Biên Tập: Maison
Sở Khấp Hồn rõ ràng có ảnh hưởng của một đại thần tượng không gì sánh kịp,dù trực tiếp hay gián tiếp đã tác động lên các tửu lâu trà, các cửa hàng quán trọ quán rượu... là những nơi phục vụ khách đi đường...
Từ đây có thể thấy thần tượng chính là sức mạnh, quả thật là một điều vô cùng đúng đắn
Từ cổ chí kim, dù là trên địa cầu hay là ở dị thế, ai ai cũng vậy! Quân Mạc Tà mới vừa ngồi xuống, còn chưa ăn xong bữa cơm, đã kịp nghe chuyện kể lại ba dị bản không giống so với lần trước, lần nào nghe cũng thấy có tác động gây cười!
Gần cuối năm, mưa tuyết đầy trời như lớp keo dính gắn liền giữa trời và đất ( chỗ này chém), mà ở chỗ quán rượu nhỏ hẻo lánh này, lại lâm vào tình trạng đông kín người... Lúc này gió núi mưa tuyết, người đã vào rồi thì không muốn ra. Ai ai cũng đều ngồi vây quanh đống lửa, lại không ngừng có mới người lục tục gia nhập...
Mà điều kỳ quái nhất chình là đối mặt tình cảnh như vậy, tiền thu vào liên tục nhưng bộ dáng hai lão bản như rất không hài lòng, thậm chí vẫn còn có ý tứ như cảm thấy đang bị làm phiền... Ngay cả thu hoạch bạc đều không để ý tới, chuyện khác thường này lại làm cho Quân Mạc Tà nhanh chóng lưu ý.
Mai Tuyết Yên công lực tất nhiên tuyệt cao, nhưng từng trải giang hồ lại nông cạn, chuyện nhân tình của tầng lớp thấp kém thế này càng không quan tâm. Đông Phương Vấn Tâm càng bởi vì sống ở thế gia đại tộc, ít khi ra ngoài, đúng là không thèm để ý chút nào.
Nhưng Quân Mạc Tà này - vị vua sát thủ hai thế giới, giang hồ lịch duyệt, nhân tình sự cố như thế nào cũng từng gặp qua. Càng là chuyện nhỏ càng để ý, càng ngày càng cảm giác tửu quán nho nhỏ này có điều cổ quái...
Tuy nhiên, ở chỗ này để chờ hết mưa tuyết thì nơi đây lại thật sự là một chỗ tốt. Đồng thời như vậy lại cũng tốt cho thu thập tình báo miễn phí. Cho nên Quân Mạc Tà quyết định ở chỗ này ở một đêm, đợi xem thời tiết ngày mai rồi lại quyết định sau cũng không muộn.
Dù sao Đông Phương Vấn Tâm tu vi kém cõi, cho dù có chính mình cùng Mai Tuyết Yên hỗ trợ thì chạy trong thời tiết này, cũng rất khó khăn.
Ở lại chỗ này thêm một ngày, vừa nghỉ ngơi, vừa đợi thời tiết tốt, lại còn có thể nghe ngóng được tin tức động trời. Cho dù coi như không có trong dự định thì vẫn có thể nghe thêm đôi điều thú vị về 'Truyền thuyết' cũng được...
" Hai lão bản chủ quán này đều là nhất đẳng cao thủ." Quân Mạc Tà đang trầm tư, Mai Tuyết Yên truyền âm tới hắn.
"ừ, chính xác. Hơn nữa, cái quán rượu nhỏ này cũng có chút cổ quái." Quân Mạc Tà mí mắt không động, nhẹ nhàng bưng chén trà.
"Cổ quái? Nơi này cổ quái?" Mai Tuyết Yên có điểm kinh ngạc, nhìn trái nhìn phải, vẫn chỉ là một quán rượu nhỏ mà thôi, không có bất cứ chỗ kì lạ gì.
Cũng chỉ có hai lão bản cao thủ, mà tất cả tiểu nhị đều là người bình thường, nếu có rất nhiều cao thủ lâu năm chán ngán sự đời, quy ẩn núi rừng, không buồn hỏi đến chuyện thế sự, mà vẫn còn chưa chắc đã là không tầm thường, vậy có gì cổ quái ở đây?
"Đầu tiên, tửu quán này có vị trí rất cổ quái, chúng ta vừa mới bên kia trấn nhỏ đi ra, chạy tới nơi này, khoảng cách tầm một trăm dặm. Không nên xem thường đoạn cự ly này, hơn trăm dặm đường đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là một vài canh giờ."
" Nhưng với người bình thường mà nói, ít nhất đều có thể đi được trong 1 ngày. Mà cái trấn nhỏ phía trước kia, có không ít hộ gia đình. Nếu là mở tửu quán ở bên kia, từ góc độ buôn bán, tuyệt đối có thể kiếm nhiều bạc hơn ở chỗ này?" Quân Mạc Tà trầm giọng phân tích: "Cho nên, đây là chỗ cổ quái thứ nhất."
"Không tệ; nơi này quả thật là hơi xa xôi một chút" Mai Tuyết Yên gật đầu.
"Càng đi về phía trước thì càng là rừng già núi lớn. Chính là một dãy chập trùng hiểm trở liên miên mấy trăm dặm nên càng không có bóng người. Có điều cũng có thể là hai vị lão bản kia chán ghét tình đời, không muốn xuất thế nữa nên ở nơi tương đối hẻo lánh mở quán nhỏ cũng có thể nóiđể cho qua ngày đoạn tháng"
"Điểm ấy ta cũng nghĩ đến, tuy nhiên vẫn không hợp lí. Bởi vì chỗ cổ quái thứ hai cái nằm ở chỗ cái quán này, trước không có thôn nào, sau không quán nào mà lại có đến hai vị cao thủ cường đại ở chỗ này làm lão bản... có dụng ý vì? Lại có mục đích gì? Hoặc là nói, có chỗ tốt là cái gì?"
"Nếu thật sự là hiểu rõ cuộc đời ảo huyền nên có ý đồ ẩn cư thì vì sao không dọn vào núi sâu đi? Ngược lại lại chọn ở chỗ này?" Quân Mạc Tà liên tục đưa ra mấy vấn đề.
"Mặt khác vẫn còn có một chút tương đối cổ quái chính là nơi đây vì sao tập hợp nhiều người giang hồ như vậy? lần trước chúng ta tới đây, không có bất cứ khách nhân nào. Giờ từ vẻ mặt hai lão đầu cũng có thể thấy được, hiện tượng này căn bản là chỉ khoảng hai ngày nay mới xuất hiện. Cho nên bọn họ rất khó chịu, muốn phát tác mà không được"
"Nếu hàng năm đều như thế, chỉ sợ hai người này sớm đã chuyển nhà. Nhưng vậy mà họ không cáu giận... Chỉ sợ là bởi vì sợ tiết lộ hành tung... Như vậy hai người này ngay cả chúng ta đều đồng ý là cao thủ hàng đầu, rốt cuộc đang sợ hãi hoặc là sợ hãi cái gì?" Quân Mạc Tà lại đưa ra người thứ ba nghi vấn.
"Tổng hợp lại, từ những người giang hồ tụ tập nơi đây, còn có người của Tam Đại Thánh Địa đều xuất hiện ở phụ cận... Ta có thể đoán, hiện tại Sở Khấp Hồn hẳn ẩn nấp xung quanh đây. Bằng không, bọn người kia như thế nào trong thời tiết thế này còn chịu khó chạy đến nơi đây... Tin tức này, hẳn là do Tam Đại Thánh Địa tung ra..." Quân Mạc Tà cau mày, càng nói ý nghĩ càng rõ ràng.
"Lập uy! Từ gần vạn năm nay, không có người nào dám đối kháng, bôi nhọ Tam Đại Thánh Địa như vậy. Nhưng dù lúc đầu bị coi là lội kéo vào làm thì hiện tại chẳng những đã làm mà còn tạo thành những tổn thất lực lượng cực lớn cho Tam Đại Thánh Địa"
"Tam đại Thánh địa phải nghĩ cách loại trừ những lời đồn đại xấu. Mà thủ đoạn trả lời tốt nhất chính nhất một trận diệt trừ Sở Khấp Hồn, lại càng muốn diệt trừ trước mắt bao người. Cho nên Tam Đại Thánh Địa trước hết để cho danh tiếng Sở Khấp Hồn nổi lên có một không hai, sau đó lại đúng lúc có nhiều người nhất thì một trận giết chết hắn!"
" Với sự đánh động sâu sắc đó làm kinh sợ thiên hạ, tái tạo lại cho Tam Đại Thánh Địa quyền uy tối cao vô thượng! Đây mới là mục đích căn bản của Tam Đại Thánh Địa!" Quân Mạc Tà cười hắc hắc.
"Nhưng, Tam Đại Thánh Địa làm như vậy có thể là làm điều thừa hay không? Bọn họ lặng lẽ bắt giết Sở Khấp Hồn không giông như hiện tại khua chiêng gióng trống thì sẽ tốt hơn nhiều sao? Dù sao chuyện chỉ có chính bọn họ biết, chẳng lẽ còn sợ người ta tuyên truyền khác sao?" Mai Tuyết Yên không thể hiểu nổi mà hỏi.
"Nàng xem nhẹ một vấn đề quan trọng nhất... Tối thiểu, còn có một đôi tình nhân sống sờ sờ! Tam Đại Thánh Địa nếu cứ giấu giấu diếm diếm, một khi bị chúng ta vạch trần ra ngoài thì như vậy Tam Đại Thánh Địa sẽ càng bị động"
"Giấu kín không bằng cứ để lộ, thay vì bọn họ chủ động tuyên cáo thiên hạ thì chỉ cần có thể lập kế hoạch sao cho trước mắt bao người diệt trừ Sở Khấp Hồn. Như vậy tất cả tin đồn bất lợi đều sẽ tan thành mây khói!"
Quân Mạc Tà nhíu lông mày, có chút châm chọc tiếp tục "Lần này Tam Đại Thánh Địa cũng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử..."
"Chàng là quân tử sao?" Mai Tuyết Yên khinh thường liếc nhìn rồi bạch liễu rồi hầm hừ "Nếu Tam Đại Thánh Địa không làm như vậy, thì khi đó người làm như thế chính là chàng rồi?" Quân Mạc Tà vuốt mũi cười hắc hắc.
Không thể không nói, Mai Tuyết Yên từ lúc đi cùng Quân Mạc Tà chung đường thì có thể nói hiểu rõ được rất sâu những ý định xấu xa của người này. Giống như chính nàng nói, nếu mà Tam Đại Thánh Địa thực sự định dùng ám chiêu ra sức che giấu thì Quân đại thiếu gia tất nhiên sẽ ra tay.
Kết quả là cũng vẫn dùng Sở Khấp Hồn để khuấy đảo cho gió bão đầy trời... Nhưng mà khi đó thì quyền chủ động có thể lại nằm trong tay Quân đại thiếu gia...
Cho nên Quân Mạc Tà rõ ràng nhìn thấy cách thức ứng phó khéo léo ấy của Tam Đại Thánh Địa lại tỏ vẻ tưc giận và vô cùng bất mãn: lại làm xáo trộn kế hoạch tiếp theo của Bản thiếu gia!
Tửu quán này thật sự không lớn, tổng cộng cũng chỉ được sáu bảy cái bàn mà lúc này cũng sớm đã ngồi đầy người. Vậy mà Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên, Đông Phương Vấn Tâm lại ngồi được ở cái bàn tận cùng bên trong. Từ nơi này nhìn ra thì tất cả mọi thứ đều là nhìn không sót một cái gì.
Nhưng mà vị trí tốt này cũng là do Quân Mạc Tà dùng bạc trắng mà giành được. Vị trí này vốn thuộc về năm người, Quân Mạc Tà cũng không có nói nhảm nhiều chỉ là đi đén bỏ ra năm tấm ngân phiếu đặt lên bàn, sau đó lại búng ngón tay vào thanh Khảm Sơn đao đeo sau lưng một gã võ giả.
Một đầu ngón tay để lại trên thân đao dày một lỗ thủng; sau đó Quân đại thiếu chỉ chỉ đầu ngón tay vào mấy tờ ngân phiếu gợi ý ra bên ngoài, lại chỉ vào lỗ thủng trên thân đao sau lưng ngầm nhắc nhở...
Từ đầu đến cuối một câu nói với nhau cũng không có. Nhưng năm người vạm vỡ diện mạo hung ác lại cầm luôn ngân phiếu bỏ chạy lấy người, hơn nữa còn ân cần vạn phần mà lẳng lặng thu dọn sạch sẽ bàn đỡ khỏi mất công gọi tiểu nhị lau chùi lại bàn.
Hành vi này làm cho Đông Phương Vấn Tâm nghĩ tới cách thức của đám trọc phú nhưng làm như vậy thì hiệu quả có thể nói cực kì thuyết phục.
Nhìn thấy một màn rủi ro kỳ dị đó mà tất cả khách ngồi ở những bàn còn lại đều gắng gượng làm ra vẻ như không trông thấy, cứ tiếp tục khoa trương hùng hồn bàn luận nhưng điệu bộ rõ ràng cũng bớt phóng túng rất nhiều.
Hơn nữa, thà rằng mười người người chen chúc ngồi một bàn nhỏ thì cũng không ai dám đến ngồi cùng một chỗ với thiếu niên nhà bạo phát kia. Tất cả mọi người đều rõ ràng, cổ của mình khẳng định không hề cứng hơn cái thân đao kia. Nay tiết trời lạnh giá thế này, nếu thực sự hứng chịu lỗ thủng xuyên qua thì thực sự sẽ biến ngay thành một thi thể đông cứng.
Sau đó, Quân Đại thiếu gia dương dương tự đắc cực kì hài lòng nói "Thế giới này quả thực là như vậy. Có tiền, có quyền rất thần kì; ta hiện tại mặc dù không có quyền, nhưng lại có tiền, còn có quyền nữa ( nắm đấm - tác giả chơi chữ); Ở chỗ này, có nắm đấm cũng chẳng khác nào có quyền... Hơn nữa quyền sanh sát trong tay là quyền to! Mĩ nhân, học một chút đi, đây chính là bài học lớn"
Nói một hồi đắc ý hí hửng như vậy làm cho Đông Phương Vấn Tâm rất bất mãn; cũng khiến Mai Tuyết Yên liên tục coi thường, nhưng hai người cũng không nói năng gì để phản bác.
Mà ở chỗ bàn bên kia hơi xa một chút mọi người đang ba hoa chích chòe "... lại nói đến Sở Khấp Hồn kia đột nhiên hét lớn một tiếng rồi tung người, khí thế hào hùng vạn trượng rồi xuất hiện ở Độn Thế Tiên Cung. Hắn ngang nhiên xông vào vung tay, vừa mạnh mẽ tấn công ra sức đánh, vừa liên tục gào rống "lão bà, ta đã đến..."
Quân Mạc Tà bưng chén trà, rồi hơi nghiêng ngửi ngửi mùi trà, vẻ mặt rất nghiêm chỉnh mà bình luận: "Sở Khấp Hồn này đúng là loại lỗ mãng, trực tiếp đánh tới Độn Thế Tiên Cung rất ngang ngược, rất có gan..." Mai Tuyết Yên cười khúc khích, cười rung cả người...
Hai lão chủ quán đang ngủ gà ngủ gật ở đằng sau quầy cũng lờ đờ ngái ngủ ngẩng đầu, trong đó một người môi mấp máy tựa hồ là nói một câu gì đó. Người thứ hai thì đầy vẻ đồng tình gục gặc gật đầu rồi sau đó lại cúi gục tiếp tục ngủ gật.
Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên nghe được rõ ràng câu mà ông lão kia nói chính là hai chữ 'Ngu ngốc!'... Cũng không biết là mắng Quân Mạc Tà hay là mắng võ giả ngồi ở bàn kia.
Đông Phương Vấn Tâm càng nghe càng là kỳ quái, không khỏi hỏi: "Tam nhi, các ngươi vợ chồng son rốt cuộc tại cười cái gì? Chuyện sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn kia thật sự buồn cười lắm sao?"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành