Tư Đồ đại nhân, yến hội này … chúng ta không cần phải… lưu lại. Tư Đồ đại nhân, lúc trước ngài được khâm phong làm Quận thủ quận Nghi Xuân, đó là Thánh thượng muốn ngài tạo phúc cho dân chúng ở một phương. Hiện giờ dân chúng Nghi Xuân đã rơi vào nông nỗi thê thảm này, cũng không nên đổ hết lỗi cho thủy tai được. Thánh thượng nếu biết được kẻ "nô bộc của dân" đang ăn chơi phè phỡn thế này, Ngài hẳn sẽ phẫn nộ tột cùng. Tô Khắc Ung ta lĩnh ý chỉ, đến đây thực thi công vụ, xem ra lần này đúng là đã đến đúng chỗ. Nếu không tìm ra chứng cứ các ngươi hà hiếp dân chúng, thả mặc bách tính lâm vào thảm cảnh, Tô Khắc Ung ta có lỗi với Thánh thượng, với muôn dân.

Phất tay áo, quát:

-Chúng ta đi.

Rồi dẫn theo quan viên bộ Lại hùng hổ rời đi.

Hàn Mạc nhíu mày. Tô Khắc Ung thoạt nhìn không giống dạng người quỷ kế thâm sâu, y nói chuyện thẳng thắn bộc trực, người như vậy đúng là không thích hợp cho loại việc quỷ quyệt này.

Tô Khắc Ung là đích thân Tô Quan Nhai cử đến đây, hiển nhiên ông ta phải suy xét mọi phẩm chất năng lực của y.

Theo lý mà nói, Tô Quan Nhân hẳn là phải chọn một người thân tín khôn khéo giảo hoạt mới đúng, nhưng tối nay, Tô Khắc Ung ngay trước mặt mọi người không những không thận trọng, khéo léo mà còn làm việc theo cảm tính, rất hồ đồ. Nhân vật như vậy, không thể nào là do Tô Quan Nhai khổ công chọn lựa được. Hoặc giả là Tô Khắc Ung tối nay có mục đích khác.

Nếu thật tình là như thế, Tô Quan Nhai phái hắn đến đâu, hẳn đã có thâm ý.

Thấy Tô Khắc Ung dẫn quan viên bộ Lại rời đi, quan viên quận Nghi Xuân lập tức rộ lên cười. Tư Đồ Tĩnh cũng thầm nghĩ: "Ở nơi này giương oai, không biết đây là đâu sao?

Hạ Học Chi tủm tỉm hướng về Hàn Mạc nói:

-Hàn thế chất, Tô đại nhân xem ra hôm nay tâm trạng không tốt, nếu đã đi rồi, hãy bỏ qua vây, chúng ta không cưỡng ép. Tuy nhiên, ta đã sắp xếp một vài trò nhỏ, để Lăng đại nhân và Hàn tướng quân tẩy trần.

Hàn Mạc ha hả cười:

-Hạ thế bá đã dày công, hẳn là chuyện tốt rồi. Ta rất nóng lòng.

Hạ Học Chi cười ha hả, vỗ vỗ tay, chợt nghe dàn nhạc dạo một bản nhạc cực kỳ mờ ảo, giai điệu mềm mại, giống như giọt nước tí tách, như làn gió hiu hiu, dịu dàng. Nguồn: http://truyenfull.vn

Bên trong vừa khởi nhạc, từ ngoài cửa, một làn áng sáng chói lòa phiêu diêu lướt vào, ai nấy đều giật mình quay lại nhìn, không khỏi sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK