Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo chủ còn đang nghi ngờ, thì Đỗ Băng Nguyệt đã nghe được ý tứ trong lời nói của Hàn Mạc, kinh hỉ nhảy lên nói:

-Ngũ công tử, huynh... huynh nói bệnh của cha muội còn có thể cứu được sao?

Hàn Mạc nghiêm mặt nói:

-Chứng bệnh này của Đảo chủ đã bị từ lúc nào, xin nói cho Tiểu Ngũ biết?

Đảo chủ có chút ngạc nhiên, vị Ngũ công tử này cơ trí tỉnh táo, hơn nữa võ công cũng không tệ, chẳng lẽ còn biết y thuật nữa? Đây chính là thế gia đệ tử rất xuất sắc rồi. Bất quá nhìn Hàn Mạc tuổi còn trẻ, sâu trong nội tâm của Đảo chủ vẫn còn có chút hoài nghi .

Y thuật rất không tầm thường, ngoại trừ hiểu được y đạo y lý ra, còn phải có một điểm mấu chốt không thể bỏ qua, đó chính là kinh nghiệm.

Hai đại phu cùng đứng chung một chỗ, bất luận là ai, cũng sẽ nghiêng về phía đại phu có số tuổi lớn, bởi vì bình thường người ta đều thấy chỉ có trải qua thời gian rèn luyện, gặp qua nhiều chứng bệnh, thì mới có thể rèn luyện ra trình độ y thuật cao được.

Hàn Mạc tuổi còn rất trẻ, nếu không phải là do thân phận của hắn, Đảo chủ tuyệt đối không tin là hắn biết y thuật .

Chẳng qua là nhìn thần sắc nghiêm túc của Hàn Mạc, Đảo chủ nhịn không được mà sinh ra một tia hi vọng nói:

-Bệnh này là do bốn năm trước có một lần ra biển mà mắc phải, lần đó sau khi một mình mua bán trở về, cảm giác được thân thể phát rét, lúc ấy té xỉu mất ba ngày mới tỉnh. Sau này ta cảm thấy hô hấp ở ngực không thoải mái, thường xuyên có cảm giác đau đớn, hơn nữa sự thèm ăn thì giảm đi, cứ cách hai tháng sẽ bị cháng váng một lần. Thân thể cũng ngày một kém hơn, toàn thân vô lực, thậm chí có đôi khi phải có người đỡ mới có thể đi lại được.

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói:

-Sau đó ta lên bờ tìm đại phu, đại phu kia nói nội tạng của ta sinh tật, muốn chữa khỏi thì cực kỳ khó khăn, rồi kê thuốc cho ta dùng, nhưng cũng không hiệu quả chút nào. Ta tự biết thiên mệnh đã tới, cho nên mới ủy quyền cho Lãnh Chiếu trông coi đảo, Lãnh Chiếu cũng từ đó mà đi theo con đường sai lầm không thể quay đầu lại được, ai... !!

Hắn thở dài một hơi, sau đó lại lắc đầu.

Đỗ Băng Nguyệt cắn môi, vành mắt có chút hồng, nhìn Hàn Mạc nói:

-Ngũ công tử, huynh nếu biết y thuật, xin huynh hãy cứu cha muội, Đỗ Băng Nguyệt nguyện cảm kích đại ân đại đức của huynh!

Ánh mắt Hàn Mạc dừng lại trên người Đảo chủ quan sát trong chốc lát, rồi nói:

-Đảo chủ, thật ra thì ta cũng biết y thuật, bất quá trong phủ của ta có mấy vị đại phu y thuật cao minh, thường ngày nghe bọn họ đàm luận y đạo, cũng hiểu chút da lông thôi. Ta xem Đảo chủ mặc dù thân thể gầy yếu vô lực, nhưng ánh mắt của Đảo chủ lại không vẩn đục giống như người bị bệnh nặng. Phàm là người mang bệnh nan y, bình thường hai mắt sẽ không có ánh sáng, con ngươi ảm đạm. Mà Đảo chủ lại không như vậy, cho nên Tiểu Ngũ cho là bệnh của Đảo chủ chưa chắc đã là bệnh nan y.

Mặc dù không có nói ra ra là chứng bệnh gì, nhưng Đảo chủ vẫn cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ nghe thấy lời ấy, trong nội tâm cũng có chút kích động, nhưng hắn vẫn giữ vững phong phạm của một trưởng giả, mỉm cười nói:

-Ngũ công tử cảm thấy ta mắc phải chứng bệnh gì? Có đơn thuốc chữa trị hay không?

Đỗ Băng Nguyệt cũng mang theo khuôn mặt mong đợi, gật đầu lia lịa, không che dấu được kích động mà kêu lên:

-Đúng vậy đúng vậy a! Ngũ công tử, huynh có biện pháp chữa trị hay không? Cha muội bị chứng bệnh này hành hạ thống khổ không chịu nổi suốt mấy năm nay rồi.

Trong sự kích động và tràn đầy lo lắng, vẻ mặt nàng đầy chờ mong nhìn Hàn Mạc.

Tiểu cô nương này cũng thật là hiếu thuận nha! Hàn Mạc đối với nhân phẩm của nàng vô cùng tán thưởng.

Đỗ Băng Nguyệt cùng những cô gái bình thường không giống nhau, có lẽ là do trên Đảo nhiều nam nhân cùng nhanh nhẹn dũng mãnh cùng khí lực mười phần, cho nên Đỗ Băng Nguyệt cũng không thiếu dũng khí cùng chính trực. Nàng có thể nghĩ ra kế sách dụ Lãnh Chiếu vào bẫy, đó là có đầu óc, hơn nữa tính cách dám nghĩ dám làm của nàng, đó chính là tính cách kiên quyết cùng kiên nhẫn của hải tặc.

Chỉ riêng điều này, đã làm sâu trong nội tâm của Hàn Mạc rất tán thưởng .

-Đỗ cô nương không cần gấp gáp.

Hàn Mạc mỉm cười nói:

-Nói đi cũng phải nói lại, ta cùng Đảo chủ còn có Đỗ cô nương tất cả đều đã trải qua đồng sinh cộng tử, Tiểu Ngũ ta sẽ dốc hết toàn lực .

Đỗ Băng Nguyệt lộ vẻ cảm kích ôm quyền nói:

-Cảm ơn huynh!

Đảo chủ tựa hồ cũng dấy lên hi vọng, chắp tay nói:

- Đại ân của Ngũ công tử, lão phu thật sự không biết phải báo đáp như thế nào!

-Đừng vội tạ ơn.

Hàn Mạc vội vàng khoát tay nói:

-Thành hay không cũng chưa biết được, chỉ mong biện pháp của ta sẽ có tác dụng.

Hàn Mạc đã nhìn ra, từ sự liên quan trong ánh mắt của Đảo chủ tuyệt không phải là bệnh nan y gì, mà là một chứng bệnh hắn đã từng nghe thấy, trong lòng đã có mấy phần nắm chắc. Kiếp trước hắn cũng hiểu được chút y thuật, chẳng qua hiện nay không có những dụng cụ hiện đại để chữa bệnh, cho nên không thể chẩn đoán chính xác đến tột cùng là bệnh gì.

Bất quá hắn biết, có một bệnh nhân ở ngũ tạng có máu đọng lại thành khối, cùng bệnh trạng như Đảo chủ miêu tả có mấy phần tương tự.

-Đảo chủ có biết có một loại tảng đá tên là " hàn thạch " hay không?

Hàn Mạc hỏi một cách chân thành.

Đảo chủ gật đầu nói:

-Biết! Loại đá này có tính hàn, để vào nước đang sôi, có thể làm cho nhiệt độ của nước nóng giảm đi, có tác dụng giảm nhiệt.

-Đó không phải là Tứ La thạch sao? Dưới biển có rất nhiều đó!

Đỗ Băng Nguyệt chớp chớp mắt nói.

Hàn Mạc vỗ tay cười nói:

-Quả nhiên có vật này, vậy thì tốt lắm.

Hắn quay sang Đỗ Băng Nguyệt nói:

-Đỗ cô nương, làm phiền muội trở về tìm cho ta ba mươi viên Tứ La thạch bằng nắm tay, điều này rất hữu dụng đó.

Đỗ Băng Nguyệt cùng Đảo chủ nhìn nhau, đều có chút nghi ngờ, không biết vì sao Hàn Mạc phải tìm kiếm loại đá như vậy, nhưng là tất cả đều hiểu được, nếu nói cần dùng Tứ La thạch, thì tự nhiên Hàn Mạc sẽ có đạo lý.

Đỗ Băng Nguyệt cũng biết đây là đồ vật mà Hàn Mạc dùng để cứu phụ thân, nàng không chút do dự nói:

-Không thành vấn đề, hiện tại muội sẽ dẫn người đi ra biển tìm kiếm.

-Đỗ cô nương, việc này không cần phải gấp... !

Hàn Mạc còn chưa nói dứt lời, Đỗ Băng Nguyệt đã xoay người hấp tấp vọt đi, nàng cao giọng hô:

-Đại Bảo, kêu thêm mấy người nữa, cùng ta đi ra biển tìm một vật.

Lời còn chưa dứt, thì thân ảnh đã biến mất trong màn đêm.

Hàn Mạc sửng sốt, cô bé Đỗ Băng Nguyệt này làm việc cũng thật nhanh nhẹn, mạnh mẽ dứt khoát, thật có ý tứ nha!

Bất quá hắn cũng biết, Đỗ Băng Nguyệt luôn quan tâm tới bệnh nan y của phụ thân, hôm nay có hi vọng chữa khỏi, nàng cũng không muốn đợi thêm một chút nào nữa.

Đảo chủ ha hả cười nói:

-Đứa nhỏ này, làm việc vẫn còn vội vàng hấp tấp lắm.

Hàn Mạc cười nói:

- Mạnh mẽ dứt khoát không ướt át, chính là tính cách của hải tặc, đây là chuyện tốt a!

-Ngũ công tử quá khen rồi!

Đảo chủ vuốt râu mỉm cười, biết được có hi vọng chữa bệnh nan y, tâm tình Đảo chủ tựa hồ tốt hơn nhiều, chân mày giãn ra bưng một chén rượu nhỏ mang phong cách cổ xưa nói:

-Ngũ công tử, lão phu mời ngươi một chén!

Hàn Mạc cũng không khách khí, hắn nâng chén uống cạn rồi mới tiếp tục nói:

-Trừ vật đó ra, còn cần một cái thùng sắt lớn, có thể chứa được một người!

-Không thành vấn đề, trên đảo có rất nhiều thùng sắt như vậy.

Đảo chủ lập tức nói.

-Vậy thì tốt rồi!

Hàn Mạc mỉm cười nói.

-Ngũ công tử, trừ cái đó ra, còn cần gì nữa không?

-Tạm thời thì không cần, đợi Đỗ cô nương tìm được ba mươi viên Tứ La thạch, ta sẽ sắp xếp sau.

Hàn Mạc có chút tự tin, nụ cười thân thiện nói:

-Bất quá nói lời không dễ nghe, nếu biện pháp của Tiểu Ngũ không được, Đảo chủ cũng chớ trách.

-Sao dám, sao dám!!

Đảo chủ lập tức khoát tay nói:

-Ngũ công tử hạ mình chữa bệnh cho lão phu, đã là đại ân đại đức rồi, lão phu sao còn dám trách cứ. Bệnh của ta rất quái dị, nếu không phải tối nay Ngũ công tử xuất thủ, ta cũng đã hết hy vọng rồi chỉ chờ chết mà thôi. Ngũ công tử đã xuất thủ, thì còn nước còn tát lão phu sẽ cố gắng hết sức. Ha hả, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, vô luận thành hay bại, lão phu cũng không tiếc. Ngũ công tử, chúng ta uống rượu nào!

Hắn đứng dậy rót rượu cho Hàn Mạc một lần nữa.

...

Tứ La thạch hiển nhiên cũng không phải là loại đá dễ tìm được, trong khi Hàn Mạc đang tận hứng cùng Đảo chủ uống rượu, thì Đỗ Băng Nguyệt vẫn đang dẫn một đám người ra biển tìm kiếm Tứ La thạch. Một già một trẻ vừa uống rượu vừa nói chuyện, đơn giản là Đảo chủ nói chuyện xưa ở trên biển, Hàn Mạc thì say sưa lắng nghe, đến cuối cùng hai người cùng say mèm, Đảo chủ vịn Hàn Mạc vào nhà tạm thời nghỉ ngơi.

Đến rạng sáng, Đỗ Băng Nguyệt mới hưng phấn dẫn mấy người trở lại, hoan hỉ kêu lên:

-Cha! Ngũ công tử! Tứ La thạch tìm được rồi, con sợ không đủ, nên tìm nhiều hơn mười viên, ở đây có bốn mươi viên Tứ La thạch.

Đại Bảo cùng một gã đại hán khác mang một hòm gỗ để trên mặt đất, Hàn Mạc xoa xoa huyệt thái dương đi ra ngoài nhìn hòm gỗ, bên trong có mấy chục tảng đá to bằng nắm tay, đúng là Tứ La thạch mà mình cần.

Hắn cầm lấy một khối, lòng bàn tay có cảm giác lạnh như băng, mỉm cười gật đầu nói:

-Không sai! Chính là vật này rồi, Băng Nguyệt! Muội làm rất tốt!

Đỗ Băng Nguyệt đỏ mặt nói:

-Là mọi người một đêm không ngủ, cùng nhau tìm được. Ngũ công tử, huynhi xem còn cần gì nữa không?

-Tìm một cái thùng sắt lớn, chí ít có thể chứa được một người, còn nữa… phía dưới có đáy để có thể đốt lửa được.

Hàn Mạc híp mắt cười phân phó nói.

-Huynh muốn nấu nước nóng sao?

Đỗ Băng Nguyệt ngạc nhiên nói.

Đảo chủ nói:

-Nguyệt Nhi, không cần hỏi nhiều, cứ theo sự phân phó của Ngũ công tử đi làm là được.

-Vâng!

Đỗ Băng Nguyệt vung tay lên, nói:

-Đại Bảo, chúng ta đi chuẩn bị đi!

Hàn Mạc vội nói:

-Băng Nguyệt! Muội mang Tứ La Thạch theo, đặt ở bên cạnh thùng sắt đó, sẽ có chỗ hữu dụng đó!

Đỗ Băng Nguyệt sửng sốt, dậm chân nói:

- Sao huynh không nói sớm, đưa đến lại mang đi, mệt chết đi được.

Chợt phát hiện ra lời này của mình có chút không đúng, lại thấy đang Hàn Mạc cười híp mắt nhìn mình, nàng không khỏi xấu hổ nói:

-Đại Bảo, mang hòm gỗ đi! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lập tức có mấy tên đại hán mang hòm gỗ đi theo sự an bài của Đỗ Băng Nguyệt.

Hàn Mạc nhìn Đỗ Băng Nguyệt ngoay ngoảy rời đi, cái mông cứ ngoảy qua ngoảy lại, thật là muốn bẹo một cái!

-Ngũ công tử, người đây là?

Đảo chủ nghi ngờ hỏi, tảng đá, rồi thùng sắt lớn, lại còn nổi lửa, Hàn Mạc đến tột cùng là muốn làm cái gì.

Hàn Mạc mỉm cười nói:

-Đảo chủ, không cần nghi ngờ, có thể trị bệnh của ngươi hay không thì phải dựa vào biện pháp này. Ta đặt tên cho nó là liệu pháp đá lửa, hy vọng sẽ cải thiện bệnh tình của ngươi.

- Liệu pháp đá lửa?

Đảo chủ lẩm bẩm tự nói, trên mặt tỏ vẻ mờ mịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK