Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diễm Tuyết Cơ vẻ trầm ngâm, nói tiếp:

- Bạch đại ca và Huyền Cơ đại sư đều thích đánh cờ, thường xuyên cùng nhau đánh cờ kết giao bằng hữu. Ngoại trừ Thương Chung Ly, người mà Bạch đại ca tin tưởng nhất chính là Huyền Cơ đại sư.

Dừng lại một chút, rồi nói:

- Cung Ngọc Hàn đột nhiên cháy lớn, chết rất nhiều người, trong lòng Bạch đại ca vẫn nhớ rất rõ, vụ hỏa hoạn này, kẻ chủ mưu đứng đằng sau chính là Lỗ phi, cho nên Lý Hiển không thể ở lại trong cung. Khánh đế hiện giờ đã bị Lỗ phi bỏ bùa làm hồn rơi phách lạc, hôn quân bất tài, tuyệt đối không thể bảo đảm tính mạng cho Lý Hiển. Lỗ phi nếu như đã đích thân động thủ, thì chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc để diệt trừ hậu họa, một ả đàn bà độc ác như vậy, lại có tên hôn quân bảo vệ, nếu biết được Lý Hiển vẫn còn sống, thì e rằng càng nguy hiểm hơn. Chính vì vậy Bạch đại ca mới giao Lý Hiển cho Huyền Cơ đại sư. Một là Huyền Cơ đại sư tinh thông y thuật, có thể cứu sống Lý Hiển. Hai là Huyền Cơ đại sư từ bi, lúc đó là người có uy vọng cao tại Khánh quốc, giao Lý Hiển cho Huyền Cơ đại sư, thì tính mạng của Lý Hiển mới được đảm bảo.

Hàn Mạc nhíu mày nói:

- Bạch sư huynh tại sao không đưa Lý Hiển rời khỏi kinh thành? Giao cho Huyền Cơ đại sư, nếu như bị lộ tẩy, chỉ sợ tính mạng của đại sư cũng khó có thể giữ được!

- Hoàng hậu chết trong biển lửa, Bạch đại ca biết rõ là do Lỗ Phi gây ra, ngươi suy nghĩ xem sư huynh có thể rời khỏi đó không?

Diễm Tuyết Cơ đau khổ nói:

- Trong trái tim Bạch đại ca thì lúc nào cũng chứa chan tình cảm dành cho Hoàng hậu, chỉ vì tuân thủ tiết giáo mà thôi. Giờ đây Hoàng hậu đã chết trong biển lửa, Lý Hiển cũng đang trong tình cảnh nguy kịch, trong lòng huynh làm sao không thể hận?

- Lẽ nào... Bạch đại ca lại quay về Khánh cung?

Diễm Tuyết Cơ gật gật đầu:

- Sư huynh giao Lý Hiển cho Huyền Cơ đại sư, liền từ biệt ra đi, lại một lần nữa quay lại Khánh cung, thời điểm đó, cung Ngọc Hàn đã bị sập, mọi người trong cung đang dập đám cháy, trong tình cảnh như vậy, không có tia hi vọng còn ai sống sót.

Nàng nhìn Bạch Dạ Lang, chậm rãi nói:

- Bạch đại ca hành sự từ trước đến nay vô cùng cẩn trọng, nhưng lần này, sư huynh trong lòng tràn ngập sự hận thù, đã một mình đột nhập vào cung, muốn giết chết Lỗ phi...!

Hàn Mạc nhíu mày. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Khánh cung không phải là một chốn bình thường, không nói đến trong ngoài cung đều có hộ vệ, còn có một số lượng hộ vệ ngầm đang ẩn nấp khắp mọi nơi, đó quả là một con số không nhỏ. Lỗ Phi lại đang được sủng ái, nên được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, cho dù là Thương Chung Ly xông vào cung, cũng khó mà có thể đến được nơi Lỗ phi ở, chứ đừng nói đến Bạch Dạ Lang.

Diễm Tuyết Cơ thở dài:

- Bạch đại ca trong tay nắm thanh kiếm, xông vào cung của Lỗ phi, sư huynh võ công siêu phàm, xông thẳng vào cấm cung, nhưng hộ vệ trong cung quá đông, Bạch đại ca dọc đường giết vô số người, nhưng không thể xông vào được cung

Hàn Mạc nhìn cái xác đã lạnh của Bạch Dạ Lang, cũng không thể tưởng tượng nổi lúc đó sư huynh lại có khí phách dũng mãnh như vậy, vì Hoàng hậu, dám xông vào cung giết người, điều đó có thể nói Bạch Dạ Lang vô cùng can đảm.

Nhưng trong lòng hắn lại thở dài một tiếng, Bạch Dạ Lang xông vào cung giết người, nhưng không dám phá bỏ lễ giáo cùng Hoàng hậu ở bên nhau, không biết nên xem Bạch Dạ Lang là hạng người nào.

- Cung Ngọc Hàn cháy lớn, đúng hôm đó Thương Chung Ly lên kinh, nghe tin có người xông vào kinh, nên kịp thời gặp được Bạch đại ca, và đích thân ngăn cản Bạch đại ca xông vào cung.

Diễm Tuyết Cơ lãnh đạm nói:

- Thương Chung Ly lệnh cho Bạch đại ca chịu hình để nhận tội, nhưng lúc đó, trong đầu Bạch đại ca chỉ có một ý niệm, đó là muốn giết chết Lỗ phi. Thương Chung Ly khuyên bảo không thành, chỉ còn cách đích thân ra tay. Bạch đại ca đương nhiên là không phải là đối thủ của Thương Chung Ly, hơn thế nữa Bạch đại ca cũng không dám ra tay quá mạnh đối với Thương Chung Ly. Cho nên khi hai người đang giao chiến, Thương Chung Ly trước mặt mọi người, dùng một chưởng đánh trúng bên trái đầu của Bạch đại ca, Bạch đại ca liền ngất đi... mọi người ở đó đều cho rằng, Bạch đại ca dính phải chưởng đó thì nắm chắc cái chết.

Hàn Mạc thở dài:

- Nói như vậy, là Thánh tướng đã không trách tội sư huynh.

- Đó có thể là chuyện tốt duy nhất mà lão đã làm trong đời

Diễm Tuyết Cơ lạnh lùng nói:

- Lão đánh bại Bạch đại ca, sau đó lệnh cho thủ hạ mang Bạch đại ca đem chôn, trên thực tế là bảo vệ tính mạng cho Bạch đại ca, phái người mang Bạch đại ca vất ở chốn hoang vu ngoài kinh thành, để mặc sư huynh tự sinh tự diệt!

Dừng lại một chút, nói tiếp:

- Sau đó Khanh đế hỏi lại sự việc, Thương Chung Ly chỉ nói là Bạch đại ca đã chết, thi thể được chôn ở chốn hoang vu, lúc đó quân quyền nằm trong tay Thương Chung Ly, cho nên Khánh đế rất tin tưởng lão, không tiếp tục truy cứu nữa, chuyện này như thế là xong.

- Chưởng đó, phải chăng đã làm tổn thương não của Bạch sư huynh?

Hàn Mạc nhíu mày nói.

Diễm Tuyết Cơ gật đầu nói:

- Thương Chung Ly tuy đã rất nương tay, nhưng trước mặt mọi người, lão phải tỏ vẻ, ra một chưởng uy lực không nhỏ. Bạch đại ca tuy rằng không chết, cũng từ đó, não của sư huynh đã bị thương, trước đó lại phát sinh nhiều chuyện, nên đã quên hết mọi việc.

Diễm Tuyết Cơ lại thở dài, nói tiếp:

- Chỉ có điều sư huynh lại nhớ mang máng một chuyện, rằng mình có mối thù vẫn chưa báo, hơn nữa sư huynh cảm thấy, kẻ thù của mình là một người rất có quyền lực, võ nghệ cao cường, kể từ đó, sư huynh liền luyện công, muốn luyện thành tuyệt đỉnh võ công, để báo hận phục thù. Trên thực tế lúc đó, sư huynh đã quên mình có thù gì, và kẻ thù của mình là ai, ngay cả mình là ai cũng đã quên, chỉ có một ý niệm trong đầu, là phải khổ luyện võ nghệ, để phục thù.

- Vậy tại sao sau này nàng gặp lại được sư huynh?

- Sau khi sự việc xảy ra, ta đã phái người đi khắp nơi dò la tin tức của sư huynh, nhưng khi đó tung tích của sư huynh rất mơ hồ, khó có thể tìm được. Phải tận nửa năm sau, ta mới ngẫu nhiên có được tung tích của sư huynh, khi tìm được sư huynh, khi đó đã không còn nhớ ta là ai.

Diễm Tuyết Cơ gật đầu đau khổ nói:

- Ta vốn muốn săn sóc sư huynh, tuy rằng sư huynh đã quên rất nhiều chuyện, nhưng không phải hoàn toàn mất trí, võ công vẫn còn, sư huynh muốn đi, không ai có thể chặn được. Trong vòng hai năm, ta chỉ còn cách đi theo sư huynh, sợ huynh gặp phải chuyện bất trắc, nhưng... tung tích của sư huynh rất mơ hồ, xuất quỷ nhập thần, có lần cùng sư huynh nói chuyện, sư huynh hình như có chút ấn tượng với ta, liền hỏi ta là ai.

- Nàng có nói chân tướng cho sư huynh không?

Diễm Tuyết Cơ lắc đầu nói:

- Không có, gặp tình huống này, ta làm sao có thể nói, làm sao dám nhẫn tâm nói với sư huynh đây? Những chuyện đã qua, đối với sư huynh mà nói, đã rất đau khổ rồi, sư huynh đã quên, điều đó chưa chắc đã là chuyện xấu, do đó ta không nói chân tướng sự việc cho sư huynh, hãy để đi vào dĩ vãng. Hơn nữa nếu nói chân tướng sự việc cho su huynh, chỉ sợ sư huynh lại muốn xông vào Khánh cung thì chỉ có con đường chết...!

Ba người Hầu Tử ngồi lặng im bên lửa trại, chốc chốc lại ném thêm củi lửa, những chuyện đã qua, chắc chắn bọn họ không biết, lúc đầu chỉ biết là Diễm Tuyết Cơ chăm sóc Bạch Dạ Lang cực kì chu đáo, đối đãi như huynh trưởng, cũng biết rằng Bach Dạ Lang là quan trong triều, nên bọn họ không dám bất kính.

- Cái tên Bạch Dạ Lang, có lẽ từ đây mà có?

Hàn Mạc nhẹ giọng hỏi.

- Sư huynh nhiều lần truy hỏi, ta không dám nói sự thật, chỉ còn cách nói dối mà thôi.

Diễm Tuyết đau khổ nói:

- Sư huynh giống như một âm hồn không phân biệt là ngày hay đêm, vì thế ta đã đặt cho sư huynh cái tên Bạch Dạ Lang, vài năm sau, sư huynh lấy tên Bạch Dạ Lang là tên của mình.

- Thì ra là thế

Hàn Mạc lúc này mới tỉnh ngộ.

- Trong vòng sáu năm qua, sư huynh khổ công luyện võ như bị si mê.

Diễm Tuyết Cơ nói:

- Trong hai năm đầu đi tìm tung tích của sư huynh ta còn có chút manh mối, nhưng những năm về sau, rất khó tìm thấy sư huynh.

Nàng bị Hàn Mạc ôm chặt trong vòng tay, chỉ cảm thấy rất ấm áp, dịu dàng nói:

- Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?

Hàn Mạc cười, ôn hòa nói:

- Làm sao có thể quên được. Cô chủ Diễm, nếu như lần đó ta đánh thua, thì chắc chắn ta đã bị nhốt vào trong lồng rồi?

Hai người lần đầu tiên gặp mặt, lúc mà Diệp Ngô đang làm loạn ở quận Bột Châu của Yến quốc, Hàn Mạc dựng trại ở một vùng hoang vu cạnh một ngôi nhà trọ, chủ của nhà trọ đó, chính là Diễm Tuyết Cơ.

Canh bạc đêm đó, được diễn ra ở lầu một, ở đó có rất nhiều lồng sắt, nếu như đánh thua, sẽ bị bắt bỏ vào trong lồng, nếu thắng, sẽ được đề xuất một yêu cầu.

Bây giờ nghĩ lại, Hàn Mạc cảm thấy tính tình của Diễm Tuyết Cơ đúng là có một chỗ không tốt, suýt nữa thì bị phạt nhốt vào trong lồng, nếu như không phải bây giờ hai người đã hiểu nhau, thì Hàn Mạc thực sự vô cùng kiêng kị ả yêu nữ này.

- Nếu thua, đương nhiên là bị nhốt vào trong lồng.

Diễm Tuyết Cơ liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái:

- Từ lúc đó ta đã coi trọng chàng rồi sao?

Ba người Hầu Tử là những bộ hạ cực kì trung thành với Diễm Tuyết Cơ, Diễm Tuyết Cơ ở trước mặt bọn chúng, nói chuyện không hề có chút kiêng dè.

Hàn Mạc cười ha ha, nhưng không nói gì cả, trong lòng hắn hiểu rất rõ, cả hai người đã nảy sinh tình cảm với nhau, ở quận Nghi Xuân, Diễm Tuyết Cơ vì muốn lấy được cuốn sổ, không còn cách nào khác phải diễn một màn kịch yêu đương, nhưng không ngờ đã trở thành sự thật.

Hàn Mạc vẫn cảm thấy, Diễm Tuyết Cơ thực sự có nảy sinh tình cảm, hoặc chỉ là giả vờ đóng kịch, chinh phục được thân thể nàng, mới có thể chiếm giữ được trái tim của người đẹp.

Chẳng trách thế nhân hay nói, muốn chinh phục trái tim của mỹ nhân, trước tiên cần phải chinh phục thân thể, những lời ấy quả không sai.

- Lần đó, cũng là lần đầu tiên chàng gặp Bạch Dạ Lang.

Diễm Tuyết Cơ nói:

- Kỳ thật lúc trước, đã gần hai năm ta không gặp sư huynh...!

Hàn Mạc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi nhỏ:

- Ngày đó sư huynh đuổi theo Chỉ nhi...ờ...!

Nói đến đây, có đôi chút xấu hổ, không biết có phải Diễm Tuyết Cơ muốn nhắc đến là Tiêu Linh Chỉ.

Diễm Tuyết Co thản nhiên nói:

- Ta biết ngươi muốn nói đến cái gì. Ngươi muốn hỏi, vì sao Bạch đại ca lúc nào cũng đi cùng mỹ nhân kia, đúng không?

Hàn Mạc trong lòng lúc này cũng có nhiều điều hoài nghi, ngày đó Bạch Dạ Lang tới cái nhà trọ hoang vu này, cũng giống như một âm hồn đi theo Tiêu Linh Chỉ, làm đám người trong nhà trọ lúc đó rất bất ngờ.

- Khi đó Bạch đại ca đã bị mất trí.

Diễm Tuyết Cơ buồn bã nói:

- Sư huynh tuy đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng trong đầu của sư huynh vẫn lưu giữ hình ảnh của Hoàng hậu. Vị cô nương đó về diện mạo cũng có vài phần giống Hoàng hậu. Bạch đại ca năm đó hay thổi sáo đánh đàn cho Hoàng hậu nghe, cho nên khi gặp vị cô nương này, liền muốn thổi sáo, muốn ngồi cùng vị cô nương này đánh đàn. Năm mà sư huynh đi qua nước Phong, cũng gặp một người con gái có dung mạo gần giống với Hoàng hậu, thế nên mới đi theo vị cô nương này để đánh đàn cùng..!

Hàn Mạc lúc này mới hiểu ra tại sao ngày đó lại xảy ra một sự việc kì dị như vậy, Bạch Dạ Lang quái dị, không phải vì trong lòng lúc nào cũng có hình ảnh của Hoàng hậu, xem ra, Bạch Dạ Lang đúng là một kẻ si tình.

- Thức tỉnh sau cơn ác mộng!

Diễm Tuyết Cơ buồn bã nói:

- Nếu như không đi qua nước Phong, thì không gặp Bộ Tốc Cam, chỉ e sư huynh vĩnh viễn không thể tỉnh lại được, vẫn lấy thân phận là Bạch Dạ Lang sống tiếp quãng đời còn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK