Mục lục
Dị Thế Tà Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Mạc Tà lẳng lặng đứng thẳng đối diện hai trưởng lão Ngân Thành cũng bảy đại kiếm khách, mặt không chút thay đổi, chậm rãi nói:

- Việc hôm nay, vốn là tư thù của Tiêu gia và Quân gia, hiện giờ ở tại đây, ân oán đã hiểu rõ, chư vị có thể còn có lời gì để nói?

Có thể nói gì đây? Ngài chém chém, giết giết, mọi việc làm cũng đã làm rồi, hiện giờ hỏi chúng ta có thể nói gì? Ngài thì tâm ngoan thủ lạt, sau lưng thì có cao thủ thần bí, chúng ta có thể nói cái gì!

Lại nói, cũng thật là không còn cách nào khác ah, hoàn toàn là ân oán của Tiêu gia cùng Quân gia, hơn nữa hiện tại mà nói, Tiêu gia lại là địch nhân của cả Phong Tuyết Ngân Thành và Quân gia.

Việc này đúng là phải nói như thế nào đây! Quả thực là không thể tưởng tượng nổi!

Mười mấy người đưa mắt nhìn nhau. Lại hoàn toàn không ai mở miệng nói chuyện.

- Haizzz, chuyện này mặc dù là xử lý ân oán cá nhân. Bất quá, theo ý nào đó mà nói, cũng là đã đánh mất thể diện của Ngân Thành. Đối với chuyện lần này ta thực sự xin lỗi.

Quân Mạc Tà sắc mặt nặng trĩu, thở dài phân bua.

- Ngươi sớm biết làm vậy là đánh mất thể diện của Ngân Thành? Ngươi lúc trước sao làm thẳng tay đến vậy? Lúc ngươi làm cho đại trưởng lão Ngân Thành nhảy thoát y vũ, sao không nghĩ quan hệ đến thể diện của Ngân Thành?

Tuy rằng hiện tại thì Tiêu gia có thể nói là phản nghịch của Ngân Thành, nhưng người trong thiên hạ người nào không biết Tiêu gia là lực lượng của Phong Tuyết Ngân Thành?

Chỉ nghe Quân Mạc Tà chuyển đề tài:

- Bất quá, có một chút hi vọng chư vị biết rõ ràng, ta sở dĩ hướng Ngân Thành tạ lỗi, là bởi tam thẩm của ta nên muốn giải thích rõ ràng với Phong Tuyết Ngân Thành. Dù sao bởi vì việc này, còn tra ra Tiêu gia còn có âm mưu to lớn muốn đối phó Ngân Thành các ngươi! Bổn công tử tự mình cho rằng, đối với Ngân Thành các ngươi, ít nhất đối với các ngươi Hàn gia mà nói, đây cũng có thể coi là một chuyện tốt!

- Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không phải khoe thành tích ha ha ha… Mọi người cũng nhìn ra được, chuyện hôm nay nếu không có bản thiếu gia thi triển thủ đoạn thần thông, thật đúng là tra không được Tiêu gia ở Ngân Thành lại có thể có âm mưu lớn như vậy! Ha ha, nếu lỡ như vậy chỉ sợ Ngân Thành có lẽ sẽ rơi vào hỗn loạn, bước sang một trang đen tối.

- Bất quá huống hồ ta đâu phải là người không có trái tim, ta không bao giờ làm việc tuyệt tình!

Thanh âm của Quân Mạc Tà lại biến đổi, thở dài một tiếng:

- Tục ngữ nói thật là đúng, thân tại giang hồ, làm sao biết ăn đao lúc nào? Cổ nhân còn nói tha được thì hãy tha! Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp! Lại nói buông hạ đồ đao, lập địa thành phật, quay đầu là bờ. A di đà Phật, làm gì cũng không nên bức người quá đáng, nếu bị dồn vào đường cùng, cũng không thể nhịn được nữa, con giun xéo lắm cũng phải oằn. Thiện tai, thiện tai….

Câu này lời vừa nói ra, không chỉ có là Ngân Thành giương mắt đờ đẫn run rẩy co quắp giống như đang bị rút gân, ngay cả Ưng Bác Không đang xem cuộc chiến cùng các tướng sĩ đều là trợn mắt há hốc mồm, gương mặt đờ đẫn chết lặng. Thật sự không thể tưởng tượng ra thật sự có loại người da mặt còn dày hơn đít voi thế này!

Làm đến thế này, cư nhiên còn không biết xấu hổ nói mình có tấm lòng nhân hậu? Sẽ không đem sự tình nói ra ngoài? Có thể tha thì tạm tha người? Nói ra những lời này dường như đầu lưỡi ngươi đã có gắn phong châm sáng loáng (phong là chém gió, châm ý nói độc địa- - tên này bảo thiếu gia nhà ta nói dóc mà k biết ngượng mồm).

Này còn chưa tính, khi nói những lời này mặt còn không đổi sắc, tim không đập mạnh, quả là cảnh giới "Đứt dây thần kinh xấu hổ", thực khiến người ta xem mà than thở, làm sao không thể không tự mình nói một chữ "Phục" đây?

- Tiêu gia và Quân gia ta thù cao tới trời, hận sâu tới đáy biển. Tuy nhiên, ngay cả là cừu hận lớn như thế, tấm lòng nhân hậu của ta cũng vẫn như trước, không muốn tay nhuộm máu tanh. Ta nói thật, ngay cả cái tên đầu sỏ tội ác chồng chất là Tiêu Hàn, không phải ta cũng để lại cho hắn một mạng? Chuyện này mọi người đều nhìn thấy, đều biết lời nói của ta không là giả.

"Đúng là không giả, chẳng qua ngươi làm loại "việc thiện" này, thật không bằng dùng một đao giết hắn cho rồi. Ngươi đúng là có thể so sánh với những kẻ giết người hung tàn nhất thế gian này". Chính Ngân Thành thất kiếm có cảm giác như thiếu nữ thiện lương đang bị con sói già ve vãn, lường gạt, răng nanh còn lộ ra bên ngoài, nước miếng thèm khác cũng từ trong bụng trào cả ra, rơi lộp bộp (thêm vào cho có màu sắc - hoho).

Quân Mạc Tà vẻ từ bi, ai oán nói:

- Ông trời có đức hiếu sinh, các ngươi xem, nếu không phải vì cứu tánh mạng bát trưởng lão cùng cửu trưởng lão thì ta thật sự sẽ không giết lục trưởng lão. Còn lão nhân gia Tiêu Bố Vũ Tiêu nhị gia, ông ta chết là do tự sát. Ta chính là thỉnh ông ấy nhảy vài vòng tiêu khiển chơi, cũng là để mọi người xem xong vui lên, ông ta cũng được rèn luyện thân thể, vẹn toàn đôi bên ah. Ngươi nói người đến chừng ấy tuổi, còn có cái gì có thể nghĩ không thông, không độ lượng ah! À, mà nói tới mới nói nha, Tiêu Phượng Ngô cũng là do lục trưởng lão giết, ta vừa rồi có ý tốt đem hắn đến giao vào tay lục trưởng lão, suy nghĩ rằng bọn hắn dù thế nào cũng đều là người một nhà, thật không nghĩ tới lục trưởng lão lại xem chính tôn tử của mình không vừa mắt, nhận lấy liền giết đi, ta chỉ kịp la thất thanh, chưa kịp ra ta cứu viện thì hắn đã "lên đường", thật là hổ thẹn…

- Mọi người đều biết, con người của ta cái gì cũng tốt, chỉ là lòng quá mềm yếu, chuyện gì cũng tự mình chịu đựng xưa nay đến quét rác còn sợ tổn thương đến con kiến bé nhỏ, sợ con thiêu thân lao vào lửa nên che lồng đèn bằng vải lụa, cần biết con người thân thể là huyết nhục, từ nhỏ đến lớn, có được đâu phải dễ dàng…

- Ọc ọc ọc…

Ưng Bác Không xoay người một cái, nôn mửa liên tục

Thấy vậy chúng tướng sĩ sôi nổi noi theo, chỉ một thoáng phun đầy đất, quá vô sỉ, quá ác tâm, nhân phẩm "tốt" đến cùng cực rồi!

- Hiện tại ta nhờ các ngươi đem bọn họ về Ngân Thành, hẳn cũng không thành vấn đề phải không? Dù sao các ngươi cũng là tiện đường. Lại nói không còn gì để điều tra nữa đâu, tất cả đã quá rõ ràng rồi!

Quân Mạc Tà đối với mọi người nôn mửa coi như không thấy, thần sắc tươi cười, phi thường thiện lương nói:

- Cái này đều là do số mệnh con người ah!

Ngân Thành thất kiếm cùng tam trưởng lão ngũ trưởng lão vừa nghe lời Quân Mạc Tà nói xong, liền vội vã tới cực điểm đem Tiêu Hàn tàn phế chạy nhanh, có thể mau chóng ly khai tên tiểu ác ma này, thật sự là hạnh phúc lớn lao a! Một con người ác độc a!

Mộ Tuyết Đồng trước khi đi, hướng về Quân Vô Ý bái thủ, muốn nói cái gì, nhưng lại không nói mà cứ vậy mà đi.

- Mạc Tà!

Quân Vô Ý đỏ lên mắt một phen, níu lấy tay Quân Mạc Tà, vẻ mặt kích động:

- Những gì con nói đều là sự thật sao?

- Cái gì đều là sự thật?

Quân Mạc Tà có chút buồn bực.

- Có đúng là những tiểu hài tử ở Hoàng Hoa đường kia là hậu nhân của bọn hắn, là hậu nhân huynh đệ của ta?

Quân Vô Ý mắt nhòe lệ, thanh âm khàn hẳn đi.

Vị Huyết Y đại tướng này không ngờ trong lúc này, việc đầu tiên hắn quan tâm là hậu nhân của huynh đệ mình! Giờ phút này đâu hắn thực sự hi vọng Quân Mạc Tà nói cho hắn biết những gì khi nãy là giả!

Nếu là sự thật, Quân Vô Ý thật sự không biết mình phải làm như thế nào để đối mặt với sự tình tàn khốc như vậy!

- Việc này cũng không phải là giả, trong đó hơn phân nửa là sự thật.

Quân Mạc Tà hiểu được, thần sắc trầm trọng, nói:

- Tam thúc xin bớt lo lắng, con đã biết việc này, sau đó đã đem bọn chúng một lần nữa sắp xếp ổn định. Trước mắt cuộc sống của bọn hắn đã tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa, con cũng đã an bài người ở vì bọn họ tiến hành khôi phục trị liệu. Có một chút đã có khôi phục; ngoài ra con còn nhờ sư phụ giúp, hy vọng có thể luyện chế ra đan dược giúp bọn hắn khôi phục một ít.

Vì để cho Quân Vô Ý yên tâm, Quân Mạc Tà cũng chỉ có thể nói tốt lên thôi.

Quân Vô Ý từ trước tới giờ luôn là một người trọng tình cảm, nếu chuyện này không thể xử lý tốt, sau này có được cùng Hàn Yên Dao sum họp, lại phải nhìn những cô nhi này cũng sẽ thấy bứt rứt trong lòng, thậm chí chuyện này có thể sẽ trở thành khoảng cách vô hình giữa Quân Vô Ý và Hàn Yên Dao! Khoảng cách vô hình to lớn ấy có thể làm cho hai người dù là tình sâu như biển cũng sống hối tiếc cả đời…

Thực sự là như vậy, lấy tính cách của Quân Vô Ý mà nói cũng không phải là không có thể! Thậm chí khả năng này là rất cao!

Hiện giờ thế cục đã muốn dần dần sáng tỏ, nếu bởi vì chuyện như vậy mà làm cho một bi kịch nữa sinh ra thì thật sự rất đáng tiếc. Cho nên Quân Mạc Tà cắn răng một cái, đưa ra một lời hứa hẹn mờ mịt!

Đem hết thảy đổ trên người lên vị sư phó kia, cho dù là mờ mịt nhưng cũng có hi vọng, mang đến sự tin tưởng mơ hồ, tương tự với việc hai chân hắn tưởng như vô vọng lại có thể khôi phục…

Nói đi rồi cũng nói lại, theo sự thăng cấp của Quân Mạc Tà cùng Hồng Quân tháp, sự tình này không phải là không có khả năng giải quyết!

- Như vậy là tốt rồi! Như vậy là tốt rồi! Có vị tiền bối kia ra tay, tin tưởng hết thảy sẽ không có vấn đề gì!

Quân Vô Ý có chút không kiềm chế được kích động, mày kiếm nhất hiên, nặng nề nói:

- Nếu ta không thể chiếu cố tốt cho bọn hắn, sau này xuống cữu tuyền làm sao có mặt mũi đi gặp lão huynh đệ của ta!

Quân Mạc Tà trong lòng lại trầm xuống.

Từ lúc nghe nói những tiểu hài tử kia cùng mối liên hệ với thù hận của hai nhà Tiêu-Quân, Quân Vô Ý có cảm giác có chỗ nào đó không đúng!

Cái này cũng không phải là dấu hiệu tốt.

- Tam thúc, con cùng toàn bộ những tiểu tử kia vẫn phải dựa dẫm vào người mà!

Quân Mạc Tà nhắc nhở một câu.

Quân Vô Ý mắt hổ rưng rưng, sắc mặt dị thường phức tạp nhìn một chút hắn, đột nhiên trầm trọng cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhưng không có lên tiếng, cứ thế bỏ đi.

Bóng lưng của hắn dị thường cô độc, dị thường đìu hiu. Chuyện này là khúc mắc của Quân Vô Ý! Quân Mạc Tà thở dài.

Trống quân vang lên, các tướng sĩ nhanh chóng về đơn vị. Quân Vô Ý lại một lần truyền lệnh xuống!

Ưng Bác Không nhìn thấy Quân Mạc Tà, đột nhiên chậm rãi đến gần, nói:

- Mạc Tà a, phương pháp ngươi làm lần này có thể là có chút lỗ mãng a. Ngươi trước mắt thực lực mặc dù cao, nhưng bại lộ hơi sớm!

Trong khoảng thời gian ở chung này, không ngờ phương thức lo lắng của Ưng Bác Không lại trở thành thói quen, suy nghĩ đều theo góc độ của Quân gia mà suy xét!

- Lúc này, ngươi cùng Quản Thanh Hàn đã làm một biến đổi to lớn như vậy, ngươi lại vừa làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, chẳng phải là càng gây ra sự nghi ngờ? Ngươi tuy rằng đã có Thiên Huyền thực lực, thực lực cũng gần đạt được Thần Huyền, nhưng cuối cùng vẫn chưa đạt tới cảnh giới đệ nhất cường giả, còn không đủ để chấn nhiếp tất cả a!

Ưng Bác Không cau mày nhìn hắn.

- Lão đang lo lắng chuyện này sao?

Quân Mạc Tà nghiêng nghiêng đầu, cười rộ lên một cách tà đạo:

- Sở dĩ ta làm như vậy, chính là lời cảnh cáo gửi tới đám hủ nho tại kinh thành, muốn làm gì thì phải suy nghĩ cho kỹ!

- Trong bọn chúng, thử hỏi có kẻ nào có thực lực sánh ngang với Phong Tuyết Ngân Thành, với Tiêu gia, ra bao nhiêu ta giết bấy nhiêu!

Quân Mạc Tà mắt nhìn bốn phía, sát khí đằng đằng hừ giọng nói tiếp:

- Ta nếu đã làm lần đầu thì còn dám làm đến lần thứ mười lăm! (Sao không nói có một lần thì sẽ có lần tiếp theo nhỉ), vương quyền thế tục, phẩm hạnh đạo đức ở trong mắt ta hiện giờ chỉ là một cái rắm!

- Cút mẹ nói đi cho đẹp trời!

Quân Mạc Tà gầm nhẹ một tiếng.

d

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK