Người già cả như vậy điểm thứ nhất dĩ nhiên là huyền công thâm hậu. Còn đặc điểm thứ hai dễ nhận thấy là kiến thức uyên bác.
Lần đấu giá này tất nhiên là rất quan trọng. Ảnh hưởng của nó có thể thay đổi tương lai của cả giang hồ, nhưng nếu vì vậy mà đắc tội với người không nên đắc tội thì hậu quả cũng phi thường nghiêm trọng… Cho nên chuyện quan trọng là cần có một người lão luyện để chủ trì. Giả dụ như lúc đầu tiến vào chỗ ngồi, nếu là người trẻ tuổi thì đã sớm bay vọt vào. Nhưng có những người già cả chủ trì thì những người tham gia sẽ cố làm mọi việc để lấy lòng, sẽ không vô duyên vô cớ mà làm những chuyện đắc tội với người khác.
Tam Đại Thánh Địa còn phải chờ đợi ở đây, một thế gia bình thường cứ thế vào trước sao? Phải chăng là tuổi già than sống quá lâu? (Thèm đòn đây mà:61:.)
Những người đi vào đều đến trước vị trí của Tam Đại Thánh Địa chào hỏi một cách sôi nổi, sau đó mới dám trở về vị trí của mình, trật tự mà ngồi xuống. Không hề có một chút hỗn loạn nào cả, cứ như đã được sắp xếp từ trước.
Chỉ riêng hạng mục lễ tiết đầu tiên như vậy, cũng tốn mất gần nửa buổi trưa. Điều này làm cho Quân Mạc Tà ở trên lầu liên tục ngáp, cảm thấy chả có gì thú vị. Cảm thấy thời gian này dùng để luyện chế thêm ít đan dược còn có ích hơn.
Cuối cùng thời điểm đấu giá cũng tới, cửa lớn chầm chậm đóng lại, cả đại sảnh chìm vào trong bóng tối.
Đại sảnh lớn như vậy mà toàn bộ của sổ đều đóng lại, mỗi một người đều là cao thủ nhất lưu, dĩ nhiên là không sợ sẽ có điều gì phát sinh ngoài ý muốn. Nhưng dù sao cũng cảm thấy có vài phần kinh nghi (có chút ngạc nhiên + nghi ngờ)! Đột nhiên trung tâm đại sảnh có những ánh lửa xuất hiện, ánh sáng của lửa chiếu rọi cả đại sảnh, tất cả các góc của đại sảnh đều có ánh sáng nhấp nhoáng, sau đó ánh sáng này bao trùm cả đại sảnh. Cứ như vậy mà cả đại sảnh liền sáng rực lên.
Bởi vì Quân Mạc Tà khéo léo lợi dụng nguyên lý khúc xạ quang học, chỉ lợi dụng một tia ánh sáng của lửa, cùng với vô số viên đá quý liền thành công tạo ra một cảnh thần kỳ mộng ảo như vậy. Cả đại cứ thế sáng rực lên, mà lại trong điều kiện không có nửa làn khói lửa nào cả. Những người ngồi ở đây ai cũng có kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng gặp qua sự việc nào kỳ lạ như vậy. Những người đang ngồi đây, ai mà không phải là kẻ có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa từng gặp qua kỳ cảnh như vậy, nhất thời bọn họ đều cảm thấy, chỉ với việc này thôi chuyến đi này đã là không uổng công, Quý Tộc Đường quả là nơi tập trung kỳ nhân và chuyện lạ, thật là danh bất hư truyền!
Trên sàn đấu giá bỗng nhiên vang lên một tiếng "Đông". Một thiếu niên áo trắng với vẻ mặt tươi cười thản nhiên, trong tay khéo léo cầm một cái búa tạo ra tiếng động. Bất ngờ xuất hiện trên đài, lần gõ vừa rồi đã thu hút toàn bộ sự chú ý hướng tới trên đài.
- Các vị anh hùng tiền bối, hôm nay mọi người đã đến đây mục đích tự nhiên là giống nhau. Lúc này ta nói lời gì cũng là vô nghĩa, nên những lời nói dư thừa chúng ta không cần nói nữa, kẻo lãng phí thời gian của mọi người và xương cốt các tiền bối lại không chịu được ha ha.
Quân Mạc Tà nhìn các vị cao thủ phía dưới đài một cách tự nhiên, thoải mái mà trêu đùa một chút.
Vốn định làm không khí sôi nổi hơn, không ngờ không ai nói gì cùng với hắn, người xem cảm thấy một sự yên tĩnh đến đáng sợ. Tin rằng chỉ cần có người nào đó khẽ ho khan cũng có thể nghe thấy rõ ràng, dễ dàng nhận ra vị trí.
Điều này làm cho Quân đại thiếu gia có chút khó thích ứng. Tự dưng lại biến thành tượng sống ở trên đài!
Lẽ nào đám người kia đều là tượng đất? Nhưng mà nhìn xuống dưới, ước chừng tu vi yếu nhất cũng là Thiên Huyền, đến cả Thần Huyền, Chí Tôn cũng ở khắp nơi. Đếm sơ sơ cũng được hai ba ngàn người, Quân Mạc Tà tuy rằng gan to bằng trời cũng không dám làm cho đám người này tức giận.
Ho khan thêm hai tiếng, trong lòng Quân đại thiếu gia nảy sinh ý nghĩ ác độc: "một đám người các ngươi không cảm thấy gì như thế, nếu không để cho các ngươi mất chút gì sẽ uổng công của ta!"
Cao thủ sao. Được! Ta chính là muốn giết các ngươi, không bòn rút được túi tiền của các ngươi, lão tử không phải là Tà Quân!
- Bây giờ ta tuyên bố buổi đấu giá Diệp Cốt Đan chính thức bắt đầu.
Quân Mạc Tà vẫn tươi cười chân thành như trước, cất cao giọng nói:
- Diệp Cốt Đan này vốn là phát hiện ngoài ý muốn, hiệu quả của nó so với truyền thuyết còn mạnh hơn! Cái gì gọi là không luyện không giỏi, không hát không hay chưa chắc đã là thật. Để chứng minh hiệu quả của nó cho mọi người yên tâm, ta sẽ đưa ra ba viên, mời cao nhân Tam Đại Thánh Địa thử dùng để xem hiệu quả. Liệu nó có được như lời đồn hay không. Mọi người có tin tưởng hiệu quả sử dụng của các cao nhân tiền bối Tam Đại Thánh Địa hay không?
Một câu này của Quân Mạc Tà tương đối nham hiểm. Hắn bực mình vì mọi người không có phản ứng, nên mới dùng đến phương pháp này. Các ngươi không nói gì tức là không tin Tam Đại Thánh Địa!
Hậu quả này ai có thể đứng ra gánh chịu?
Quả nhiên, sau khi Quân Mạc Tà vừa dứt lời, phía dưới liền nổi lên một hồi kích động. Tiếng bàn tán lớn đến nỗi suýt nữa đem trần nhà đại sảnh phá tan.
- Tin tưởng! Vậy thì sao, không tin sao được. Tam Đại Thánh Địa từ trước đến giờ là đối tượng chúng ta luôn tôn kính, ngưỡng mộ.
- Ha ha, có cao nhân Tam Đại Thánh Địa tự mình nghiệm chứng sao chúng ta lại không tin? Họ vốn là tấm biển vàng mà.
- Đúng vậy.
Trong lòng Quân Mạc Tà vui vẻ, chẳng phải là các ngươi ngậm miệng không nói gì sao?
Ta fu…! Nếu không cho các ngươi há mồm hát rống lên, sao có thể tiêu tan nỗi bực mình vừa nãy chứ?
Tuy vậy trên mặt hắn vẫn không thay đổi. Ba thiếu niên áo trắng, mỗi người bưng một cái khay trên đó có một viên Diệp Cốt Đan, lấy thái độ cung kính nhất dâng lên trên bàn Tam Đại Thánh Địa.
Trữ Vô Tình ánh mắt thâm thúy nhìn Quân Mạc Tà trên đài liếc một cái.
Quân Mạc Tà sắc mặc ung dung, chỉ khẽ mỉm cười.
Trữ Vô Tình tâm tư yên lặng trầm xuống, lấy tay cầm một viên đan nhỏ bé trong suốt, màu đỏ vòng quanh viên đan nhỏ. Một viên đan nhỏ nhỏ như vậy, không ngờ lại có thể thay đổi cấu tạo khung xương vốn có của cơ thể con người?
Hắn hơi trầm ngâm, giơ tay lên đưa đến miệng. Với huyền công tầng này đã không e ngại gì kịch độc.Vô luận là độc dược gì, chỉ cần phát hiện bất thường đều có thể trong tíc tắc bức ra ngoài! Cho nên hắn không sợ Quân Mạc Tà giở trò.
Đối mặt với Tam Đại Thánh Địa, tin rằng trên đời này không ai có can đảm giở trò.
Không ai bảo ai, Mã Giang Danh và Hô Diên Khiếu cùng có chung suy nghĩ, không chần chờ cứ thế nuốt viên đan xuống.
Sau đó trên mặt ba người cùng biến sắc!
Đối với cao nhân như bọn hắn, trải qua vô vàn năm tháng, bao nhiêu sự việc nếu không xảy ra biến cố thật lớn, làm sao có thể lay động sắc thái cao nhân đã tu dưỡng bao năm!
Nhưng khi đan dược kia vừa mới ăn vào liền tan ra ngay trọng miệng, chỉ còn lại hương thơm tràn đầy khoang miệng. Đan dược sinh ra một lực lượng khổng lồ, giống như hàng ngàn cơn lũ, trong nháy mắt đi vào các nơi trong kinh mạch. Sau đó khớp xương cả người đột nhiên trở nên ngứa ngáy, kèm them đó là một nỗi đau đớn nho nhỏ. Từ trong đáy lòng, linh hồn cũng mơ hồ run rẩy một chập.
Ba người đều cố gắng đè nén cảm giác xuống, đưa đôi mắt lãnh đạm nhìn đối phương, trên mặt tỉnh bơ. Ai cũng không muốn cho người khác thấy được anh hùng một thời lại nước mắt nước mũi tèm lem.
Đây là do bọn họ huyền công thâm hậu, đồng thời thân thể mạnh mẽ nên cảm giác mới không phải là cực kỳ mãnh liệt. Nếu đổi là những người khác, chỉ sợ đã sớm kêu lên, sự thống khổ này chẳng khác gì thay da đổi thịt.
Trước mặt tất cả mọi người, Trữ Vô Tình và Mã Giang Danh cuối cùng cũng có thể vững vàng trụ được, thần sắc vẫn ổn định không động. Thậm chí cả ánh mắt cũng không có một chút thay đổi nào cả. Nhưng Hô Diên Khiếu công lực yếu hơn một chút thì trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, trong ánh mắt đã có biểu hiện không chịu được đau đớn, lông mày hơi nhíu lại.
Sau một lúc lâu, đột nhiên trên thân thể ba người đồng thời phát ra âm thanh như là rang lạc. Giống như là các đốt ngón tay trên người đều nứt toác ra.
Gần như tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sự thống khổ mà ba người đang chịu đựng.
Hai người Trữ Vô Tình và Mã Giang Danh ở thời khác này đều vận công áp chế ý nghĩ mê người này lại, ngưng thần nội thị (cái này thuộc về võ công, một phương pháp quan sát cơ thể từ bên trong), bọn họ kinh hỷ phát hiện ra xương cốt của mình, bắt đầu từ các đốt ngón tay phát sinh biến hóa rất nhỏ. Những năm gần đây họ tu luyện không ngừng, liên tục đại chiến, khung xương hai người đã sớm thành hình, hơn nữa đã biến chất phần nào. Nhưng mà giờ đây, gần như toàn bộ các đốt ngón tay vốn có vết thương gần như không cánh mà bay. Đồng thời khẽ động gân cốt, tự động điều chỉnh chúng đến vị trí lý tưởng nhất định.
Hai người đều có cảm giác vi diệu ở trong lòng! Tuy rằng vừa rồi rất đau đớn, quả thật khó mà chịu được, nhưng cảm giác đau đớn này thật sự đáng giá! Thậm chí hai người cho rằng, để đạt được hiệu quả như vậy thì đau đớn gấp trăm lần cũng đáng! Căn bản sẽ không do dự mà lựa chọn!
Công hiệu cường đại của Diệp Cốt Đan vẫn đang tiếp tục hoạt động trong thân thể hai người, nhưng hai người cũng không còn chút hoài nghi nào về sự thần diệu của Diệp Cốt Đan nữa! Hai người đồng thời nhìn phía Quân Mạc Tà trên đài, trong mắt ánh lên thần quang!
Thậm chí ánh mắt kia còn kèm theo một tia cảm kích từ đáy lòng.
Bởi vì nếu không có sự đồng ý của Quân Mạc Tà để tự thân thực nghiệm, sau khi có Diệp Cốt Đan cầm về, tất nhiên là họ sẽ ưu tiên cấp cho những người trẻ tuổi có thiên phú, đào tạo lực lượng sau này.
Hai người vốn khinh thường chanh chấp, với lại cũng đã lớn tuổi, cho dù muốn chanh chấp quyền dùng cũng không đến lượt mình. Nhưng mà không ngờ được ở đây, lại có cơ hội được dùng một viên Diệp Cốt Đan!
Hai người biết mình đều là siêu cấp cao thủ. Cũng biết là sự chữa trị các đốt ngón tay của mình có thể sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng. Không dùng Diệp Cốt Đan với dùng là hai sự tình hoàn toàn khác nhau.
Bất kể là thân pháp hay uy lực, đều có thể tăng thêm lần thứ hai. Hơn nữa sự tăng lên này tương đối kinh người!
Nhưng mà Hô Diên Khiếu lại không có cùng ý nghĩ với hai người.
Thực lực có được hắn cũng biết là điều tốt, nhưng quá trình dược lực phát huy quá thống khổ. Đến nỗi hắn dùng toàn bộ công lực bản thân kìm chế, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng để không mất mặt trước mọi người. Nhưng mà mồ hôi của y đã thấm ướt áo, ở đây đều là người sáng mắt, sự thay đổi của hắn chắc chắn là không qua nổi mắt mọi người. Chẳng qua không ai dám nói toạc ra mà thôi!
Việc thử nghiệm nói chung đã nêu ra được một mặt.
Cảm thụ thân thể mình thay đổi hẳn, khóe miệng Trữ Vô Tình lộ ra một tia cười thỏa mãn. Hắn bước từng bước đến trước mặt, nhìn Quân Mạc Tà nói một cách trịnh trọng:
- Đa tạ!
Quân Mạc Tà cười nhạt nói:
- Không có gì!
Trữ Vô Tình cười thoải mái, xoay mặt về phía mọi người nói một cách chậm rãi:
- Bổn tọa Trữ Vô Tình, có thể chứng nhận Diệp Cốt Đan hoàn toàn hữu hiệu. Hơn nữa hiệu quả tốt đến mức bất ngờ! Thần dược như vậy, thực sự là một kỳ tích của thiên địa tạo hóa.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành