Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thanh xoay người lại, chậm rãi đi tới, hạ giọng nói:

- Đại trưởng lão, ngài tự xưng Hàn tộc bền chắc như thép, trên dưới đồng lòng, nhưng... sự thật quả thực là như thế sao? Theo tại hạ thấy, Hàn tộc bề ngoài thì đồng lòng, trên thực tế cũng đã chia năm xẻ bảy. Có chút sơ sẩy liền rơi vào thế vạn kiếp không phục hồi được.

Hàn Thiên Tứ há miệng thở dốc, nhưng không nói gì.

Dương Thanh chậm rãi ngồi xuống, thấp giọng nói:

- Đại trưởng lão, hạ quan dám hỏi một câu, Đại tông chủ vì sao mà quy tiên?

Hàn Thiên Tứ nhíu mày nói:

- Huyền Linh bị giết hại ở Ngụy đô, Đại tông chủ nghe thấy tin dữ, chấn động tâm thần, vì đó mà quy tiên. Chuyện này thì có nghi vấn gì?

- Theo hạ quan thấy, chỉ sợ chưa hẳn vậy.

Dương Thanh lắc đầu.

- Đại tông chủ quy tiên, quả thật đúng là tin sét đánh, nhưng lại chưa hẳn chỉ vì Hàn Tổng đốc bị giết hại.

Thực ra Dương Thanh và Hàn Thiên Tứ nói chuyện thanh âm cực thấp, nếu Hàn Mạc không tu luyện "Khí kinh", thì có năm giác quan bình thường có linh mẫn, có mấy câu Hàn Mạc thật đúng là chưa chắc có thể nghe thấy.

Cũng may Hàn Thiên Tứ tuổi cao, Dương Thanh nói quá nhỏ cũng lo Hàn Thiên Tứ không nghe thấy, cho nên tuy là giọng nói rất nhỏ, nhưng Hàn Mạc vận "khí kinh" cũng đối với những lời bọn họ nói một chữ cũng không để lọt ngoài tai.

- Dương đại nhân biết cái gì?

Hàn Thiên Tứ thân thể hơi nghiêng qua.

Dương Thanh cũng nghiêng người, hai người dựa vào càng gần, chỉ nghe Dương Thanh thấp giọng nói:

- Đại trưởng lão, hạ quan nhận được tin tức, là tin từ Ngụy đô truyền ra. Hàn Tổng đốc đêm đó đi đến yến tiệc của hàng thần nước Ngụy Uông Kính Vệ, quay về chỗ liền tức thì trúng độc, mà lúc trúng độc, hậu duệ của Thừa tướng nước Ngụy là Ngôn Xích Tín đột nhiên tiến đến bái kiến. Theo cách nói của bên đó, đêm hôm đó Ngôn Xích Tín hộ tống Hàn Tổng đốc cùng đi dự tiệc. Biết rõ Hàn Tổng đốc say rồi, lại còn muốn đến thăm hỏi lúc đêm hôm khuya khoắt, đó là bụng dạ khó lường. Nghe nói Hàn Tổng đốc tiếp kiến Ngôn Xích Tín rồi, hai người ngồi trong một căn phòng, rất nhanh chợt nghe tiếng kinh hô của Hàn Tổng đốc. Lúc thị vệ ở xung quanh đuổi tới thì Ngôn Xích Tín đã mất tích, còn Hàn Tổng đốc thì... ôi!

- Ngôn Xích Tín?

Hàn Thiên Tứ vuốt râu nói:

- Tên này rất xa lạ, lão phu chưa bao giờ nghe qua.

Dương Thanh hạ giọng nói:

- Đại trưởng lão hẳn là còn nhớ rõ, lúc trước Đông Hải chúng ta có một đội Phong Kỵ. Đó là kỵ binh mà Ngũ thiếu gia năm đó thành lập tại nhà, còn người huấn huyện đám kỵ binh và đảm nhiệm vị trí chỉ huy này tên là Chu Tiểu Ngôn.

Hàn Thiên Tứ ngẫm nghĩ một chút, chợt nhớ ra, nói:

- Đúng, đúng, đúng! Có một người như vậy. Theo ta được biết, người này hình như là người chăn ngựa Tiểu Ngũ nhặt được ở bên ngoài, sau cũng không biết làm sao trở thành kẻ chỉ huy Phong Kỵ. Tiểu Ngũ làm xằng làm bậy, chuyện của hắn lão phu không muốn hỏi nhiều, nhưng mà... Chu Tiểu Ngôn này và Ngôn Xích Tín kia thì có quan hệ thế nào?

- Ngôn Xích Tín là Chu Tiểu Ngôn, Chu Tiểu Ngôn chính là Ngôn Xích Tín.

Dương Thanh chậm rãi nói.

Hàn Thiên Tứ rốt cục lộ ra vẻ giật mình, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, giọng nói liền mang theo tức giận:

- Từ trước nay Tiểu Ngũ chưa từng làm được chuyện tốt gì, lão phu sớm biết hắn sẽ gây ra tai họa mà. Dẫn sói vào nhà, lão phu lần này muốn nhìn xem, đợi hắn từ Nam Dương kia trở về, sẽ ăn nói với trong tộc như thế nào. Thu nhận một tên chăn ngựa, cuối cùng lại là cái tên chăn ngựa đó hại chết Huyền Linh, Tiểu Ngũ cũng khó mà chối được sai lầm này.

Trong lòng Hàn Mạc cười lạnh: "Gây ra tai họa ư? Đại trưởng lão ơi Đại trưởng lão, hiện tại người mới đúng là gây ra tai họa đó. Người đang chờ ta quay về, ta sớm đã quay về rồi, chỉ có điều ta không cần khai báo với trong tộc, đợi chút nữa người sẽ phải khai báo với ta".

...

Dương Thanh thản nhiên cười nói:

- Đại trưởng lão, với mưu trí của ngài, chắc hẳn sẽ không cho rằng sự việc chỉ đơn giản như bề ngoài vậy chứ?

Hàn Thiên Tứ híp mắt, nhìn bộ dạng như tuổi già sức yếu, nhưng trong mắt lại lóe lên hào quang:

- Người nước Ngụy phá bĩnh, có vài người gây rối thì trong lòng không cam chịu, Ngôn Xích Tín kia và Uông Kính Vệ câu kết với nhau, hại Huyền Linh. Việc này chẳng lẽ không phải như vậy?

Dương Thanh khẽ cười nói:

- Nhưng hạ quan cũng có được một tin chuẩn xác, Uông Kính Vệ kia chính là sủng thần của Ngụy đế, diện mạo so với con gái còn đẹp hơn, không chút khí phách nam nhi, là một tên tiểu nhân tham tiền sợ chết. Hạ quan thật sự không nghĩ ra, y sao có thể có gan hạ độc với Hàn tổng đốc như vậy? Hơn nữa hạ quan càng khó nghĩ thông hơn, Uông Kính Vệ đó hạ độc Hàn Tổng đốc là vì lý gì?

Cơ thể y lại hướng về phía trước, thấp giọng nói:

- Đại trưởng lão có điều không biết, phá thành Ngụy đô, Uông Kính Vệ này đã dốc rất nhiều sức lực, nghe nói cũng là hắn đã bức tử Ngụy đế. Người như vậy, chẳng lẽ vẫn sẽ quay lại không tiếc tính mạng vì nước Ngụy mà hại chết Hàn Tổng đốc sao?

Hàn Thiên Tứ vỗ về chòm râu, hơi trầm ngâm, mới thấp giọng hỏi:

- Dương đại nhân có biết ẩn tình trong đó hay không?

- Không dám!

Dương Thanh lập tức nói:

- Hạ quan cũng chỉ đoán mà thôi.

Dừng một chút, hạ giọng nói:

- Hạ quan vẫn cảm thấy, một việc phát sinh, sau nó nhất định có lý do. Chuyện ở Ngụy đô, nếu theo lẽ thường mà đoán, tự nhiên sẽ khó hiểu được chân tướng trong đó, nhưng mà hạ quan kém cỏi, cảm thấy cũng có một biện pháp có thể phân biệt được chân tướng trong đó.

Hàn Thiên Tứ hỏi:

- Biện pháp gì?

- Nhìn xem ai mới là người hưởng lợi sau cùng.

Dương Thanh bình tĩnh nói:

- Tuy rằng chưa chắc chuẩn xác, nhưng dùng phương pháp này mà suy luận, lại có thể nắm chắc được bảy tám phần, có thể thấy rõ được chân tướng sự việc.

Hàn Mạc ở sau linh đường nghe thấy, trong lòng lại có vài phần khâm phục tên Dương Thanh này.

Quận thủ tiền nhiệm quận Đông Hải Tiêu Mộ Tán cùng tranh chấp với Hàn gia, kiếm chuyện khắp nơi, cuối cùng vì đứa con của mình bị mất tính mạng đành bỏ đi, triều đình lập tức phái vị Dương Thanh này tới.

Hàn Mạc đối với hoàn cảnh của người này cũng không tìm hiểu quá sâu, chỉ biết là người này xuất thân quận Bột Châu, thi đậu công danh, ở kinh thành làm một viên quan lại không có gì nổi bật rất nhiều năm, trước khi đến Đông Hải, cũng chẳng qua là một vị Ngự sử mà thôi.

Người này thoạt nhìn vô cùng khiêm tốn, bộ dạng không tranh đấu với đời, sau khi tới Đông Hải, cho tới nay đều là cực kỳ hòa hợp với Hàn gia, cẩn thận dè dặt, thậm chí đối với Hàn gia xưng hô cũng kính cẩn, trong mắt người ngoài, người này sớm đã trở thành một con chó dưới cờ Hàn tộc.

Nhưng Hàn Mạc thật không ngờ, con chó bình thường xem ra hết sức nghe lời, lại là một hạng người tâm cơ cực kỳ lợi hại, không hiện sơn không hiện thủy, nếu như tối nay không phải chính mình nghe được y nói chuyện với Hàn Thiên Tứ, thật đúng là nhìn không ra người này không ngờ rắp tâm hại người.

Tuy rằng lúc này Dương Thanh cũng không hoàn toàn để lộ hết dụng ý đích thực của y, nhưng Hàn Mạc có thể cảm nhận được, Dương Thanh này nói chuyện rất có kỹ xảo, những lời nói bây giờ, chẳng qua là đem Hàn Thiên Tứ chậm rãi dẫn đường đi vào, khiến Hàn Thiên Tứ tiến vào cái bẫy hoàn hảo do y sắp đặt sẵn mà thôi.

...

Hàn Thiên Tứ trầm ngâm một lát, rốt cục hỏi:

- Dương đại nhân cho rằng, Huyền Linh bị hại, ai là người được lợi nhất? Là người nước Ngụy? Hay là người nước Khánh? Chủ tướng quân Yến bị hại, lòng quân không yên, chuyện này đối với nước Yến chúng ta không phải là tin tốt gì, nhưng mà... đối với nước Khánh lại chưa chắc không phải là tin tốt.

- Đại trưởng lão đây là từ đại cục suy xét, lòng lo chuyện nước, hạ quan rất khâm phục.

Dương Thanh lại cười nói:

- Chủ soái quân Yến ta bị giết hại, người Khánh tất nhiên rất vui mừng, nhưng lại cũng chưa chắc đã được lợi gì. Với tình trạng trong nước bọn họ trước mắt, cho dù quân Yến chúng ta mất chủ soái, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Theo hạ quan thấy, người được lợi thật sự... chính là Đại công tử.

- Ngài nói là... Hàn Thương?

Hàn Thiên Tứ khẽ trầm ngâm, phản ứng lại.

Dương Thanh khẽ cười nói:

- Hàn tổng đốc bị hại, Đại công tử đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm lãnh đạo quân Tây Bắc, mà theo hạ quan biết, triều đình vì muốn ổn định lòng quân, sau khi biết tin Hàn Tổng đốc chết, trước tiên đã phái một đặc sứ, cưỡi ngựa cấp tốc chạy tám trăm dặm tới thẳng Ngụy đô, hạ một đạo thánh chỉ: khâm mệnh Đại công tử tạm thời lĩnh binh quyền Đại tướng quân của quân Tây Bắc.

Nói tới đây, ghé sát qua, hạ giọng nói:

- Đại trưởng lão, người nói chuyện này cuối cùng người được lợi nhất, có phải là Đại công tử hay không?

Hàn Thiên Tứ nhíu mày nói:

- Dương đại nhân, ý của ngài chẳng lẽ muốn nói Huyền Linh bị giết hại và Hàn Thương có liên quan?

Dương Thanh thấp giọng nói:

- Hạ quan cảm thấy không ngoài hai khả năng, một là Đại công tử vì binh quyền, cho nên... ha ha, một khả năng khác, cũng chỉ có thể là Ngũ thiếu gia ở sau lưng hiến quỷ kế thôi. Ngôn Xích Tín tuy là con cháu của gia tộc quyền thế nước Ngụy, nhưng gia tộc này bây giờ đã suy tàn, hiện nay chỗ dựa vững chắc sau lưng Ngôn Xích Tín chỉ có thể là Ngũ thiếu gia. Nếu thật là Ngôn Xích Tín hại chết Hàn Tổng đốc, như vậy cũng rất có khả năng có liên quan đến Ngũ thiếu gia.

Hàn Thiên Tứ lại không ngờ lắc đầu nói:

- Chuyện này là không thể. Tiểu Ngũ tuy rằng ngỗ nghịch nhưng cũng không phải là người bất nhẫn như vậy. Đứa nhỏ này vẫn có vài phần lương tâm, hắn tuyệt đối sẽ không động thủ với Huyền Linh.

Hàn Mạc nghe thấy, trong lòng cảm thán, nói Hàn Thiên Tứ này già nên hồ đồ, nhưng cũng có vài phần tỉnh táo, nhưng nếu nói lão tỉnh táo, thì làm sao để Dương Thanh câu dẫn?

Dương Thanh thở dài:

- Đại trưởng lão, sao ngài không thử nghĩ xem, Ngũ thiếu gia vốn nắm trọng binh trong tay ở Tây Bắc, quyền thế rất lớn, uy phong một thời, nhưng Hàn Tổng đốc lại đột nhiên được triều đình điều đến bên đó đảm nhiệm Phó tướng, từ đó về sau Ngũ thiếu gia bị điều trở lại kinh thành, Hàn Tổng đốc quản lý quân quyền, chẳng lẽ trong lòng Ngũ thiếu gia thực sự không có một chút ấm ức nào? Từ chỗ tay nắm trọng binh, đột nhiên biến thành không binh không quyền, trong lòng Ngũ thiếu gia chỉ sợ rất là không thoải mái.

- Cho dù như thế, Huyền Linh chết thì có lợi gì cho Tiểu Ngũ?

Hàn Thiên Tứ nhíu mày nói.

Dương Thanh cũng vuốt chòm râu nhỏ của mình nói:

- Hàn Tổng đốc nếu không có chuyện bất trắc, Ngũ thiếu gia liền không có cơ hội nắm binh quyền lần nữa. Lúc trước hắn giao binh phù ra, chẳng qua là lo kháng chỉ sẽ rước lấy mầm họa mà thôi. Sau ngẫm lại, trong lòng không cam chịu, phái người ám hại Hàn Tổng đốc, chính mình sẽ trở về nắm lại binh quyền, chuyện này cũng không hẳn là không có khả năng.

Hàn Mạc nắm tay lại, sát ý trong lòng đã định.

Hàn Thiên Tứ lắc đầu nói:

- Tiểu Ngũ ở Nam Dương xa xôi, chỉ sợ hiện giờ cũng không hiểu rõ những chuyện phát sinh ở bên này.

- Đi Nam Dương xa xôi, chẳng qua là để sau này tìm được lý do hay để thoái thác, cung cấp chứng cứ vắng mặt mà thôi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Dương Thanh thản nhiên nói:

- Hạ quan chỉ là nói như thế, cũng không chắc đúng là Ngũ thiếu gia gây nên. Nhưng hạ quan lại cảm thấy, việc này hoặc là Đại công tử gây nên, hoặc là Ngũ thiếu gia gây nên. Cũng chính vì nhìn thoáng qua Đại tông chủ đã nhìn thấy mấu chốt trong đó, một là thương tâm Hàn Tổng đốc bị giết hại, hơn nữa cũng là vì đau lòng Hàn tộc nội bộ tranh đấu, cho nên mới không chịu được, sinh bệnh mà mất. Nhưng mà bất kể là tính toán của Đại công tử hay là kế hoạch của Ngũ thiếu gia, chuyện này cũng đã biểu hiện nội bộ tộc Hàn Thị đã khởi sinh nội loạn rồi.

Mặt Hàn Thiên Tứ giật giật, trong nhất thời không nói gì.

- Lúc quân tiên phong của Ngũ thiếu gia đang thịnh, lại bị điều trở lại kinh thành? Đây là tại vì sao? Đại tông chủ vừa mới mất, Đông Hải đang cần người chủ trì trấn thủ, Nhị tông Chủ lại bị một đạo thánh chỉ triệu đi kinh thành, giải thích thế nào đây?

Sắc mặt Dương Thanh nghiêm nghị:

- Đại trưởng lão, Hàn tộc các ngài nhìn như yên tĩnh, kỳ thực là mạch nước ngầm bắt đầu khởi động rồi, chính như lời nói ban đầu của hạ quan, một bước đi nhầm, vạn kiếp không phục hồi được.

Hàn Thiên Tứ xê dịch cái mông, thân mình nghiêng, đôi mắt chăm chú nhìn trên mặt Dương Thanh, thấp giọng hỏi:

- Dương đại nhân, quá nửa đêm nay, ngài nói với lão phu mấy lời thừa này, chung quy sẽ không phải là cảm thấy lão phu là người thích nghe chuyện phiếm, cho nên ở đây kể chuyện xưa cho lão phu đấy chứ?

Lão vuốt râu, chậm rãi nói:

- Ngài rốt cục muốn nói cái gì? Cứ nói thẳng đi, đừng ngại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK