Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đó cũng không kịp nói gì nhiều, Đường Thục Hổ dẫn hai người lên lầu hai của thuyền hoa, tiếng hoan hô tiếng cười đã vang lên ở đây. Hàn Mạc bước vào, nhìn một lượt, trong sảnh lớn như vậy, khách cũng không nhiều lắm, chỉ hơn mười người mà thôi, gần như đều là cách ăn mặc của văn nhân, trước mặt có cái án, ngồi khoanh chân xếp tròn sau án, dường như đã bàn một số vấn đền.

Vị Minh công này, lúc đó ngồi trên toà, cũng đang nói chuyện với người ngồi bên cạnh.

Có hơn mười người ở đây, có hơn hai mươi vị trẻ tuổi tuấn tú hào hoa, có ba 40 vị văn sĩ trung niên, cũng có vài vị vãn sĩ hơn 50 tuổi ở đó.

Những người này dù đến sớm dự yến tiệc của Đường Thục Hổ, ắt đều là những tinh tú trong văn đàn.

Đường Thục Hổ dẫn hai người bước vào, liền kề sát tai Hàn Mạc nói:

- Hàn huynh, bọn họ không biết ta muốn đi chu du thiên hạ, ta cũng không muốn nói cho bọn họ biết!

Hàn Mạc hiểu ý hắn, gật đầu.

Vào khoang thuyền, cả đám người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Đường Thục Hổ ba người họ, Đường Thục Hổ lớn tiếng nói:

- Ông chủ Quan và mọi người đều là người quen, cũng không cần thiết phải giới thiệu… chỉ có điều vị Hàn huynh, ắt mọi người cũng nghe qua tên tuổi, cũng không nhiều người gặp qua!

Minh Như Thuỷ nhìn thấy Hàn Mạc bước vào, nét mặt liền biến sắc, hừ một tiếng lạnh lùng, sắc mặt không chút hài lòng.

Hôm nay đến dự tiệc, ngoài Minh Như Thuỷ là thầy giáo của Đường Thục Hổ ra, những kẻ khác đều có chút học vấn, trong số văn nhân trong thành Thương Kinh, không hẳn là những kẻ tiếng tăm vang dội nhất, nhưng đều là những kẻ đáng để Đường Thục Hổ coi tr ọng.

Trong hơn mười người ở đây, từng dự yến tiệc ở Quốc cữu phủ đêm nay, chỉ có hai ba người mà thôi.

- Trăng sáng độ mấy thì, nâng cốc hỏi trời xanh.

Đường Thục Hổ khẽ ngâm hai câu thơ, cầm tay Hàn Mạc cùng bước vào, trước đó đã bố trí chỗ ngồi sẵn, hai người ngồi liền nhau.

- Các vị nghe hai câu này, cũng biết người đó là ai chứ?

Lúc đó Quan Hạo Phong cùng đã ngồi vào sau cái án kia, rất tự nhiên, không có chút câu nệ nào.

Có một văn sĩ không quá 20 tuổi nhẹ nhàng nói:

-Vị này hay là… hay là Phó sứ Yến quốc Hàn Mạc công tử?

Đường Thục Hổ cười ha ha nói:

- Ngư Bạch huynh quả có con mắt tinh tường, đây chính là Phó sứ Yến quốc Hàn Mạc công tử.

Giới thiệu với Hàn Mạc:

- Vị này là Văn Ngư Bạch Văn huynh, là một cao thủ đàn sáo, Thục Hổ rất nể trọng!

Văn Ngư Bạch vội vàng nói

- Đường huynh khiêm tốn rồi.

Mọi người biết được người thanh niên viết "Bao giờ có trăng sáng" này chính là Hàn Mạc, không khỏi nể phục. Minh Như Thuỷ cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Hàn Mạc, nhưng vẫn cười lạnh lùng, vẻ khinh thường.

Hàn Mạc chỉ mỉm cười, hướng về phái mọi người chắp tay hành lễ.

Hôm nay hắn tới đây, cũng không muốn ở lại lâu, chẳng qua là nể mặt Đường Thục Hổ, lát sau tìm một lý do nào đó rồi rời khỏi.

Theo cảm tính mà nói, tuy hồi nhỏ trong gia tộc cũng được học không ít cổ văn, nhưng đối với những người này, Hàn Mạc không có chút hứng thú gì, đơn giản là vì muốn dung hợp vào cái thời đại này, biết những gì cần biết là được rồi.

Từ nhỏ tới lớn, tâm tư của hắn chủ yến dùng vào việc huấn luyện đặt biệt.

Hôm nay ngồi đây, có thể nói đều là những cao thủ về cổ học, nếu cùng bọn họ luận về cổ học, Hàn Mạc biết rõ bản thân không phải đối thủ của bọn họ, cho nên lựa chọn tốt nhất hôm nay, chiín là giả bộ rụt rè, giả bộ thâm thuý, sau đó rời khỏi sớm.

Hàn Mạc thấy những chỗ ngồi trên khoang đều đã đủ, xem ra mọi người đến đã đông đủ rồi.

Đường Thục Hổ cao giọng cười lớn nói:

- Thưa các vị, hôm nay Thục Hổ đem "Bao giờ có trăng sáng" phổ thành điệu nhạc, và nhờ Tiên Vân cô nương diễn tấu, để làm tăng húng thú cho các vị!

Trong lòng Hàn Mạc thầm than, thời đại này không coi trọng bản quyền gì cả, dùng câu từ của mình mà phổ nhạc, dường như đó hoàn toàn chính đáng, không có chút xâm phạm bản quyền gì cả.

Lúc này, từ lầu ba bước xuống một cô nương, cười hì hì nói:

- Đường công tử và các vị đã đợi lâu, Tiên Vân tiểu thư đang trang điểm, sẽ xuống ngay!

Đường Thục Hổ đã cười và nói với Hàn Mạc:

- Hàn huynh có lẽ không biết, Khổng Tước bát phượng, Tiên Vân kiều diễm nhất, lần này Tiên Vân xuất hiện, quả rất hiếm đó.

Ghé vào tao Hàn Mạc, nói khẽ:

- Bát chiến thuyền hoa, các thuyền hồng đứng đầu bảng gọi là bát phượng, thực ra thất phượng đều đã hết thời, chỉ còn Tiên Vân thôi, đến bây giờ vẫn là gái còn trinh tiết…. Nếu Hàn huynh có ý, hôm nay ra tay, nếu được mỹ nhân ưu ái, hôm nay biến nàng thành thục phụ thôi!

Mồ hôi trên trán Hàn Mạc toát ra, Đường Thục Hổ là phong lưu tài tử, hai chứ phong lưu, quả không sai chút nào, chỉ khẽ cười nói:

- Ngay cả Đường huynh còn không làm ăn được gì, ta làm sao tán đổ được!

Đường Thục Hổ cười bất đắc dĩ nói:

- Không dấu Hàn huynh, ba năm trước ta gặp vị Tiên Vân này, nàng vẫn chỉ làmột thị nữ trên thuyền, 16 tuổi, nét thiếu nữ mới chớm nở, nhuỵ hoa dục vọng đã tràn trề… !

Hàn Mạc ho một tiếng, cười khắc khổ trong lòng, Đường Thục Hổ có tài khí, nhưng đối với sắc giới, dường như cũng rất có hứng thú, có lẽ sa vào nữ sắc qúa độ, khiến vị tài tử này trên một số phương diện khó mà có bước đột phá lớn chăng.

Đường Thục Hổ không chút ngần ngại, vẫn ghé vào tai Hàn Mạc cười nói:

- Sau này ngay cả ta cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, Tiên Vân và ta liền kết bái thành huynh muội… trở thành biểu muội của ta… !

Hàn Mạc nghe vậy, bật cười nói:

- Thì ra là vậy, thảo nào Tiên Vân cô nương còn giữ được trinh tiết… !

Hai người họ chụm đầu cười nói, mọi người nhìn vào, đều rất ngạc nhiên, rất ít khi thấy Đường Thục Hổ lại cùng người khác thân thiết như vậy.

Mọi người cũng không câu nệ thứ hạng, thấy Đường Thục Hổ và Hàn Mạc nói chuyện, cũng không quấy rầy, ai nấy nói chuyện của họ, toàn là câm kỳ thi hoạ đủ cả, mọi người bàn tán rất sôi nổi.

- Nhưng tiểu a đầu này có nét đẹp trời sinh.

Đường Thục Hổ khẽ thở dài nói:

- Xinh tươi ngon mọng như ngày hôm nay, đứng đầu trong phường thuyền hoa… Bao nhiêu người muốn có, nhưng ta đã thề rằng, trừ khi Tiên Vân đồng ý, không thì không ai được động vào móng tay của nàng… !

Hàn Mạc khẽ cười gật đầu, thực ra trong lòng lại cảm thấy, có lẽ vị Tiên Vân cô nương này quả rất xinh đẹp, rất có tài khí, nhưng để trở thành tuyệt mỹ đứng đầu của thuyền hoa, có lẽ là có mối quan hệ với Đường Thục Hổ.

Cứ thử nghĩ, để trở thành biểu muội của đệ nhất tài tử Khánh quốc, việc này mà truyền ra ngoài, ắt là truyện rất đáng nể mặt.

Hồi trước Đường Thục Hổ thi thoảng mới đến hồ Khổng Tước, đến thuyền hoa vài lần, lúc đó Tiên Vân cũng chỉ là một hầu đàn bình thường trên thuyền hoa mà thôi, Đường Thục Hổ thấy vẻ thanh tú hiến thấy ở nàng, cũng đứng ra gọi vài lần, cũng tặng hai bản ca từ cho Tiên Vân.

Nói vậy, cũng chỉ là giao thiệp bình thường mà thôi.

Nhưng thuyền hoa không lỡ buông tha cơ hội tốt này, dăm lần bảy lượt, cuối cùng Tiên Vân cũng trở thành biểu muội của Đường Thục Hổ, cũng vì thế, tiếng tăm của thuyền hoa vang xa, trở thành nơi có giá cao ngất ngưởng, nơi kinh doanh phất nhất trong tám thuyền ở Khổng Tước.

Đường Thục Hổ tuy rất phong lưu, phóng đãng vô độ, nhưng Tiên Vân đã là biểu muội của hắn, hắn cũng không nỡ xuống tay với nàng.

Thực tế trên thuyền hoa này, cũng có mười mấy ca vũ nữ, không phải đều là quốc sắc thiên hương tài nghệ song toàn, nhưng mỗi nơi đều có một người đứng ra làm đầu bảng cho nơi đó, cũng giống như hoa đán trong nhà vậy, như thế để câu khách cho thuyền hoa của mình.

Những thuyền hoa kinh doanh trên hồ Khổng Tước đều rất lão luyện, bọn họ ngầm hiều cái gọi là" che mặt mà ôm tỳ bà", cô nương đầu bảng này, cũng không hẳn ngày nào cũng biểu diễn, cũng cách dăm ba bữa mới xuất hiện một lần, mỗi lần xuất hiện, trước đó đã quảng cáo rầm rộ, tiền bạc cũng từ đó mà tăng lên gấp bội.

Chốn thuyền hoa của Tiên Vân mượn tiếng biểu muội của Đường Thục Hổ, không những là đầu bảng của thuyền hoa, cũng là đầu bảng của tám thuyền ở Khổng Tước, có thể nói, Khổng Tước bát thuyền cũng là nơi đại diện tiêu chuẩn nhất cho những nơi phong nguyệt của Khánh quốc, những cô nương có thể biểu diễn văn nghệ ở Khồng Tước bát thuyền, không cần là đầu bảng, chỉ cần những nữ ca vũ bình thường, cũng là cực phẩm của những chốn phong nguyệt. "Khổng Tước bát phượng" chính là vị cô nương cực phẩm nhất của thành Thượng Kinh Khánh quốc, có thể đứng tốp đầu trong Khổng Tước bát phượng, cũng chính là lão đại tỉ của toàn bộ phong nguyệt của Khánh quốc rồi.

Có được chiêu bài như vậy, chốn thuyền hoa ngày càng có giá, có thể bước vào chốn thuyền hoa này, đều muốn tìm cách mời bằng được Tiên Vân cô nương ra tiếp.

Nhưng chủ nhân của chốn thuyền hoa rất khôn khéo, biết được vị Tiên Vân cô nương không giống như những đầu bảng ở chốn thuyền hoa bình thường, thường thì những đầu bảng, sau khi mời được ra tiếp, sau đó phải có giá cao mới lộ diện, đợi một lúc, cho mọi người tranh giành, đợi mọi người đã chán, ắt sẽ có cô nương khác đến thay thế, thay đổi liên tục để tạo sự mơớimẻ nơi thuyền hoa này.

Nhưng vị Tiên Vân cô nương này, tuy lấy danh nghĩa là biểu muội của Đường Thục Hổ mà phất lên, không thể nói tầm thường, bất đắc dĩ, cũng không dễ dàng gì mời Tiên Vân ra tiếp được.

Dù sao biểu muội của Đường Thục Hổ không thẻ tuỳ tiện thay mới, không giống như những đầu bảng bình thường khác có thể thay mới.

Trong việc này Hàn Mạc có chút khúc mắc, tuy không rõ ràng lắm, chỉ nghĩ đến Đường Thục Hổ tung hoàng ở chốn phong nguyệt này, hiện nay có thể trở thành biểu ca của Tiên Vân cô nương, mà không nỡ ra tay mà thôi.

Mọi người đang bàn tán sôi nổi, liền thấy từ lầu ba mấy vị cô nương bước xuống, đều là những đoá hoa bách hợp, mặc trên người bộ váy màu hồng nhạt, đây đều là những nữ ca vũ của thuyền hoa mà thôi.

Những vị cô nươi này đặt giữa thuyền hoa một cây đàn cổ, bên cạnh đàn đặt một chiếc gối mềm, còn đốt đàn hương nữa.

Lập tức mọi người yên lặng, trong lòng đều biết rõ, vị cô nương sắp xuất hiện, biểu diễn cầm ca cho mọi người.

Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, liền nghe thấy trên lầu vang lên tiếng nói:

- Tiên Vân cô nương xuống lầu!

Lời nói vang lên, trên cầu thang vẫn không có tiếng bước chân nào, nhưng mộ dáng dấp thướt tha từ trên lầu bước xuống, trông giống như đóa bạch vân, từ trên trời hạ phàm.

Nàng mặc một bộ váy màu trắng, khoác thêm chiếc khăn màu xanh nhạt, tóc đen má hồng, mắt bạc mũi quỳnh, môi nhỏ xinh, bộ váy mặc trên người không có vẻ gì cao quý, nét ẩn, bước đi như gió đỡ liễu rủ, đôi mắt đẹp và duyên dáng, quả là một tuyệt sắc giai nhân.

Hàn Mạc nhìn thấy, trong lòng thầm ngợi khen, mỹ nữ này quả xinh đẹp vô cùng, khí chất thanh tao, đúng là đã được tạo hóa quá ư ưu ái. Trên người tiên nữ đeo đầy trang sức, chẳng những không làm nàng nhuốm màu tục khí mà còn tăng thêm phần quý khí phong trần, giống như có một vầng trăng sáng làm bạn vậy.

Đi đến lầu, nữ tử hướng về bốn phía nhún chân mỉm cười dịu dàng nói:

- Tiểu nữ Tử Vân Tiên, ra mắt quý nhân.

Nàng mặc dù vẫn là tấm thân xử nữ, nhưng nơi phong nguyệt này, tự nhiên mỗi cái nhăn mày mỗi khóe miệng cười đều là có chủ ý, nhằm tăng thêm vẻ quyến rũ của mình. Phần lớn khách nhân đến đây đều thích vẻ phong tao quyến rũ.

Đại đa số văn nhân cũng không cảm thấy phong nguyệt là chốn dơ bẩn, mà nhiều người ngược lại còn thích tìm kiếm cảm hứng ở đây. Tại nước Khánh, có nhiều mối tình giữa nử tử phong nguyệt và văn nhân mặc khách.

Mọi người nhìn thấy Tiên Vân thi lễ, cũng chắp tay đáp lễ.

Tiên Vân đến bên cạnh cây đàn, ngồi xuống, mười ngón tay gẩy nhek, Hàn Mạc chợt nghe bên tai vang lên tiếng âm thanh của tự nhiên, từ xa tới gần, chậm rãi mà vọng đến.

Lúc đầu tiếng vang khe khẽ, như tiếng suối róc rách, dần dần lại giống như mưa phùn rả rích. Tiếng đàn lọt vào tai nghe như có chứa ma lực, như tiếng thì thầm thoảng nhẹ, khiến người ta say mê.

Bao giờ có trăng sáng?

Nâng chén hỏi trời xanh

Không biết cửa thiên cung

Đêm nay là năm nào?

Ta muốn theo gió quay về

Lại sợ cung điện tráng lệ

Trên cao vẫn cứ lạnh

Điệu múa làm rõ cảnh

Nào phải là trần gian.

Cho lầu son

cấp lụa là

không cần ngủ Nguồn: http://truyenfull.vn

cũng chẳng hờn

việc gì phải đợi đến trăng tròn?

Người có lúc buồn vui tan hợp

Trăng có khi mờ tỏ khuyết tròn…

Là chuyện khó vẹn toàn…

Chỉ mong được chờ đợi

Thiên lí cùng nàng trăng!.

Giọng mỹ nhân ngọt ngào, hòa với tiếng đàn thánh thót, trong trẻo nagan vang, dường như lời tâm sự thầm kín kề bên, mềm mại dịu dàng…

Khách nhân bốn phía đều nhắm mắt, rung đùi đắc ý mà thưởng thức.

Đường Thục Hổ cầm lấy quạt, phất mọt cái, quạt mở ra, nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nhìn Hàn Mạc hỏi:

- Hàn huynh, huynh cảm thấy khúc ca này như thế nào? Tiên Vân cô nương đàn ca thế nào?

Hàn Mạc cười:

- Tốt lắm!

Đường Thục Hồ thấy Hàn Mạc thần sắc bình tĩnh, không khỏi hỏi:

- Hàn huynh, lời này không phải thật lòng. Huynh có gì không vừa ý, cứ nói ra, mọi người cùng đàm luận.

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Kỳ thật tiếng đàn lời ca vô cùng tốt, Tiên Vân cô nương thực là diệu thủ… chẳng qua… chẳng qua vẫn có chút tì vết mà thôi…

Tiên Vân mở ro đôi mắt xinh đẹp, ngạc nhiên nhìn Hàn Mạc.

Minh Như Thủy đã cười lạnh:

- Ý cảnh tuyệt đẹp. Tay đàn rất tốt. Giọng hát uyển chuyển. Có tỳ vết gì nào? Người trẻ tuổi, ngươi thật sự thông âm thuật?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK