Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây không phải câu nói đơn thuần.

Hàn Huyền Đạo cũng không để ý đến hai con dế trong chiếc bát, ông ta đến bên chiếc ghế đá bên cạnh chiếc bàn tròn, ngồi xuống, ra hiệu cho Hàn Mạc cùng ngồi xuống, rồi bình tĩnh nói:

- Đại bá biết, có lẽ trong lòng ngươi có chút hiểu lầm đại bá, nên… hôm nay đại bá gọi ngươi đến đây, là muốn nói chuyện thật lòng với ngươi!

- Tiểu ngũ không dám!

Hàn Mạc lập tức nói.

Hàn Huyền Đạo khoát tay, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:

- Tiểu ngũ, con cháu cùng tuổi với ngươi trong Hàn tộc ta, không ai sánh bằng ngươi, nên có những chuyện, hôm nay Đại bá có thể nói thật với ngươi.

Hàn Mạc nghiêm nghị nói:

- Đại bá quá khen, Tiểu ngũ hổ thẹn không dám nhận.

Hàn Huyền Đạo lắc đầu, cuối cùng nói:

- Tiểu ngũ, thánh chỉ triệu ngươi về kinh lần này, không phải là… ý chỉ của Thánh thượng, mà là ý của ta!

Hàn Mạc ra vẻ giật mình, hắn nói:

- Đại bá, chuyện này... !

- Ngươi không cần kinh ngạc! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hàn Huyền Đạo khẽ thở dài nói:

- Có những chuyện, ta không thể tiết lộ cho người khác biết dù chỉ là một chút, nhưng đối với ngươi… từ khi bắt đầu Đại bá đã không dự định giấu diếm ngươi. Chỉ có điều thời cơ chưa tới, nên vẫn không nói rõ ra được, nhưng hiện nay cũng đã đến lúc cho ngươi biết chuyện rồi..!

Ông ta hơi nghiên về trước một chút, cặp mắt nhìn Hàn Mạc chăm chăm, gằn từng chữ một nói:

- Thánh thượng đã băng hà…!

Hàn Mạc trở nên biến sắc, đột nhiên đứng dậy.

Tuy trước đây khi nghe lời phân tích của Trang Uyên hắn đã chuẩn bị tâm lí, nhưng lúc này khi nghe chính miệng Hàn Huyền Đạo nói ra, hắn vẫn có mấy phần kinh ngạc, không ngờ thánh thượng đã chết thật.

Tuy vẻ kinh ngạc của hắn có đến sáu phần là giả, nhưng hắn quả có bốn phần kinh ngạc thật, nên thoạt nhìn có vẻ rất thật, nên trong mắt Hàn Huyền Đạo cứ nghĩ rằng đến nay Hàn Mạc mới biết chuyện.

- Không cần kinh ngạc.

Hàn Huyền Đạo làm dùng tay ra hiệu, kêu Hàn Mạc ngồi xuống, rồi hạ giọng nói:

- Không mấy người biết chuyện này, nên ngươi cũng không nên để lộ ra ngoài.

Hàn Mạc từ từ ngồi xuống, gật đầu nói:

- Đại bá yên tâm, việc này... việc này Tiểu ngũ hiểu. . Chỉ có điều... sao Thánh thượng lại đột ngột băng hà?

- Triều thần ngày nào cũng tung hô vạn tuế, nhưng từ xưa đến nay, có vị vua nào thực sự trường thọ vạn năm đâu.

Hàn Huyền Đạo bùi ngùi thở dài nói:

- Ngươi phải hiểu rõ, bao nhiêu năm nay, Hoàng đế bệ hạ của chúng ta chưa từng được sống yên ổn qua, sức khỏe của người còn kéo dài được đến hôm nay, đã là một chuyện không dễ.

Hàn Mạc nhíu mày, không nói một lời.

Hàn Huyền Đạo chăm chú nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:

- Lúc Hoàng hậu đem chuyện này cáo mật với ta, ta cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng chúng ta đều biết, hiện nay tiền tuyến đang chiến tranh với Ngụy quốc, còn trong nước luôn có nguy cơ trùng trùng, nên không thể đem tin Thánh thượng băng hà triệu cáo thiên hạ… chính vì giang sơn Đại Yến, Đại bá chỉ còn cách tự ra chủ trương, đem chuyện này ém xuống, nên mới không phát tang cho khắp thiên hạ biết!

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Đại bá làm vậy, rất đúng. Có điều… Đại bá một mình mạo hiểm…!

Hàn Huyền Đạo lắc đầu thở dài nói:

- Không cần nhắc đến chuyện này nữa. Chuyện này, càng ít người biết, càng tốt, trong Hàn tộc ta, cũng chỉ có ngươi và Hoàng hậu được biết, đến cha ngươi ta cũng không nói, để tránh liên lụy nhiều người.

Hàn Mạc nhíu mày nói:

- Thánh thượng băng hà, chuyện này rất trọng đại, chỉ e… sớm muộn cũng có người biết, muốn giấu… cũng giấu không được.

- Đạo lí này sao Đại bá lại không hiểu.

Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt nói:

- Nên Đại bá mới không biết phải làm sao, chỉ còn cách giả truyền thánh chỉ, triệu ta về kinh!

Dừng một chút, ông ta cười khổ nói:

- Tiểu ngũ, Đại bá muốn hỏi một câu thật lòng, có phải trong lòng con luôn trách móc Đại bá?

Hàn Mạc vội nói:

- Sao Đại bá lại nói vậy?

Hàn Huyền Đạo nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hàn Mạc rồi nói:

- Hiện nay con slà chủ tướng của quân đội Tây Bắc, tuy không được phong tước vị, nhưng trên thực tế đã là thống soái cao nhất của quân đội Yến quốc ta, hơn nữa đang chiến đấu ở tiền tuyến, trong lúc này triệu con hồi kinh, không lẽ con không hề nghĩ tới, Đại bá đang mượn cớ này để tước đoạt binh quyền trong tay con?

Hàn Mạc lắc đầu cười nói:

- Đại bá, con người của Tiểu ngũ, không phải Đại bá không biết. Đại tướng quân tuy rất oai phong, nhưng thực tế Tiểu ngũ không thích cuộc sống như vậy. Hơn nữa ban đầu Tiểu ngũ tay nắm binh quyền, chính là vì muốn Hàn gia ta không bị ai uy hiếp, hiện nay giao binh quyền cho Nhị bá, thì binh quyền vẫn trong tay Hàn gia ta, Tiểu ngũ tuyệt đối không có ý gì khác.

Dừng một chút, hắn nói tiếp:

- Nếu Tiểu ngũ có nghĩ gì khác, thì Tiểu ngũ chỉ là không hiểu tại sao trong lúc này Đại bá lại truyền triệu Tiểu ngũ, lâm trận điều tướng, hoàn toàn không có lợi cho sĩ khí của quân ta!

Thần sắc của hắn thoạt nhìn có vẻ vô cùng thành khẩn, không có chút sơ hở, cho đến ánh nhìn của đôi mắt cũng tỏ ra vô cùng chân thành.

- Con nói không sai, lâm trận điều tướng, quả thật bất lợi.

Hàn Huyền Đạo vuốt cằm nói:

- Nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Đại bá cũng không muốn triệu con về kinh.

Hàn Mạc nói:

- Đại bá triệu Tiểu ngũ trở về, không lẽ có gì căn dặn?

Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt nói:

- Tiểu ngũ, Đại bá không giấu gì con, bề ngoài, hiện nay thế lực của Hàn gia ta đang mạnh nhất thiên hạ, nghiễm nhiên đã là thế gia lớn nhất của Yến quốc, nhưng nguy cơ ẩn nấp trong đó, là hiện nay Hàn tộc ta đang đứng trước vực thẳm, chỉ cần bất cẩn, là vạn kiếp bất phục!

Hàn Mạc lộ ra vẻ kinh ngạc nói:

- Sao Đại bá lại nói vậy?

- Trò chơi lúc nãy, con cũng tận mắt chứng kiến.

Giọng nói Hàn Huyền Đạo trở nên trầm xuống, ông ta nói:

- Hai con dế đánh nhau, chỉ có thể là ngươi sống ta chết, huống chi là các thế gia của Đại Yến ta? Lúc nãy ta cũng đã nói, có một trò chơi, mà từ khi bắt đầu đã trù định chỉ có một bên được thắng… Cũng giống như từ khi Đại Yến ta lập quốc, trò chơi này đã bắt đầu, kể từ giây phút đó, đã trù định rõ ràng, sau cùng chỉ có một người thắng lợi. Trăm năm lập quốc, cũng đồng nghĩa với trò chơi này đã kéo dài trăm năm, cho đến nay, cũng là lúc trò chơi này đến hồi kết thúc… Nhưng cũng giống như những gì con xem lúc nãy, trò chơi chưa vào hồi cuối, thì vẫn chưa có người thắng thật sự, mà Hàn tộc ta lại đang ở vị trí này. Tuy Hàn gia ta hiện nay đang oai phong vô cùng, nhưng vẫn chưa thực sự là kẻ thắng sau cùng, còn trò chơi lại biến hóa khôn lường, thường hay đổi ngược tình thế ở những phút cuối, rất nhiều chuyện sẽ bị hủy hoại ở nước cờ cuối cùng, Hàn gia ta… tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện này!

- Ý của Đại bá là…?

- Hoàng đế bệ hạ của chúng ta, trước nay không hề lơ là chuyện đàn áp thế lực của các thế gia.

Vẻ mặt Hàn Huyền Đạo trở nên lo lắng, ông ta đứng dậy, nói:

- Cho dù đã quy tiên, nhưng hắn cũng dàn xếp tay chân, quận Bột Châu có Triệu Tịch Tiều, chuyện này không cần phải nói, bốn trại Ngự Lâm quân trong kinh, bao gồm Báo Đột doanh của con, hiện nay cũng đã có ba trại rơi vào tay Bạch Dị, trong triều lại có không ít tay chân của Hoàng đế đang mai phục. Đám người này không lúc nào không muốn lấy mạng của Hàn gia ta, chỉ cần có cơ hội, Hàn gia của chúng ta sẽ…!

Nói đến đây, ông ta cau mày nói:

- Đại bá cũng không ngại nói cho con biết, Hồ gia và Phạm gia, nếu biết Hàn gia ta thất thế, cũng chưa chắc sẽ cùng đường với chúng ta, đến lúc đó, Hàn gia ta thật sự bị ép đến đường cùng!

Tuy Hàn Mạc không cho ý nghĩ của Hàn Huyền Đạo là đúng, nhưng những lời này, hắn cũng cảm thấy đồng tình.

Trên con đường chính trị, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn.

Hàn Mạc như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau, hắn mới nhẹ giọng nói:

- Đại bá triệu Tiểu ngũ về đây, có phải muốn Tiểu ngũ gành lại Báo Đột doanh từ tay Bạch Dị?

Nét mặt Hàn Huyền Đạo tỏ ra vui mừng, ông ta cười nói:

- Tiểu ngũ quả là người hiểu chuyện. Không sai, tuy có rất nhiều thế lực đang âm thầm rình rập Hàn gia ta, nhưng thế lực lớn nhất, chỉ có mấy phe thôi, chỉ cần đàn áp được những thế lực này, thì các phe phái khác cũng tự nhiên không dám manh động, chúng ta có thể kéo dài thời gian. Mà Bạch Dị chính là mối đe dọa lớn nhất của ta hiện nay!

- Hắn tay nắm binh quyền của ba trại, quả thực là một uy hiếp lớn.

Hàn Mạc nắm chặt tay nói.

Bất luận hắn có nghĩ Hàn Huyền Đạo thế nào, nhưng về phần Bạch Dị, Hàn Mạc vẫn xem hắn là kẻ thù, trước khi nội bộ của Hàn gia vẫn chưa hết lục đục, người trong Hàn tộc tất nhiên phải liên thủ để tiêu diệt kẻ thù.

- Nếu đã bị uy hiếp, con nói, chúng ta phải làm gì đây?

Hàn Huyền Đạo nhìn Hàn Mạc chằm chằm.

Hàn Mạc cũng nhìn chằm chằm vào Hàn Huyền Đạo, rồi nghiêm mặt nói:

- Bất cứ kẻ nào có khả năng gây hại cho người của Hàn gia, chúng ta chỉ có thể thẳng tay trừng trị mà thôi!

- Không hổ danh là con cháu Hàn tộc.

Hàn Huyền Đạo vuốt râu cười nói:

- Ta cũng nghĩ như vậy, trước khi Bạch Dị ra tay, chúng ta nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, nếu không một khi hắn chiếm thế thượng phong trước, với thế lực hiện tại của chúng ta trong kinh, tám chín phần không phải đối thủ của hắn!

- Tiểu ngũ xin nghe theo Đại bá!

- Tốt!

Hàn Huyền Đạo mỉm cười gật đầu nói:

- Con thân là con cháu Hàn tộc, trong lúc gia tộc đang rơi vào cảnh nguy hiểm, hết lòng phò tá, cũng chính là bổn phận cần làm. Hiện nay Đại bá có con ở bên cạnh giúp sức, chắc chắn có thể giúp Hàn tộc trải qua kiếp nạn này.

Rồi ông ta đứng lên, vỗ vai Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu ngũ, đợi chuyện trong kinh ổn định, Đại bá còn có chuyện đại sự muốn giao cho con, con là một nhân tài, Đại bá không thể để bị lãng phí!

Hàn Mạc cũng đứng dậy, vẻ mặt cung kính nói:

- Đại bá, cha từng căn dặn Tiểu ngũ, hiện nay Đại bá đang gánh cả Hàn tộc, bất luận Đại bá có lệnh gì, thân là con cháu của Hàn tộc, chúng ta dù có lên núi đao xuống chảo dầu, đều không từ chối!

Hàn Huyền Đạo lại vỗ vai Hàn Mạc, rồi gật đầu nói:

- Hàn gia ta trên dưới đồng lòng, thì nguy hiểm gì cũng không sợ.

Dừng một chút, ông ta dường như nhớ tới cái gì, lại hạ giọng nói:

- Tiểu ngũ, có chuyện này, đại bá nghĩ vốn không nên nói ra, nhưng… có một số chuyện con nên biết thì tốt hơn.

Hàn Mạc thấy Hàn Huyền Đạo có vẻ thần bí, trong lòng cũng có chút khó hiểu.

Hàn Huyền Đạo hạ giọng nói:

- Đại bá nghe nói con ở quận Nam Sơn bị Tư Mã Hạo Nguyệt bao vây, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện quân cơ đại sự như vậy, sao Tư Mã Hạo Nguyệt có thể biết được?

Trong lòng Hàn Mạc có chút căng thẳng, nhưng thần sắc lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, hắn hạ giọng nói:

- Không lẽ Đại bá có tin tức gì sao?

- Thực ra Đại bá cũng có âm thầm điều tra qua, có những chuyện…!

Hàn Huyền Đạo tỏ vẻ khó xử, hắn nói:

- Thôi, Tiểu ngũ, tiền tuyến có thư báo về kinh, Binh bộ Thượng thư là người đầu tiên được xem, theo Đại bá được biết, trong quân Tây Bắc có một tên tổng binh, dường như có quan hệ sâu xa với Binh bộ Thượng thư!

- Ồ?

- Năm Vạn Sĩ Thanh nhập ngũ, sau lưng có người nâng đỡ, người đó chính là người cha quá cố của Phạm Vân Ngạo.

Hàn Huyền Đạo gằn từng chữ:

- Việc này cách đây đã lâu, rất ít người biết… con… không biết là phải!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK