Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Mạc tựa lưng ghế, nhẹ nhàng nói:

-Sư huynh tài năng xuất chúng, võ công cao cường. Ta cũng không dám giấu, hai thứ dược liệu quý hiếm của Nam Phong quốc vô cùng thần bí được cất giấu ở phía nam quận Ngọc Tuyền của Nam Phong quốc!

Bạch Dạ Lang thản nhiên nói:

-Vậy thì sao?

Hàn Mạc thở dài:

-Nhưng có người nói, hai thứ dược liệu quý hiếm kia được bảo vệ nghiêm ngặt, là vật báu trấn quốc của Phong quốc. Trong thiên hạ này không có bất cứ kẻ nào có thể chiếm được chúng, dù là thần tiên hạ phàm cũng không thể làm được.

-Nói bừa!

Bạch Dạ Lang hừ lạnh, nói:

-Hai loại dược liệu này có gì khó lấy?

Hàn Mạc vội hỏi:

-Sư huynh, đừng mạnh miệng. Chúng ta nghĩ trong lòng thì không sao, nếu để người ngoài biết được chê cười thì không hay chút nào đâu!

Bạch Dạ Lang khinh thường nói:

-Không phải chỉ là một quận phía nam của Phong quốc nhỏ bé sao? Ta nói thật cho ngươi biết, hai thứ dược liệu kia thật ra được giấu trong hoàng cung Nguỵ quốc và Khánh quốc. Lão tôn cũng có thể lấy được!

-Thật sao?

Bạch Dạ Lang thản nhiên nói:

-Đương nhiên rồi!

Dường như y nghĩ ra chuyện gì, liền cười lạnh nói:

-Xú tiểu tử, có phải ngươi định gài bẫy ta hay không? Ngươi định xúi ta đến Phong quốc tìm hai loại dược liệu này cho ngươi chứ gì?

Hàn Mạc lắc đầu nói:

-Ta nào dám gạt huynh, lúc đầu vốn là ta cũng có ý này, định mời sư huynh đi một chuyến!

-Hừ, may là ngươi còn chưa mở lời đấy.

Bạch Dạ Lang lạnh lùng nói:

-Nếu không ngươi nhất định sẽ thất vọng.

Hàn Mạc thở dài:

-Không giấu gì huynh, ta có ý định này không phải sợ huynh cự tuyệt, mà là sợ huynh ra tay không thành công. Có lẽ sư huynh không biết, theo ta được biết mấy năm qua không dưới mười mấy tên cao thủ đã tới đó tìm kiếm hai loại dược liệu này, nhưng đều phải bỏ mạng!

Y lắc đầu, cười khổ nói:

-Thôi, không nói tới chuyện này nữa. Sư huynh, ta mệt rồi, lúc nào rảnh ta sẽ dạy huynh phần cuối của Cách đấu thuật!

Bạch Dạ Lang ngồi trên ghế, không ngừng suy tính. Một lúc lâu sau, dường như nghĩ ra điều gì, y nhạt giọng hỏi:

-Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi đã từng phái người đi chưa? Bọn họ có thật đã thất bại hay không?

Bạch Dạ Lang dù sao cũng không phải kẻ ngốc thật, chỉ là tính tình y thay đổi thất thường, khiến người khác không thể đoán được, nhưng không có nghĩa y là người đầu óc đơn giản.

Không có đầu óc thông minh, sáng suốt, làm sao y có khả năng học thành một thân võ công khiến người khiếp sợ.

Nói cho cùng, Bạch Dạ Lang tính tính cổ quái, lại coi thường cái chết. Nói đơn giản hơn là, y vốn là kẻ cố chấp, việc y đã quyết tâm làm thì nhất định sẽ không ngại phải trả giá.

Tựa như lúc trước, dọc trên đường đi, y đã tấu một khúc nhạc vì Tiêu Linh Chỉ cũng chỉ là ý thích nhất thời, cũng có thể là do một nguyên nhân nào đó khác. Tóm lại, trên đường y đi theo bọn Tiêu Linh Chỉ, nếu không phải Diễm Tuyết Cơ xuất hiện, kết cục cuối cùng như thế nào vẫn còn rất khó đoán.

Hàn Mạc cho rằng y có chút bất thường cũng là chuyện rất bình thường. Quái nhân này luôn gây ra những chuyện khiến người khác không thể giải thích được, khác với lối suy nghĩ thông thường.

Để tu luyện khúc "Người trong mộng" mê người kia mà Bạch Dạ Lang đã cố ý xung đột với nha sai trên đường cái, buộc người ta phải đưa y vào nhà ngục ẩm ướt ở phủ thành Yến kinh để tu luyện.

Để có được "Khai thiên lập địa âm dương đại Cách đấu thuật", y đã bỏ ra hai bộ "Khí kinh" và "Thái cực bộ" là những võ công vô cùng bí hiểm cùng huyền diệu để trao đổi, thậm chí còn kết thành huynh đệ với Hàn Mạc.

Hai môn võ công kia trong mắt Bạch Dạ Lang có lẽ là rất bình thường, nhưng trong mắt người bình thường đó quả là những võ công tuyệt thế muốn cầu còn không được. Vì thế, cũng có thể thấy được Bạch Dạ Lang vì muốn đạt được mục đích nào đó nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để hoàn thành.

Càng là chuyện người bình thường không nghĩ đến, y lại càng có hứng thú làm, nếu nói người này không phải là kẻ bất thường thì đến quỷ thần cũng không thể tin được.

Chính vì vậy, người đời sau có một câu danh ngôn, kẻ nào không thể suy nghĩ hoặc làm việc như người bình thường, ắt hẳn là kẻ điên, nếu không, chắc chắn là thiên tài!

Trong lòng Hàn Mạc, y cảm thấy Bạch Dạ Lang là cả hai dạng người trên, tức vừa là thiên tài mà cũng là kẻ điên!

Hàn Mạc trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:

-Đúng vậy, ta đã phái hai người đi nhưng cho đến hôm nay bọn họ vẫn không hề truyền lại chút tin tức nào hết!

Bách Dạ Lang nói:

-Ngươi phái người đi trước khi gặp ta ở Yến kinh? Nếu thế chẳng phải đã hơn ba tháng rồi sao?

Hàn Mạc hơi kinh ngạc:

-Sư huynh, làm sao huynh biết?

-Đừng coi ta như thằng ngốc.

Bạch Dạ Lang hừ lạnh một tiếng:

-Nếu lúc đó ngươi biết ta, chỉ sợ ngươi đã sớm nghĩ ra thủ đoạn bịp bợm bắt ta đi thay ngươi lần này. Hừ, ngươi thật đúng coi ta là kẻ ngốc mà!

Hàn Mạc nhất thời không đoán ra được suy nghĩ của vị sư huynh bất thường này, chỉ biết cười khẽ:

-Không dám, sư huynh đừng hiểu lầm!

Bạch Dạ Lang nói:

-Với ta mà nói, thỉnh cầu của ngươi, ta không quan tâm. Vốn ngươi cũng chưa đủ tư cách để sai khiến ta, chẳng qua, ngươi nói quận nam của Phong quốc lợi hại như vậy, ta không thể tin được. Hừ!

Hàn Mạc cơ hồ đoán được suy nghĩ của Bạch Dạ Lang, nên mới cố ý nói quá lên như thế mà thôi.

-Ngươi không cần nhiều lời.

Bạch Dạ Lang điềm nhiên nói:

-Tối nay ta sẽ lên đường ngay, cốt yếu muốn để ngươi thấy được bản lĩnh của ta thôi. Không phải chỉ là hai loại dược liệu sao? Khi nào thì ngươi cần?

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

-Cho dù là có khoái mã chạy nhanh ngàn dặm, thì với hành trình này, dù có chạy ngày đêm cũng phải mất ít nhất bốn, năm ngày!

-Mười ngày!

Bạch Dạ Lang đứng dậy nói:

-Cho ta mười ngày, ta sẽ đem hai loại dược liệu kia về cho ngươi xem!

Hàn Mạc mừng thầm, y không thể tưởng được đêm nay Bạch Dạ Lang lại sảng khoái đồng ý tới Nam Phong quốc. Cách suy nghĩ của người này luôn khiến người khác không thể đoán được.

Y cũng biết, lời nói lúc nãy của y đã khơi dậy lòng hiếu thắng của Bạch Dạ Lang. Đối với cao thủ tuyệt đỉnh như Bạch Dạ Lang mà nói, y đơn giản chỉ là muốn làm hai loại chuyện khác người mà thôi.

Thứ nhất đó là tìm ra thứ võ công tuyệt đỉnh, tự mình phá bỏ giới hạn của bản thân, đạt tới cực hạn của người luyện võ. Loại thứ hai chính là tìm một chuyện người thường không thể làm được để thách thức.

-Sư huynh, mọi chuyện đều nhờ cậy vào huynh!

Phía bên kia dù sao cũng là địa bàn của Phong Quốc, hai loại dược liệu này dù sao cũng là bảo vật trấn quốc của Phong Quốc. Phong Quốc thiên thời địa lợi nhân hoà, hơn nữa trong cái đất nước dân tộc quỷ dị đó không biết có biết bao nhiêu cao thủ nữa.

Ít nhất Hàn Mạc cũng biết được một trong "Nam xà", thập danh tướng Bố Tô Cam. Y chính là một nhân vật huyền thoại của Phong Quốc, hơn nữa Hàn Mạc càng hiểu rõ rằng Phong Quốc còn có một loại cung tên hiện đại vô cùng đáng sợ.

Có lẽ nếu chỉ là một, hai mũi tên nhất định sẽ không gây được chút tổn hại nào cho Bạch Dạ Lang võ công cao cường. Nhưng nếu là mười mũi tên, hai mươi mũi tên, loại vũ khí đáng sợ này một khi tăng số lượng lên thì dù là cao thủ tuyệt thế sợ rằng cũng khó có thể ngăn cản nổi.

Bạch Dạ Lang thản nhiên nói:

-Ngươi coi thường ta sao?

Hàn Mạc tức cười, chỉ biết cười khổ nói:

-Sư huynh, ta đã phái đi hai người…

Y còn chưa nói dứt lời, Bạch Dạ Lang đã nói mạnh:

-Chuyện đó không liên can đến ta. Ta đi không phải vì ngươi, càng không phải để cứu người của ngươi!

Hàn Mạc biết nhiều lời vô ích liền than nhẹ một tiếng.

Đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, lại nghe giọng nói của Hàn Huyền Xương:

-Ngươi về trước nghỉ đi!

Dường như y đang dặn dò người hầu làm gì đó.

Bạch Dạ Lang không chút do dự, cũng không có ý định ra ngoài bằng cửa chính, liền bay ra cửa sổ, tay nhẹ nhàng phất lên, cánh cửa sổ mở ra, thân hình quỷ mị của y phiêu lãng bay ra ngoài. Toàn bộ sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, vô cùng thanh thoát, khiến Hàn Mạc ngạc nhiên thán phục, thầm nghĩ may là vị sư huynh bất thường này của y không phải đạo tặc hái hoa, nếu không dù y có chạy đến hoàng cung chỉ sợ cũng khó có người bắt được y. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lúc này, cửa phòng đã vang lên tiếng đập cửa, Hàn Huyền Xương cất tiếng hỏi:

-Mạc nhi, con đã ngủ chưa?

Hàn Mạc vội đáp:

-Chưa ạ!

Y tiến lên, mở cửa phòng, chỉ thấy Hàn Huyền Xương vẫn đang mặc quan phục, chưa hề đổi sang thường phục. Hàn Huyền Xương đứng trước cửa phòng, thấy Hàn Mạc mở cửa, y liền nhíu mày nói:

-Sao không đốt đèn lên?

Hàn Mạc cười nói:

-Con về nhà mệt quá, bất chợt ngủ quên, nên không đốt đèn!

Y xoay người vào nhà, đốt đèn, cả gian phòng lập tức ngời sáng.

Hàn Huyền Xương chắp tay sau lưng đi vào phòng, nhìn xung quanh rồi mới ngồi xuống, nói:

-Vốn định để đến mai mới tìm con nói chuyện, có điều đợt kinh thí tám tháng một lần lại sắp tới rồi. Phụ thân lần đầu phải chủ trì một cuộc kinh thí lớn như vậy, tất nhiên không thể mắc sai lầm, có rất nhiều chỗ vướng mắc, cần phải chuẩn bị cho tốt. Cũng không biết bao giờ mới được rảnh rỗi, tối nay vừa có chút thời gian rảnh nên ta qua tìm con nói chuyện!

Hàn Mạc châm một ly trà cho phụ thân, hạ giọng nói:

-Phụ thân cố giữ gìn sức khoẻ!

Hàn Huyền Xương khẽ gật đầu, cẩn thận quan sát Hàn Mạc một phen, rồi vui mừng, cười nói:

-Mạc nhi, hiện giờ con càng lúc càng trưởng thành. Phụ thân cảm thấy rất an tâm!

Rồi y chợt nói:

-Con ngồi xuống đây, kể cho ta nghe sự tình bên kia huyện Nghi Xuân!

Hàn Mạc lập tức kê ghế, ngồi cạnh Hàn Huyền Xương, đem hết mọi chuyện xảy ra nói cho phụ thân nghe. Dĩ nhiên, chuyện Diễm Tuyết Cơ, Trang Uyên, Từ tiên sinh, người nào nên biến mất đều đã biến mất.

Cho đến giờ, y không muốn để phụ thân biết y có liên quan đến phái Quỷ cốc, đợi đến lúc chín mùi rồi nói sau cũng chưa muộn.

Hàn Huyền Xương nghe Hàn Mạc kể đầu đuôi mọi chuyện, lúc thì ngạc nhiên, khi thì vui mừng, khi thì khiếp sợ, lúc nhíu mày, khi cười lạnh, thậm chí có đôi khi còn vươn tay vỗ vai đứa con an ủi và khích lệ.

-Thật không thể ngờ được, Hạ gia lại có chuẩn bị lớn như vậy.

Hàn Huyền Xương khẽ thở dài, nâng chung trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm:

-Lũ lòng lang dạ sói, nếu không phải con kịp thời phát hiện bát quái vây, chả sớm thì muộn Hạ gia cũng gây ra một trận náo động cho mà xem!

Hàn Mạc nói:

-Nhưng Tiêu gia quả thật thông minh, không bị rơi vào tròng!

Hàn Huyền Xương nói:

-Tiêu Thái sư là một con cáo già. Vì tiền đồ của Tiêu gia, y nhất định không để Tiêu gia cuốn vào.

Y khẽ mỉm cười, nói:

-Mạc nhi, phụ thân không thể ngờ được, ngươi xử lý chuyện này quả thực rất êm thấm. Ừ, làm nam nhân của Hàn gia thì nên làm như vậy!

Hàn Mạc cười ha hả nói:

-Tất cả là nhờ phụ thân và ông nội dạy dỗ con tốt!

Hàn Huyền Xương cười ha hả nói:

-Có một số việc không phải do ta dạy con, nếu nói người dạy con thật chắc phải là mẫu thân con rồi!

Y chợt nghiêm sắc mặt, nói:

-Hạ gia bị giết, thế cục ngày sau tất càng thêm nguy hiểm. Chuyện Hạ gia dính líu đến con rất nhiều, Tiêu gia mất đi một cánh tay ắt sẽ coi con là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Hơn nữa, dư đảng của Hạ tộc chắc chắn vẫn chưa bị diệt trừ toàn bộ. Hai thế lức này chắc chắn sẽ tìm cách báo thù rửa hận, sau này con hành sự nhất định phải cẩn thận hơn nữa!

Hàn Mạc biết Hàn Huyền Xương nói không sai, những gì y vừa làm đã ảnh hưởng đến ích lợi của rất nhiều người, khẳng định có rất nhiều người muốn tìm cách tiêu diệt y.

Dù trong sáng hay trong tối, y nhất định phải cẩn thận đề phòng.

Hàn Huyền Xương cau mày, dường như nghĩ ra chuyện gì, một lát sau, y mới thấp giọng nói:

-Mạc nhi, đừng chỉ vì lập được chút công lao mà vội đắc chí. Con nên biết rằng, hiện giờ con nắm trong tay quyền lực không nhỏ, nhưng tất thảy đều là của Hoàng đế ban cho. Thứ quyền lợi đó cũng không phải là gốc rễ của Hàn gia ta, nói cách khác, Tây Hoa Thính của con, rồi còn Báo Đột Doanh, đều là thế lực của hoàng tộc. Hoàng đế đem quyền lợi đặt trong tay con chẳng qua muốn lợi dụng con, mượn đao của con giúp y diệt trừ các thế lực khác mà thôi!

Hàn Mạc gật đầu nói:

-Chuyện này con biết. Hoàng đế thuần tuý là muốn dựa thế, mượn uy danh của Hàn gia mà thôi! Y đem Tây Hoa Thính giao cho con, thậm chí còn để con nắm quyền cao tại Báo Đột Doanh, chỉ là muốn con trở thành thanh đao sắc bén trong tay y, giúp y xử lý nhiều việc hơn mà thôi!

Hàn Huyền Xương vui mừng nói:

-Con có thể nhận ra chuyện này, phụ thân an tâm rồi. Con vốn là một đứa nhỏ thông minh, có nhiều chuyện không cần phụ thân phải nhiều lời!

Y cười lạnh, nói:

-Hoàng tộc muốn biến Hàn gia chúng ta trở thành công cụ cho bọn chúng, nhưng bọn chúng cũng không nghĩ đến Hàn gia ta lại có thể trở thành công cụ mặc cho người lợi dụng sao?

Hàn Mạc hiểu rõ, hai cha con y hiện nói chuyện trong này rất an toàn.

Trong đám hạ nhân từ biển Đông đến có một người tên là Ảnh Tử Vệ thuộc quân đoàn hắc ám của Hàn gia. Ảnh Tử Vệ này luôn ngày đêm ở trong Hàn phủ canh phòng. Hiện giờ hai cha con bọn họ nói chuyện, y tất nhiên không cần ra lệnh đã đứng canh gác ở bên ngoài.

Phủ Hộ bộ Thượng thư Hàn Huyền Đạo và phủ Lễ bộ Thượng thư của hàn Huyền Xương bên này đều có quân đoàn hắc ám, nhân số không nhiều nhưng chắc chắn là những tên tinh nhuệ.

Loại cao thủ như Bạch Dạ Lang có thể tự nhiên ra vào nơi này, tránh được tai mắt của Ảnh Tử Vệ trên đời này cũng không có được bao nhiêu người.

-Hoàng tộc muốn lợi dụng Hàn gia chúng ta để chống lại hai nhà Tiêu Tô!

Hàn Mạc dựa lưng trên ghế, đôi mắt thoáng sắc lạnh:

-Nhưng bọn họ cũng nên hiểu rõ, hai nhà Tiêu Tô vốn là đối thủ của Hàn gia chúng ta. Chúng ta còn lo thực lực chưa đủ, Hoàng đế lại đem quyền lực trao vào tay chúng ta, đúng là cầu còn không được!

Hàn Huyền Xương gật đầu nói:

-Về điểm này chắc chắn Hoàng đế có biết. Nhất định y cũng biết rằng chiêu bài lợi dụng này vốn cực kỳ mạo hiểm, cho nên y mới vừa dùng lại vừa đề phòng Hàn gia chúng ta. Hiện giờ thế lực của hai nhà Tiêu Tô đang lớn, Hoàng tộc đang nắm Hàn gia trong tay, muốn chúng ta chống lại hai nhà này, nhưng một khi thực lực chúng ta quá mạnh, hoàng tộc ắt sẽ quay sang chèn ép chúng ta. Đến lúc đó, bọn họ để tạo sự cân bằng nhất định sẽ làm suy yếu thực lực của Hàn gia chúng ta, đồng thời dựng gia tộc của y lên. Một chiêu này có thể khiến các thế gia chiến đấu với nhau, từng chút một tiêu hao sức mạnh, còn hoàng tộc bọn họ trong lúc đó sẽ ngày càng mạnh lên, cuối cùng sẽ tiêu diệt toàn bộ thế gia chúng ta!

Hàn Mạc nghe phụ thân phân tích, thầm công nhận.

Hàn Huyền Xương trước đây sẽ không nói với y những lời này, nhưng sau chuyện ở huyện Nghi Xuân, Hàn Huyền Xương hiển nhiên biết đứa con minh đã bị cuốn vào vòng xoáy chính trị, không thể tránh khỏi cuộc chiến chính trị. Chính vì thế, y buộc lòng phải nói cho đứa con biết, để y càng hiểu rõ thêm về tình hình chính trị của Yến quốc là như thế nào, như thế mới có thể khiến Hàn Mạc cẩn thận hơn trong vũng bùn chính trị ở Yến quốc này.

-Đến lúc đó muốn làm suy yếu Hàn gia chúng ta, đối tượng tốt nhất bị Hoàng đế nhắm đến chính là con!

Hàn Huyền Xương chăm chú nhìn Hàn Mạc:

-Bởi quyền lực hiện tại trong tay con đều là do Hoàng đế ban cho, cho nên chỉ cần một tờ giấy của y là có thể thu hồi tất cả. Tây Hoa Thính, Ngự lâm quân cũng không còn trong tay con nữa!

Hàn Mạc nghe vậy, nhíu mày, đôi mắt sắc bén phát lạnh như băng.

Trong giây lát, Hàn Mạc suy nghĩ những gì phụ thân y nói, nếu Hoàng đế thực muốn thu hồi toàn bộ quyền lực trong tay y, y nhất định sẽ rớt khỏi tầng mây, toàn bộ quyền lực đều chỉ là hư ảo, mịt mờ!

Y tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, càng không cho phép quyền lực ảo xảy ra với y.

-Đã cho ta quyền lực nhất định ta sẽ nắm thật chặt!

Hàn Mạc kiên quyết:

-Không kẻ nào được phép cướp đi quyền lực trong tay ta hết!

Hàn Huyền Xương nhìn vẻ mặt tuấn tú đầy kiên nghị của Hàn Mạc, không khỏi mỉm cười. Thái độ cứng cỏi của y, nam nhân Hàn gia nhất định không thể thiếu được, thân là con cháu của Hàn tộc gánh vác sự thịnh suy của gia tộc trên vai, nhất định phải có ý chí chiến đấu kiên nghị và bất khuất.

-Tạm thời trước mắt còn chưa có chuyện gì xảy ra!

Hàn Huyền Xương trìu mến nhìn đứa con:

-Dù sao thực lực của Hàn gia chúng ta so với hai nhà bọn họ cũng không thua kém là bao. Mấy năm nay nếu không phải có nhiều chuyện xảy ra, triều đình hẳn vẫn còn đang trong thế giằng co.

Hàn Mạc khẽ gật đầu, hai nhà Tiêu Tô bất đồng lại thêm mấy gia tộc khác bị tiêu diệt, hiện thời có muốn lật đổ bọn họ chỉ sợ với tình hình chính trị hiện tại cũng gần như không có khả năng.

Đối với hai thế lực yếu hơn Hồ gia và Phạm gia thì, Hồ gia vốn cùng một phe với Hàn gia, hai nhà Hàn Phạm cũng trở thành đồng minh nhờ có quan hệ thông gia. Ba nhà Hàn Phạm Hồ liên kết thành một khối, cùng với thế lực của các thế gia trên triều tạo thành thế chân vạc.

Tình hình chính trị khó khăn này buộc các bên chỉ có thể giằng co lẫn nhau, nhằm tiêu hao thực lực của đối phương, đợi đến khi thời cơ chín muồi, sẽ dốc sức tấn công đòn cuối. Còn chưa nắm chắc mười phần thắng thì với những vết xe đổ trước đó, không bên nào dám mạo hiểm với sự tồn vong của gia tộc mình để hành động thiếu suy nghĩ được.

Chính trị Yến quốc tới đây chắc hẳn sẽ giữ trạng thái bình lặng, hoàng tộc ắt hẳn sẽ ra sức châm ngòi ly gián, khiến các thế gia dần tiêu hao sức mạnh mà không hay biết.

Hàn Mạc hiện giờ bắt đầu khâm phục người ngồi trên long ỷ kia.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đương kim Hoàng đế của Yến quốc là một nhân vật có khả năng nhẫn nại cực cao, hoàng tộc vốn chỉ là một con dao bé xíu dần trở nên sắc bén hơn.

Hàn Mạc đôi lúc nghĩ, nếu y không phải là một phần tử của thế gia, chắc chắn y sẽ mong vị Hoàng đế này gạt bỏ tất cả các thế gia, thống nhất tình hình chính trị của Yến quốc. Như vậy, một khi quyền lực của Yến quốc được thống nhất hoàn toàn, sức mạnh của Yến quốc sẽ tăng lên mạnh mẽ, đối với cả nước và dân chúng đều là chuyện có lợi.

Nhưng cũng chỉ là chuyện y thầm nghĩ trong lòng mà thôi.

Hoàng tộc Yến quốc thịnh vượng cũng có nghĩa các thế gia bị diệt vong, Hàn gia, một trong các thế gia cũng sẽ bị tiêu diệt. Về điểm này, Hàn Mạc không thể chấp nhận được.

Gia tộc họ Hàn diệt vong bao gồm cả những người thân yêu nhất của Hàn Mạc cũng bị giết, Hàn Mạc nhất định phải đem tính mạng ra bảo vệ người thân!

-Mấy ngày nữa vào triều tự chức, con nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa.

Hàn Huyền Xương nhẹ giọng nói:

-Ngạc Thanh Lôn qua đời, vị trí Chỉ huy sứ của Báo Đột Doanh hiện đang trống. Người nào sẽ thế chỗ y giờ mọi người vẫn còn đang suy đoán, tuy nhiên con cũng có chút cơ hội.

Cái gọi là tự chức, chính là việc quan viên trong kinh thành theo lệnh về các địa phương làm việc, đến khi hồi kinh phải báo cáo kết quả làm việc lên triều. Nói cách khác, chuyện này tương tự như báo cáo kết quả công tác cho triều đình.

Hàn Mạc là võ quan, dĩ nhiên càng phải lên triều tự chức.

Chế độ triều chính của Yến quốc thường được có câu cửa miệng "Ba ngày một triều". Nói cách khác, vào từng đợt giữa tháng, Hoàng đế sẽ có mười ngày xử lý quốc sự, bàn luận chính sự trên triều cùng một số thần tử.

Hoàng đế cũng là người, nếu ngày nào cũng vào triều, một lúc vài canh giờ chắc chắn sẽ kiệt sức. Chính vì thế từ khi Yến quốc lập ra cho đến nay, đều theo chế độ "Ba ngày một triều"

Hiện thời Ngạc Thanh Lôn đột nhiên qua đời, Hoàng đế hạ chỉ, cho nên đợt lâm triều này cách lần trước chỉ có sáu ngày.

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

-Y định giao cho ta vị trí này?

Hàn Huyền Xương bình tĩnh nói:

-Vậy còn phải xem khi con tự chức trên triều, Hoàng đế có thái độ ra sao. Nếu y thật muốn mượn đao của Hàn gia, mượn sức của con, vị trí này ắt hẳn y sẽ không tuỳ tiện giao cho người khác. Dù sao một khi giao cho người khác rồi, vị trí Chỉ huy sứ đó sẽ quản thúc ngươi, cái chuôi đao ấy ắt sẽ không cho phép ngươi thoải mái hành động. Nhưng nếu thật là giao vị trí Chỉ huy sứ vào tay ngươi, chắc chắn y cũng sẽ lo sợ quyền lực của ngươi quá lớn. Cho nên chuyện này cũng là một vấn đề nan giải với Hoàng đế!

Hàn Mạc cười, nói:

-Làm Hoàng đế cũng khó quá a!

Hàn Huyền Xương nâng chén trà, uống một ngụm, ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:

-Thật ra nếu con ngồi ở vị trí Chỉ huy sứ của Báo Đột Doanh, Hoàng đế muốn lợi dụng con ắt sẽ dễ dàng hơn, nhưng con cũng sẽ được lợi nhiều!

Hàn Mạc hiểu được ý tứ trong đó.

Trở thành Chỉ huy sứ của Báo Đột Doanh, chính là trở thành chỉ huy cao cấp nhất của Báo Đột Doanh, nếu y muốn khống chế Báo Đột Doanh sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Hoàng đế lo sợ chính là sợ Hàn Mạc trở thành Chỉ huy sứ của Báo Đột Doanh rồi sẽ thành con dao hai lưỡi. Chính vì thế rốt cuộc y có dám mạo hiểm như vậy hay không, không người nào có thể đoan chắc.

Hàn Mạc nếu muốn biến "quyền lực ảo" Hoàng đế giao cho biến thành quyền lực thật sự của y, thì chỉ cần ngồi vào vị trí của Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK