Lý Du Nhiên khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống hết sức thoải mái tựa lưng vào vai ghế mỉm cười nói
"Mới vừa rồi cũng nói đến, Du Nhiên lần này đến đây, mục đích là muốn bái vọng lão gia tử một phen. Không biết Bàng quản gia quí phủ có thể cho người thông báo một tiếng?"
Thực sự không thể không bội phục sự kiềm chế của Lý Du Nhiên, đối diện khuôn mặt hung ác như thế mà có thể cười tao nhã thong dong như vậy cũng là phong độ của cao nhân, quả thực khó dò!
Vết đao chém trên mặt Lão Bàng đỏ hồng lên dữ tợn, nhưng vẫn duy trì kiểu cười mím môi ôn tồn nói "Đã như vậy thì xin Lý công tử chờ."
Nói xong vội vã dùng bước của mèo lắc lắc cái mông đi ra ngoài. Vâng, đó cũng là nội dung huấn luyện của Quân Mạc tà cho thị nữ. Lão Bàng học xong nên đương nhiên cũng đi như vậy...
Có điều là lão Bàng vừa mới đi một bước ra khỏi nơi đây thì một vị Thánh giả đã nhịn không được bóp chén trà trong tay thành phấn vụn, vẻ mặt cổ quái như muốn nôn mửa hoặc là khó tin tới cực điểm do đã nửa tháng không được thoải mái một lần, lão thất vọng nói buồn bực
"Lý Du Nhiên, người nầy rốt cuộc là nam hay là nữ? Lúc trước tuy nhiều ít có chút ẻo lả, lão phu còn có thể gượng gạo chịu được, nhưng cuối cùng lại xoay mông vài lần thật sự là làm lão phu..."
Lão lắc đầu, thở dài một tiếng rồi nói "Nơi Yêu nghiệt thường lui tới thì tất cả cũng là yêu"
Hai vị Thánh giả khác cũng gật đầu, hiển nhiên là đồng cảm như vậy. Có điều phong độ kiềm chế cao hơn người trước nên cuối cùng không bóp nát chén trà.
Lý Du Nhiên cũng có chút ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn cố kiềm nén lại, chỉ hơi nhíu mày nói
"Vị này là quản gia của Quân lão gia tử, trước kia cũng là cùng Quân lão gia tử xông pha chiến đấu trên hàng đầu! Nếu không phải tình nguyện làm bạn bên cạnh Quân lão gia tử thì hôm nay địa vị ắt cao hơn rất nhiều tướng lãnh triều đình. Chỉ có điều không biết vì sao hôm nay lại thay đổi khác thường như thế..."
"A? Hắn còn có thể là dũng tướng hàng đầu sao?" Ba vị nhìn nhau đồng thời có chút kinh dị: "Tướng lĩnh Thiên Hương hoàng triều các ngươi sau trận chiến đấu anh dũng không phải là lại tới kỹ viện đánh nhau cùng đàn bà như vậy chứ?"
Lý Du Nhiên "Phốc" một tiếng, cơ hồ phun sạch nước trà ra.
Từ phía sau vọng lại tiếng bước chân nặng nề mạnh mẽ không hề vội vàng nóng nảy. Chỉ cần nghe tiếng bước chân này là đã biết chủ nhân của nó là người kiêu ngạo và thận trọng. Sắc mặt đám người Lý Du Nhiên đột nhiên nghiêm túc lại mà đều ngồi ngay ngắn đàng hoàng.
Động tĩnh của Quân gia, duy có Quân Chiến Thiên mới thật sự là người hiểu rõ! Chỉ cần quan sát dáng vẻ Quân Chiến Thiên cho tốt là có thể nhìn ra rất nhiều việc thật sự! Thậm chí có chút chuyện trọng yếu cũng không nhất thiết tận mắt nhìn thấy, chỉ cần liếc mắt qua người liên quan thì tất cả liền có khả năng thấy rõ sự vật!
Quân Chiến Thiên xuất hiện lúc này đã khiến chuyến đi có sự thay đổi lớn! Lúc trước liên tiếp gặp nhiều chuyện! Nhưng giờ có lẽ cũng không còn xấu hổ quá như vậy!
Rốt cục, quân lão gia tử đi những bước bình tĩnh hữu lực tiến vào trong đại sảnh, ánh mắt trầm ổn sâu xa liếc nhìn Lý Du Nhiên rồi hơi 'A' một tiếng. Sau đó liền chậm rãi ngồi xuống trên ghế chủ vị nói với Lý Du Nhiên
"Nguyên lai là ngươi, ha hả, gia gia của ngươi cũng được chứ? Nghe nói ngươi gần đây không phải đã rời Thiên Hương tầm sư học đạo sao? Thật là không nghĩ tới, ngươi trở về đúng là nhanh như vậy, thu hoạch hẳn là không nhỏ đi? Gia gia Lý Thượng của ngươi cũng thật cao hứng, ngươi đã trở lại nhanh như vậy?"
Lý Du Nhiên có chút cúi đầu, cung kính khom người nói
"Tạ Quân lão đại nhân còn nhớ, Du Nhiên xuất môn cuối cùng mới biết được ở nhà vạn sự tốt, ra cửa một tấc khó. Đúng là vẫn còn không nỡ xa nhà liền lại trở về. Thời gian ngắnnhư thế thì có thể lấy đâu thu hoạch. Một phen phí công, bỏ lỡ rất nhiều thời gian cũng là mời lão đại nhân chê cười..."
Quân Chiến Thiên ha ha cười một tiếng rồi nói "Ừ, không thu hoạch không quan hệ, người tuổi trẻ luôn luôn có rất nhiều thời gian để rèn luyện. Biết nghĩ như vậy mới là chàng trai tốt, hẳn có thể dạy dỗ được ha ha..."
Lão đang nói tới đây thì lổ tai tựa hồ giật giật, nhưng trên mặt cũng là hoàn toàn không hề biến hóa, vẫn thân thiết mỉm cười, ánh mắt đang không chút bất động nay chuyển hướng sang ba vị Thánh giả,trong mắt mang theo một vẻ kỳ quái, mỉm cười hỏi "Ba vị này là?"
Lý Du Nhiên vội vàng nói: "Ba người này đều là tùy tòng của ta. Ha hả, lão gia tử không vội chê cười; Du Nhiên thuở nhỏ ăn ngon mặc đẹp thật là quen rồi nên hư. Mỗi lần ra khỏi cửa nếu không mang theo mấy người tùy tùng thì cảm giác không thoải mái lắm. Bàng Tổng quản quá mức khách khí nên cho ngồi, ban thưởng trà, thật sự là khiến Du Nhiên chịu mất thứ bậc lễ nghĩa... Ha ha."
Ba vị Thánh giả trước mắt cũng đã bước đến đứng sau Lý Du Nhiên, mỗi người đều là bộ dáng bình thường, ngay cả ánh mắt cũng có chút ý tứ mơ hồ. Thoạt nhìn thì so với ngươi đi đường không có gì khác nhau.
Cái nhìn của Quân Chiến Thiên trong nháy mắt trở nên có vẻ cân nhắc rồi nói với ý tứ sâu xa "Du Nhiên công tử có thể được ba vị tùy tùng như vậy, đó thật sự là phúc ba đời nha."
Mới vừa rồi nét mặt lão mặc dù vẫn không nhúc nhích, nhưng lổ tai lại có chút nhảy lên một cái. Ngay cả động tác rất nhỏ, bí ẩn thì làm sao có thể dấu diếm được cảm ứng thần thức lợi hại của ba vị đại Thánh giả kia?
Lập tức ba người đã nghĩ đến: tất nhiên có cao nhân khác dùng truyền âm mật ngữ cho Quân Chiến Thiên, chắc là nói ra thân phận và thực lực ba người chúng ta. Cho nên Quân Chiến Thiên mới có thể đột nhiên chú ý tới chúng ta.
Nghĩ đến đây, ba người lập tức phát động thần thức của mình để tìm tòi.
Đã có mật ngữ truyền âm thì khẳng định phải dùng Huyền lực để thôi động! Mà Huyền lực dao động sẽ làm linh khí trong không gian biến động tương ứng... Điểm này là chuyện mà bất luận kẻ nào đều không cách nào tránh khỏi!
Nhưng ba người tỉ mỉ tìm tòi một ngữ cuối cùng, lại kinh hãi phát hiện: chung quanh căn bản là không có bất cứ... dao động thần thức nào, càng không có nửa điểm linh khí dị thường!
Ba người mặc dù trên mặt vẫn không hề biến đổi, nhưng trong lòng càng thêm dè chừng và sợ hãi: một khi có mật ngữ truyền âm, tất nhiên sẽ nương theo linh khí dao động.
Bọn ta không thể nào phát hiện lại càng rõ ràng người này thật sự trong nháy mắt đã che dấu tất cả điều đặc biệt, duy chỉ như thế mới có thể không hề có vết tích như vậy.
Chỉ riêng chiêu thức ấy cũng so với chúng ta đã cao minh hơn nhiều! Chỉ là, vì sao hắn không trực tiếp đứng ra đối phó chúng ta? Ngược lại muốn ẩn phía sau màn?
Nếu là trong không khí ít nhiều có một chút dao động, ba người này cũng vẫn còn không đến mức nghi thần nghi quỷ như thế. Nhưng chính bởi vì không có nên mới khiến ba vị Thánh giả này cảm giác thực lực của đối phương quả nhiên là sâu không lường được, vượt xa trên bọn họ!
Bọn họ cũng là hoàn toàn không nghĩ tới, căn bản là không phải bọn hắn dò xét không được, mà là ở trong không gian này vốn hoàn toàn không có gì!
Duy nhất một vị cao thủ chính là Quân lão gia tử đang ngồi ở trước mặt, đó là một vị vừa mới tiến vào Thần Huyền nhị phẩm. Thần Huyền trong số ở lại đã là Quân gia đệ nhất cao thủ, hoàn toàn xứng đáng là trụ cột...
Quân lão gia tử ha hả cười một tiếng, lổ tai lại có chút động đậy, ánh mắt một hồi lóe ra rồi mới đứng dậy nói
"Mấy vị này nếu đến Quân gia ta thì cũng là khách nhân của lão phu. Quân Chiến Thiên hiện tại cũng không phải Nguyên soái gì cả. Ba vị không cần phải khách khí mời cứ ngồi xuống nói chuyện đi."
Lại quay đầu sang căn dặn lão Bàng đứng ở bên cạnh "Khách quý đến nhà, sao lại có thể để cho khách quý đứng nói chuyện? Ngươi làm quản gia như thế nào được? Đi xuống đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ!"
Lão Bàng khúm núm cũng không giải thích cứ liên tục nhận lỗi. Sau đó lắc cái đầu bóng nhãy, thân thể thẳng tắp lại lắc lắc cái mông đi ra ngoài.
Quân lão gia tử mặt ngoài không hề biến động trông rất yên tâm. Nhưng tim lại bị mấy bước chân của lão Bàng làm cứ đập thình thịch. Nếu không phải biết rõ đang lúc sống chết trước mắt thì có vẻ đã trố mắt đứng nhìn!
Nhưng hiện tại, thứ mà Quân lão gia tử mong muốn cũng chỉ là hai chữ: bình tĩnh! Nhưng đó phải là loại bình tĩnh tuyệt đối được tôi luyện với sự tỉnh táo cơ trí thì mới có thể ứng phó qua cửa ải trước mặt! Hơi một tí là nguy cơ diệt vong đã ập đến!
Quân Lão gia tử trong lòng rất rõ ràng, ngay khi nhìn thấy Lý Du Nhiên cùng ba vị Thánh giả thì lão đã hiểu rõ! Ngàn vạn lần không nên, Lý Du Nhiên ngươi không nên mang ba người như vậy tới đây chứ!
Mới nhìn qua thì so cùng người bình thường không có gì khác biệt, thậm chí ngay cả một chút Huyền khí tu vi cũng không có, những thứ đó cũng không giả dối!
Nhưng, nếu quả thật là người hoàn toàn không có tu vi thì như thế nào lại có thể đảm đương chân thị vệ cho Lý đại công tử nhà ngươi đây? Ngươi lừa gạt quỷ thì còn được?! Lỗ hổng này cũng quá rõ ràng!
Lấy tính cách cẩn thận đến chết của Lý Du Nhiên Lý đại công tử, nếu chỉ mang theo này ba người bình thường làm hộ vệ thì thật sự có can đảm dám ra đường sao? Ngoài ra lại còn là đi tới Quân gia! Cho nên ba người này nhất định là có ẩn tình!
Ở thế giới này, cao nhân có thể ẩn dấu thực lực là chuyện vẫn xảy ra. Nhưng cho dù là người rất cao minh cũng tuyệt đối không cách nào làm giống như Quân Mạc Tà. Nghĩ muốn thể hiện liền biểu hiện vài ba loại đẳng cấp... Muốn thu hồi toàn bộ thì hoàn toàn giấu hết khí tức!
Lão gia tử tự nghĩ mình đã là Thần Huyền nhị phẩm đỉnh phong, tu vi Thần Huyền trở xuống là tự tin liếc mắt có thể nhìn ra được! Nhưng ba người tùy tùng này thì rõ ràng chính mình nhìn như thế nào cũng chỉ là "Người bình thường", cho nên Quân lão gia tử lập tức liền đề cao cảnh giác!
Như vậy chỉ có thể là hai hạng người: thứ nhất, đó chính là người bình thường như hàng ngàn người khác! Thứ hai, tu vi của ba người này so với mình thì cao hơn nhiều, cao đến mức có thể hoàn toàn che dấu trình độ thực lực bản thân! Cho nên mình nhìn đoán mà không ra!
Lão gia tử căn bản không cần bất cứ suy nghĩ gì, lập tức phủ quyết khả năng thứ nhất! Khẳng định là loại thứ hai, bởi vì người khác cũng có thể mang đến ba người như vậy, nhưng Lý Du Nhiên thì chắc chắn không! Cho nên ba người này nhất định là cao thủ! Hơn nữa còn là loại siêu cấp cao thủ, siêu cấp cường giả!
Như vậy ba người, mặc dù nhất cử nhất động, thậm chí ngay cả ánh mắt khí chất đều cũng như người bình thường, nhưng tuyệt không giống như nô bộc tầm thường! Hơn nữa mỗi khuôn mặt không chút biểu cảm nên càng không giống!
Người nào người nấy đều không có nửa điểm năng lực, lại hoàn toàn không biết đạo nhìn mặt chủ mà vuốt mông ngựa để hầu hạ chủ tử. Người như vậy, cho dù là đi theo chính quân lão gia tử thì cũng bị một cước đá văng đi!
Một kẻ luôn luôn yêu cầu khắc nghiệt, tự cho mình là phong lưu, đã tốt muốn tốt hơn như Lý Du Nhiên lại mang theo ba người cũng gần như kẻ bất lực đi lê la mọi nơi?!
Thế này thì căn bản là chuyện cười hàng đầu của Thiên Hương thành sao! Cho nên Quân lão gia tử lập tức nhớ lại lời của đứa cháu nội đã nói: hư hư thật thực, ra vẻ huyền bí!
Vì vậy Quân lão gia tử lập tức áp dụng sách lược tương ứng!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ