Nếu để tiểu Đậu Nha kêu thêm khoảng vài chục lần thì Miêu Tiểu Miêu chắc cũng tỉnh lại. Nhưng vừa rồi kêu liên tục vài tiếng, Miêu Tiểu Miêu vẫn chưa có phản ứng gì.
Nóng lòng, Quân đại thiếu gia đành phải đích thân chữa trị. Dùng kế hoạch dùng mà hắn nghĩ ra, đó là dùng phương pháp nguyên thủy nhất: kết hợp kích thích bản năng của cơ thể với dùng thanh âm của tiểu Đậu Nha để kích thích thần kinh. Phương pháp này hiệu quả tất nhiên rất tốt, nhưng đối với một nữ tử trong trắng như Miêu Tiểu Miêu thì lại có một chút thái quá.
Miêu Tiểu Miêu chìm sâu vào trong trong hôn mê, chỉ cảm giác kiếp này bản thân đã không còn tương lai, mất hết cam đảm để sống, mất đi mục tiêu cùng hi vọng. Lời cự tuyện tình yêu của Mặc Quân Dạ đã khiến nàng như mất đi tất cả, tiếp tục sống còn có ích gì. Chẵng lẽ nàng cứ sống thế để rồi khi đến tuổi sẽ bị gia tộc xem như một thứ công cụ chính trị gả cho một người mình không thích. Rồi bản thân phải cùng người ấy chung sống cả đời sao?
Cho dùng nàng có phản đối đến cùng đi chăng nữa thì liệu nàng có thể thể chịu được áp lực để cả đời không lấy chồng sao?
Không, nhất định không thể, nàng không thể nào chịu được áp lực cực lớn của gia tộc.
"Vậy, phải đành khuất phục sao?"
"Không!"
"Nếu vậy thì ta thà chết!"
Trong hôn mê, nàng cảm thấy mình đag trôi nổi trong một không gian rộng lớn không điểm dừng, trong lòng nàng lúc này trần ngập nỗi bi ai, đau khổ. Bỗng...
Nàng nghe thấy thanh âm yếu ớt truyền vào tai:
- Tiểu thư, Mặc Quân Dạ công tử đến Miêu gia cầu thân.
Miêu Tiểu Miêu lúc này đang trôi nổi giữa hư không bỗng sửng số, thầm kinh hỉ: "Có thật không, nếu là thật thì tốt quá, thật là tốt quá."
Nhưng nàng lập tức nhớ đến:" Hắn đã có thê tử, mà người thê tử này khiến hắn một lòng yêu mến, thế nào lại có thể đến Miêu gia cầu thân? Có thể là ta đã quá yêu hắn mà sinh ảo giác thôi."
Tuy nghĩ thế nhưng dù sao đây cũng là khát vọng lớn nhất của nàng. Nàng xem như đây chỉ là một giấc mộng nhưng lại không muốn nó kết thúc quá nhanh. Loại mâu thuẫn tâm lý này khiến thần hồn của nàng trong hư không nhẹ nhàng bay về phía trước.
- Tiểu thư, Mặc Công Tử thật sự đã đến đây. Hắn nói hắn thật tâm thích người, lại mang đến đây rất nhiều sính lễ.
Âm thanh mờ ảo lại tiếp tục vang lên.
Đến đây, chẵng lẽ hắn thật sự đến đây. Miêu Tiểu Miêu cảm thấy mình có chút khẩn trương. Đến tột cùng có phải việc này là thật không, vạn nhất không phải thì …
Nàng do dự, những suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển liêm tục, nàng muốn trở về nhưng lại sợ phải thất vọng một lần nữa. Lòng tràn đầy mâu thuẫn, sau cùng nàng quyết: mặc kệ, xem như đây chỉ là một giấc mộng. Vừa lúc này, một cảm giác kỳ quái lan tỏa toàn thân. Nàng thầm giật mình:
-Chuyện gì đang xảy ra thế này.
Cảm giác này hoàn toàn xa lạ, nhưng nàng có thể cảm thấy được trong thân thể mình như có một ngọn lửa bên trong như muốn đem nàng đốt cháy sạch. Cảm giác này rất khó chịu nhưng lạ ở chỗ nàng hoàn toàn không phản đối. Hơn nữa càng lúc nàng càng cảm thấy thoải mái hơn.
(NBV: Ố zè, vừ nóng vừa thoải mái sao)
Lúc này, thanh âm của tiểu Đậu Nha lại truyền đến:
- Tiểu thư, hôm nay là ngày vui của người và Mặc công tử. Ngày hôm nay hai người đã thành thân và thành vợ chồng, đêm hôm nay cũng chính là đêm động phòng hoa chúc.
A! Miêu Tiểu Miêu nhất thời giật mình. Chẵng lẽ cảm giác lúc nãy chính là cảm giác của đêm động phòng hoa chúc. Trong phút chốc, Miêu Tiểu Miêu cảm thấy xấu hổ, nhưng trong lòng lại có chút chờ mong.
"Ta... Quân... đêm động phòng hoa chúc...."
Miêu Tiểu Miêu trong lòng tràn ngập hạnh phúc đến quên mọi thứ. Loại cảm giác hạnh phúc này khiến nàng mong muốn trở về ngay lập tức.
Nhưng nàng lại nghĩ:
- Mình đã đi rất xa làm sao có thể trở về đây.
Khi đang mờ mịt thì bên tai lại vang lên thanh âm của Miêu Tiểu Miêu, thanh âm ấy như một ngọn đèn soi sáng giúp cho nàng có thể tìm đường trở về.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cái cảm giác kỳ quái này càng lúc càng trở nên mãnh liệt, cảm thụ cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Cuối cùng!
Từ trên giường, Miêu Tiểu Miêu nỗ lực giãy dụa, tựa như muốn tránh thoát sự khinh bạc của Quân Mạc Tà. Nhưng hiện tại Quân Mạc Tà cũng không thể ngừng lại, tuy hắn biết được Miêu Tiểu Miêu sắp tỉnh lại nhưng hắn lại không thể khống chế được hành động của mình.
Cảm thụ ôn nhu từ đôi môi, sự mềm mại đầy co dãn trong lòng bàn tay khiến hắn không thể dừng lại. Lúc này sắc tâm của Quân Mạc Tà đã nổi lên, tiếp tục hành động công thành chiếm đất của mình.
Sau khi dứt bỏ khúc mắt, Quân đại thiếu gia mang đầy ý nghĩ vô sỉ trong đầu.
(NBV: Ôi lý trí ra đi, bản năng ở lại)
-Ưm!
Nhỏ giọng rên rỉ một tiếng, Miêu Tiểu Miêu chậm rãi mở mắt.
Chậm rãi mở mắt, trong nhất thời nàng vẫn chưa có thể thấy rõ mọi vật, Miêu Tiểu Miêu cảm giác tựa hồ có chuyện không bình thường xảy ra. Vì ngay cả tiếng rên rỉ của nàng cũng không truyền ra ngoài, mà lí do nàng không thể lên tiếng là vì tại môi mình có một thức gì đó đầy nóng bỏng ngăn chặn. Miêu Tiểu Miêu dần hoảng sợ, bởi nàng phát hiện mình đang bị một gã nam nhân ôm ấp, mà gã này lại đang không kiêng nể hôn đôi môi nhỏ của mình, không những vậy hắn còn đặt một bàn tay trên ngực mình tàn sát bừa bãi phía trong. Tên này có thể nói là dâm đãng đến cực điểm. Hai người vì khoảng cách tiếp xúc quá gần, Miêu Tiểu Miêu lại mới tỉnh lại, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra. Hơn nếu nếu một nữ tử sau khi tỉnh lại đột nhiên phát hiện ra có một nam tử đang làm chuyện không đúng đắn với mình thì đều phản ứng như vậy, hơn nữa nữ tử này còn là một nữ tử có thực lực không tầm thường.
Miêu Tiểu Miêu xấu hổ cùng giận dữ, không khỏi hét một tiếng đầy kinh hãi đoạn dồn hết sức lực vào một tay đẩy tên nam tử dâm đãng ra đồng thời theo bản năng bồi thêm một cước, mà một cước này lại ngay chính giữa mục tiêu.
- Trời ơiiiiiiiiiiiiiiiii…….!
Hét thảm một tiếng, Quân đại thiếu gia trong khi đang làm chuyện xấu thì bỗng thấy thân thể của mình từ dưới mặt đất bay lên, tiếp theo lại bị dính một cước, mà một cước này rất may mắn lại trúng ngay chỗ quan trọng khiến hắn đau đớn không chịu nổi.
Một cước này vô cùng uy mãnh, Quân Mạc Tà lại không hề phòng bị, hơn nữa lại trúng vào thời điểm gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây đầy khoái cảm. Quân Mạc Tà đau muốn chết lên chết xuống, dùng hai tay che lại, muốn chảy cả nước mắt. Rốt cục thốt ra một câu:
- Ta... ta kháo! Làm lưu manh thật sự không dễ dàng a.
Quân đại thiếu khóc không ra nước mắt, một cước kia đá trúng bộ phận này thì dùng là hộ thể thần công cũng vô phương chống đỡ, hơn nữa lại đá vào lúc ý loạn tình mê không một chút phòng bị.
Tiểu Đậu Nha mở to cặp mắt xinh đẹp, há to miệng nhìn vị Mặc đại thiên tài biến thành một con tiểu trùng cả người uốn cong lại. Tiểu nha đầu dù sao vẫn còn nhỏ, không hiểu rõ tình huống đầy éo le này.
Miêu Tiểu Miêu sau khi đá một cước, không chút nghĩ ngợi liền nhảy dựng lên, vừa thẹn vừa giận nói đầy căm phẫn:
- Đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, lưu manh, ta giết ngươi tên dâm tặc này.
Cánh tay ngọc vươn ra rút thanh trường kiếm dùng toàn lực chém xuống, hoàn toàn không chút lưu thủ.
Nàng, quả nhiên đã động sát tâm.
Đến hiện tại nàng cũng không biết rõ đối phương là ai, chỉ biết rằng tên hỗn đãn này đã làm nhơ nhuốc sự trong sạch của mình, làm cho tâm nguyện của mình tan vỡ hoàn toàn không còn chút hi vọng. Giờ phút này, Miêu Tiểu Miêu chỉ có một ý niệm trong đầu đó là giết tên hỗn đãn này, sau đó đem băm thành vạn đoạn rồi tự sát.
Lúc này, Quân Mặc Tà đau đến cả người đổ đầy mồ hôi cũng ngước mặt lên, môi mấp máy vì đau đớn, lấp bắp nói:
- Ai da...… Là ta, nha đầu kia ngươi muốn mưu sát chồng àh.
Miêu Tiểu Miêu kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, nhất thời sửng sốt, biến cố này xảy ra thật quá nhanh, quá kinh người rồi.
" Làm sao mà cái tên hạ lưu hạ tiện vô sỉ lưu manh như hắn lại… khoan đã, hắn vừa nói cái gì.... mưu sát chồng? Ý gì đây!"
Lúc này tiểu Đậu Nha rốt cục đã khôi phục tinh thần, nhìn những biến cố phát sinh liên tiếp trước mắt này, rốt cục đã rút ra một kết luận đó là:
" Tiểu thư rốt cục đã khỏe lại hẳn rồi, cho dù là trước kia thì một cước đó cũng không được mạnh mẽ như thế."
Nàng không khỏi vừa mừng vừa sợ trong đó cũng không thiếu vài phần vui sướng khi người gặp họa kêu lên:
- Tiểu thư... người đã khỏi hẳn rồi. Còn người nọ chính là Mặc công tử vừa chữa trị cho người, sao người lạ đá hắn.
- Là hắn, thật sự là hắn. Hóa ra hắn đã đến đây!
Miêu Tiểu Miêu sau khi biết rõ mọi chuyện thì hai cảm giác phẫn nộ và nghi vấn đã bị cảm giác hạnh phúc và vui mừng thay thế, cả người trên không trung liền hạ xuống, trong tay nàng vẫn cầm thanh trường kiếm như trước.
Quân đại thiếu gia nghĩ nàng nhận ra mình thì mọi việc sẽ ổn thỏa, không ngờ nha đầu kia lại từ từ hạ xuống.
Nhưng mà hạ xuống thì hạ xuống đi, sao trên tay còn cầm cầm thanh kiếm làm gì, mà hình như ánh sáng chói lọi từ thanh bảo kiếm kia đang hướng đùi mình mà đâm tới. Quân đại thiếu gia thấy như vậy liền nén đau, dùng toàn bộ khí lực đem thân hình uốn éo tránh khỏi. Hắn vội tránh sang một bên, ai biết được lỡ như nàng có ý định nhổ cỏ phải nhổ cho tận gốc thì số mình khổ rồi.
Phốc
Nữ thần may mắn vẫn tương đối chiếu cố cho Quân đại thiếu gia. Tiếng vang này không phải là tiếng trường kiếm đâm vào nới nào đó mà là tiếng Miêu đại tiểu thư rơi vào trong lòng của Quân Mạc Tà.
Quân Mạc Tà kêu lên một tiếng, dưới khố qua một đợt bị tập kích bất ngờ khi nãy vẫn còn đau nhức khó nhịn nên lần này không kịp vận huyền khí để chống đỡ, đã đau lại càng nhức hơn, bỗng Quân Mac Tà cảm thấy lạnh cã người, một cảm giác nguy hiểm truyền đến, ngửa mắt nhìn xem có chuyện gì thì hắn bỗng giật thót, lỗ chân lông cả người đồng loại mở ra, lông tóc dựng lên, da gà nổi lên khắp người.
Mẹ ơi!
Quá may mắn rồi.
Một thanh trường từ trên tay của Miêu Tiểu Miêu theo đà rơi xuống, thanh kiếm kiếm cắm vào trước đũng quần của Quân đại thiếu cách chỗ hiểm không xa. Quân Mặc Tà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tiểu lão đệ của hắn cũng rụt vòi lại như cảm thấy được hơi lạnh tỏa ra từ thanh kiếm.
Thanh kiếm mà đâm chệch đi một chút nữa thì.......
(NBV: Thì đổi tên Tà Quân thành Tà Công Công, Tiểu Quân tử, Tiểu Mặc tử….chứ sao nữa)
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.