Nếu như Bách Lý Hùng Phong chỉ xem nhẹ cao nhân tọa trấn kia thôi thì không nói, dù sao vị cao nhân kia hiện nay đang vắng mặt, ít nhất sẽ không lập tức trở lại. Nhưng khi lão hết sức điên cuồng phẫn nộ lại xem nhẹ một điểm khác nữa, một điểm rất trí mạng.
Chính lão trong lúc so đấu khí thế đã rơi xuống hạ phong tuyệt đối. Trước mắt toàn bộ nhất cử nhất động của lão, dưới sự lôi kéo của khí thế, tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay của Quân Mạc Tà! Thậm chí, Quân Mạc Tà nhắm mắt lại, bịt kín hai lỗ tai, cũng có thể cảm giác được rõ ràng lão sẽ từ chỗ nào tấn công tới đây!
Càng khỏi nói lão còn bị Quân Mạc Tà chọc giận đến phát điên, lúc xuất thủ sớm đã mất đi sự sắc bén nên có của Thần Huyền cường giả!
Áo bào trắng chợt lóe, thân pháp Quân Mạc Tà mỹ diệu dị thường, thân thể nhẹ nhàng lui về phía sau. Hắn vẫn khoanh hai tay như cũ, nhưng sau khi vừa lui về lại nhanh chóng trở lại, tay phải đột nhiên khẽ động, nhẹ nhàng đối chưởng với Bách Lý Hùng Phong, dường như là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng trong lòng bàn tay hắn kim mang chợt lóe, chưa thực sự chạm vào liền lập tức xoay người đứng ra ngoài ba trượng giống như quỷ mị, khoanh tay mà đứng.
Mọi người bên trong trố mắt đứng nhìn, một tia máu đột ngột bắn mạnh ra! Đúng là từ chính giữa bàn tay của Bách Lý Hùng Phong bạo phát bắn ra! Một chiêu! Chỉ đúng một chiêu!
Giai vị của thiếu niên Quân Mạc Tà này cùng Bách Lý Hùng Phong cách xa nhau như trời và đất, lại chỉ một chiều liền đả thương vị Thần Huyền cao thủ Bách Lý Hùng Phong này! Đây quả thực là chuyện không thể tin được.
Chuyện khó bề tưởng tượng bậc này, nếu không phải chính mắt mình nhìn thấy, người nào có thể tin, người nào dám tin!
Thậm chí ngay cả bản thân Bách Lý Hùng Phong, rõ ràng là tự mình trải qua, cho đến khi sự đau đớn kịch liệt trên tay truyền đến, còn không dám tin rằng mình đã bị thương! Bị thương dưới tay một thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi!
- Bách Lý Hùng Phong xong rồi!
Bảy đại cao thủ theo đuôi mà đến đang ẩn thân ở một góc mọi người không thấy. Lấy tu vi của mấy người bọn họ, tự nhiên không sợ bị người khác phát hiện. Mắt thấy mọi việc phát sinh bên đó, một màn này, tất cả đều không tự chủ được mà phát ra thanh âm thở dài. Người nói chuyện chính là Đông Phương Vấn Kiếm.
Ưng Bác Không lạnh lùng nói:
- Tên Bách Lý Hùng Phong kia từ lâu đã xong rồi! Khi hắn bị khí thế của Mạc Tà áp bách bắt phải đi ra, hắn đã bại rồi! Khi hắn bị Mạc Tà hết lần này tới lần khác chọc giận tới thổ huyết, cũng đã chú định kết cục bại vong của hắn rồi! Sự thất bại của Bách Lý Hùng Phong, hoàn toàn là bại do chính hắn. Nếu không, cho dù nhân phẩm hắn ti tiện, nhưng bản sự thủy chung vẫn là Thần Huyền nhất phẩm, dù kém như thế nào, cũng không đến nỗi dễ dàng thua trong tay một tên tiểu quỷ mới đạt đến cảnh giới Thiên Huyền sơ cấp như vậy!
Mọi người sôi nổi gật đầu đồng ý, sau đó đều rơi vào trầm tư. Nhưng Ưng Bác Không vừa mới nói xong đoạn thoại này lại ngây ngẩn cả người! Lão đột nhiên bị lời nói của chính mình hù sợ!
Sau một lúc lâu, lão mới giật mình kêu một tiếng, mái tóc dài đầy đầu đột nhiên dựng đứng lên, nói:
- Công lực đạt đến cảnh giới Thiên Huyền sơ cấp! Ta vừa mới nói cái gì thế? Ta không có nhìn lầm chứ? Thật sự là gặp quỷ... Con mẹ nó, tiểu tử này từ lúc nào đã đạt tới Thiên Huyền sơ cấp?
Ánh mắt "không thể tin được" của lão nhanh chóng đảo qua nhìn đám người Quân Vô Ý cùng Đông Phương tam kiếm. Giờ khắc này, đường đường là một vị cao thủ trong Bát Đại Chí Tôn, trong mắt lại tràn đầy vẻ "không thể tưởng tượng":
- Ta vẫn còn nhớ rõ ràng, khi đó huyền thú đại chiến hắn rõ ràng vẫn là Ngọc Huyền đỉnh phong. Lúc này mới cách hai ngày, tiểu tử này làm sao lại trở thành Thiên Huyền sơ giai rồi? Ân? Mụ nội nó chứ, qua một đêm lên bốn cấp? Thế gian này con mẹ nó còn có thiên lý sao?
Lão vừa nói xong, mọi người tức khắc đều phát giác điểm này.
Kỳ thật, từ lúc nãy tất cả mọi người sớm đã thừa nhận tu vi của Quân đại thiếu hiện nay. Dù sao bảy người này trừ Quân Vô Ý ra, sáu người còn lại tất cả đều có tu vi Thần Huyền, làm sao lại không nhìn ra được?
Chính là mọi người từ đầu đều không có nghĩ về mặt này, cho đến khi vừa rồi Ưng đại Chí Tôn hữu ý vô ý nói một câu, vạch trần mọi thứ bên trong tầng cửa sổ kia, mọi người mới có thể nhìn thẳng vào vấn đề này. Hoàn toàn không có ngoại lệ, tất cả bảy đại cao thủ đều mắt chữ a mồm chữ o.
Đúng vậy, hai ngày trước, tu vi của tiểu tử này tất cả mọi người đều thấy rõ ràng là Ngọc Huyền đỉnh phong, mọi người càng vì vậy mà khen ngợi hắn là thiên tài trong thiên tài. Nhưng mà bây giờ vì sao nháy mắt một cái lại biến thành Thiên Huyền sơ giai? Chẳng nhẽ là dùng tốc độ bay thẳng lên trời sao? Hắn vốn đã là thiên tài trong thiên tài, bây giờ còn khen ngợi thế nào, còn tâng bốc thế nào nữa?
Ánh mắt sáu người lại một lần nữa tập trung trên mặt Quân Vô Ý. Ý tứ đều rất rõ ràng: "Ngươi là thúc thúc hắn, khẳng định là ngươi biết rõ. Ngươi sẽ không lại lần nữa nói cho mọi người chúng ta 'kỳ thật ngươi cũng không biết' đấy chứ?"
Quân Vô Ý cơ hồ từ trên xe lăn té xuống! Đều nhìn ta làm gì chứ? Ta thật sự không biết a. Các ngươi chính là có điều không biết, mặc dù ta là thân thúc thúc của hắn, nhưng cũng rối tinh rối mù như các ngươi a! Bí mật trên người tiểu tử này chắc chắn là có hơn một cái, ai biết được hắn còn ẩn giấu bao nhiêu con bài chưa lật?
Mọi người trố mắt đứng nhìn một hồi, thấy Quân Vô Ý không hề cho ra lời giải thích, mà lúc này còn có vở kịch hay ở hiện trường trực tiếp càng thêm đặc sắc, mọi người không nhịn được đều đem ánh mắt nhất tề tập trung lại đến trên trận chiến đấu này. Dù sao, một vị Thiên Huyền sơ cấp có thể chiến thắng Thần Huyền nhất phẩm... Trận đại chiến kinh điển phá vỡ mọi truyền thống nhận thức bậc này cũng thật sự là ngàn năm khó gặp a!
Mắt thấy trong lòng bàn tay có một lỗ máu, Bách Lý Hùng Phong vẫn đờ người ra như trước, ngỡ ngàng không thể tin được! Tay của mình... dưới sự tu luyện bao nhiêu năm sớm đã là nước lửa bất xâm! Kể cả đặt trong bếp lò quay lên, cũng có thể kiên trì vài thời thần mà hoàn hảo không tổn hao gì! Cho dù bất kỳ bảo đao lợi kiếm nào, mình cũng dám tay không bắt lấy mà không chút tổn thương sứt mẻ.
Nhưng bây giờ, thậm chí ngay cả binh khí của đối phương cũng không thấy rõ ràng, đã trực tiếp bị xuyên thủng một lỗ.
Đằng sau lưng lão, Bách Lý Hãn Hải trừng lớn hai con mắt. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy đại ca mình thảm hại như thế... Hơn nữa lại thảm hại như thế dưới tay một thiếu niên!
Bách Lý Lạc Vân lẳng lặng nhìn tất cả chuyện này. Nói thật, hắn đối với tất cả những chuyện này cũng hết sức giật mình. Nhưng giật mình thì giật mình, mọi thứ cũng không ngoài dự liệu của hắn! Từ lúc Quân Mạc Tà cường thế đi tới, căn bản là không coi mặt mũi của Bách Lý thế gia ra gì. Bách Lý Lạc Vân chỉ biết, chuyện như vậy đã được Quân Mạc Tà chú định rồi. Nếu như không có nắm chắc mười phần, hắn căn bản là sẽ không làm như thế!
Nơi này mặc dù là Thiên Nam thành, nhưng mà giống như là sân nhà của Quân gia. Cao thủ xung quanh nhiều như vậy, tin rằng tùy tiện kêu một người là có thể xử lý Bách Lý Hùng Phong! Nhưng chỉ riêng có một điều mà Bách Lý Lạc Vân không thể tưởng được, đó là Quân Mạc Tà lại chọn tự mình xuất thủ, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong, thượng phong tuyệt đối.
So với mình, Quân Mạc Tà rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn, lại có thể có được tu vi cường hãn như thế.
Lúc trước, mình tuy rằng cũng nhận thấy được thực lực của Quân Mạc Tà có chút hơn mình, nhưng cũng không đến mức đạt tới cảnh giới trước mắt này chứ? Đó là cảnh giới Thiên Huyền mà mình xa xa không thể với tới được. Hơn nữa còn có thể lấy thực lực Thiên Huyền khiêu chiến với Thần Huyền cường giả, thậm chí là thắng lợi dễ dàng!
Cái gì là thiên tài chân chính, có lẽ chỉ có Quân Mạc Tà mới có tư cách xứng với hai chữ này. Ở trước mặt thiếu niên thần bí này, cái gọi là "thiên tài" của toàn bộ thế gian đều ảm đạm thất sắc!
Loại ý niệm này vừa dâng lên trong đầu, một chút ngạo khí còn lại trong lòng Bách Lý Lạc Vân tức khắc không còn sót lại chút nào. Luận gia thế, Quân Mạc Tà là hậu nhân duy nhất của Quân gia cự phách Thiên Hương thành, là châu ngọc giống như mình; còn mình đây? Luận thực lực huyền công, năm nay Quân Mạc Tà mới gần mười bảy tuổi, thực lực đã hơn xa mình không chỉ một bậc, thậm chí là khác biệt như trời và đất. Hoàn toàn là không thể so sánh được!
Khi mình còn đang đắc chí vì đạt đến cảnh giới Ngọc Huyền đỉnh phong, thiếu niên nhỏ hơn mình sáu bảy tuổi này đã cùng với Thần Huyền cường giả giao chiến, hơn nữa lại có thể chiếm thượng phong lớn.
Mình còn có cái gì có thể đáng kiêu ngạo đây? Có thể tự tin chỗ nào nữa?
Bách Lý Lạc Vân hoàn toàn khuất phục, nhưng Bách Lý Hùng Phong bên kia cũng hoàn toàn cuồng nộ rồi, thậm chí là điên cuồng.
Hắn hoàn toàn không thể thừa nhận sự thảm bại của mình!
Lấy tu vi Thần Huyền của mình cộng thêm thân phận trưởng bối, đối phó với Quân Mạc Tà vốn là ỷ lớn hiếp nhỏ. Nếu không phải tiểu tử này thực sự quá phận, mình cũng không muốn xuất thủ đối với hắn. Vốn định giáo huấn nặng nề một chút, sau đó hướng Quân Vô Ý giải thích nguyên do, giao hắn đến tay Quân Vô Ý, mình còn có thể nhận được cái mỹ danh khoan hồng độ lượng, không cùng hậu bối so đo tính toán.
Tối thiểu cũng sẽ không chân chính đắc tội với Quân gia đến nỗi phải xé rách da mặt nhau.
Dù sao cũng là do Quân Mạc Tà vũ nhục Bách Lý thế gia trước, dù là bất luận kẻ nào cũng khó mà chịu được, mình chưa giết chết ngay tại chỗ đã là nể mặt mũi Quân gia lắm rồi! Lấy gia phong của Quân gia mà nói, tin rằng sẽ không có phong ba lớn hơn nữa!
Nhưng không nghĩ tới tính toán thì hay, tự bản thân mình tiến lên lại thất bại! Hơn nữa còn là bại dưới một chiêu! Cái này còn có thể nói như thế nào đây? Chẳng lẽ đi tìm Quân Vô Ý, nói cháu ngươi khi dễ người thái quá, hắn lại có thể đánh bại ta... Vậy mình có lẽ cũng không cần sống nữa rồi...
Bách Lý Hùng Phong chưởng phong vù vù, đôi mắt trợn trừng trừng lên như chuông đồng, công kích không ngừng.
Thân thể Quân Mạc Tà nhẹ nhàng như bông vải, tung hoành phiêu đãng giữa chưởng phong quyền ảnh của lão, thần thái tự nhiên như thường! Lấy nhãn quang cùng thân pháp của Quân Mạc Tà mà nói, chỉ cần Bách Lý Hùng Phong không phát ra chiêu số có tính chất hủy diệt trong phạm vi lớn, cho dù là trước khi Quân Mạc Tà đột phá cũng có thể ứng phó tự nhiên!
Huống chi là sau khi đột phá phản ứng càng thêm linh mẫn, thân pháp càng có xu thế hoàn thiện!
Mà dưới sự nổi giận, tâm thái cân bằng của Bách Lý Hùng Phong đã mất, chỉ biết một mực công kích mù quáng, nhưng chỉ có tâm địa vững vàng từ đầu đến cuối vẫn nhắc nhở mình một chút: "Mình có thể giáo huấn Quân Mạc Tà, nhưng nhất quyết không thể giết! Một khi hạ sát thủ, nếu như Quân Mạc Tà chết rồi, vậy Bách Lý thế gia cũng xong luôn! Dưới sự trả thù của vị cường giả tuyệt thế kia, Bách Lý thế gia chỉ sợ ngay cả một điểm năng lực tự bảo vệ mình cũng không có!"
Mặc dù Bách Lý Hùng Phong rất phẫn hận, nhưng lão cũng chỉ muốn tìm về mặt mũi mà thôi, tuyệt không muốn đưa tới tai hoạ ngập đầu cho gia tộc!
Thế nhưng lão lại không biết, lúc hắn đang nghĩ như vậy, Quân Mạc Tà cũng đang trong sự cân nhắc: "Rốt cuộc có nên giết lão hay không? Có nên giết chết Bách Lý Hùng Phong hay không? Có đáng giá hay không?
Quân đại thiếu cân nhắc chính là có nên giết hay không, có đáng giá hay không, chứ không phải có thể giết hay không!
Chiêu thức của Bách Lý Hùng Phong, ở trong mắt người khác thoạt nhìn tự nhiên là cực kỳ uy mãnh bá đạo, nhưng trong mắt đại hành gia bậc này như Quân Mạc Tà thì chính là "Trăm ngàn chỗ hở!". Kiếp trước các chiêu thức của Thiếu Lâm Võ Đang các đại môn phái, Quân Mạc Tà cơ hồ đều có đọc lướt qua. Những chiêu thức đó tích lũy mấy ngàn năm còn có chỗ sơ hở rõ ràng, huống chi là loại "gia tộc tuyệt học" này của Bách Lý thế gia, khu khu chỉ mới hơn trăm năm thành tựu?
Đương nhiên, nếu như đổi lại là trước ngày hôm nay, ngay cả Quân Mạc Tà có thể nhìn ra được, hắn cũng vô pháp đưa Bách Lý Hùng Phong vào chỗ chết. Dù sao thực lực hai bên chênh lệch nhau rất xa, cường độ thân thể của Thần Huyền cường giả, người bình thường căn bản không thể tưởng tượng được. Cũng như ngày đó Quân đại thiếu cùng Đông Phương Vấn Đao giao thủ, mặc dù có vẻ như chiếm thượng phong, thực ra căn bản là khó có thể chân chính rung động. Tình hình ngày đó kỳ thật cùng tình hình trước mắt rất giống nhau.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn không đồng dạng như vậy. Mạc Tà ngày đó sao có thể sánh bằng Quân đại thiếu hiện giờ!
Chỗ then chốt kia, chính là ở... binh khí!
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành