Biên Tập: Kokichi
"Hảo! Tiêu thành chủ quả nhiên một đời anh hùng! Nhanh như vậy liền đã quyết định, quả nhiên cho thấy lòng thành! Hơn nữa lời thề rõ ràng, tình thâm nghĩa trọng, vạn đời không đổi! Thật là người nhân từ đại lượng". Cổ Thanh Vân vỗ tay cười nói: "Hôm nay lão phu có thể chứng kiến một đoạn giai thoại giang hồ này thật sự là có vinh dự a"
"Câm mồm!" Một vị Hàn gia trưởng lão nhịn không được giận dữ mở miệng mắng mỏ, không thèm chú ý trước mặt là ai! Ngân Thành Hàn gia mọi người đều đỏ tròng mắt, đến nước này, tất cả mọi người đều nhìn ra, cái này rõ ràng là Tam Đại Thánh Địa cùng Tiêu gia thông đồng, căn bản là trợ giúp Tiêu gia mưu đoạt lấy cơ nghiệp của Ngân Thành.
Mọi người ở đây, hết thảy đều là người từng trải, thế nhưng vẫn không hiểu rõ vấn đề. Tam Đại Thánh Địa chuyến này vốn là vì đối phó với Quân gia cùng với Thiên Phạt mà đến.
Còn thái độ của Hàn gia rõ ràng là nghiêng về Quân gia, vì thế Tam Đại Thánh Địa không ngại tự hủy đi thanh danh, xuất ra hạ sách này, lại muốn đem quyền lợi của Hàn gia trực tiếp cấp cho Tiêu gia! Hoàn thành việc thay đổi triều đại cho Phong Tuyết Ngân Thành. Chuyện như vậy rõ là từ cổ chí kim chưa hề nghe qua.
Chuyện vô sỉ như thế, lại bị bọn hắn nói thành đại nhân đại nghĩa, thật sự làm cho đến cả mọi người nơi hàn tuyền cũng cơ hồ tức điên!
"Ngươi có thể ngăn cản được lão phu sao?" Vệ Không Quần thản nhiên cười, nhìn Hàn gia trưởng lão, nói "Ngươi thật sự bắt lão phu câm mồm được sao?"
"Vệ tôn giả xin bớt giận, tại hạ chỉ muốn nói ra suy nghĩ của mình". Hàn Trảm Mộng đứng lên, ngang nhiên nói.
"Cái gì? Người đây là nói ra suy nghĩ của mình?" Vệ Không Quần liếc mắt, nhẹ nhàng cười, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ người đối với lời lão phu cũng không ủng hộ sao?" Ẩn chứa trong lời nói, một cổ khí thế trầm trọng được tỏa ra trong đại sảnh.
"Tam Đại Thánh Địa chính là lãnh tụ đứng đầu thiên hạ, điểm này đã có từ vạn năm trước, đến nay cũng là như thế! Hàn mỗ đối với Tam Đại Thánh Địa trước giờ luôn là khâm phục. Chẳng qua, Tam Đại Thánh Địa tuy đứng đầu võ lâm, nhưng chung quy cũng không phải là người của Phong Tuyết Ngân Thành!"
Hàn Trảm Mộng tuy ở thế hạ phong, nhưng kiên quyết nói
"Phong Tuyết Ngân Thành từ khi lập thành tới nay, liền tự trở thành một trường phái riêng, chưa bao giờ lệ thuộc vào bất kỳ thế lực nào! Vị trí thành chủ của Phong Tuyết Ngân Thành quyết không vì thế lực nào đó cường hành can dự mà có thể trong một sớm một chiều mà thay đổi! Điểm này, thỉnh Vệ tiền bối rộng lòng tha thứ, cũng mong tiền bối hiểu cho!"
"Đây là, lão phu nói nửa ngày chẳng khác gì là trước mặt người thả một cái rắm?" Vệ Không Quần sắc mặt dần trở nên âm lãnh, nói: "Hàn Trảm Mộng, ngươi có phải có ý này hay không?"
"Không dám không dám, thả cái rắm còn có điểm hôi thúi, hay là có điểm động tĩnh. Cái gọi là rắm thúi không vang, rắm vang không thúi, chính là cái ý này, lời của Vệ tiền bối đã không có mùi thúi mà còn không có động tĩnh, nói chung là còn không bằng một cái rắm nữa chứ."
Những lời này tuyệt không phải Hàn Trảm Mộng nói ra, mà là từ bên ngoài truyền vào.
Một câu nói, cả đại sảnh khiếp sợ, là ai lại cả gan trêu chọc tôn giả của Tam Đại Thánh Địa? Lá gan quả thật không nhỏ a, không thể tưởng được Ngân Thành còn có bực này nhân vật.
"Kẻ súc sinh nào nói đó? Lăn ra đây cho lão phu! " Vệ Không Quần giận tím mặt, đột nhiên xoay người nhìn về phía cửa, bộ tịch giả vờ hiền lành từ trước sớm đã không sót lại chút gì.
Là một cường giả đứng đầu, ở trên địa bàn của một đám kiến hôi cư nhiên bị mắng, hơn nữa mắng còn khó nghe như thế, dù có phải nhẫn cũng không thể nhẫn được!
"Lăn ra thì lăn ra, ta há sợ đồ thối tha! Nghiến răng kèn kẹt cái gì ( nguyên văn câu chửi hơi khác, cao xủ nào xử nha)!"
Cửa chính đại sảnh mở rộng ra, hai lão giả râu tóc hoa râm vẻ mặt tràn đầy chính khí, oai phong lẫm liệt nhưng lời nói thì thô bỉ liên thiên không dứt. Ngồi trên hai cái xe lăn, được hai người gia nô chậm rãi đẩy vào.
"Lão Bát, lão Cửu?" Tiêu Hành Vân thân mình đang khom xuống chợt đứng thẳng lên, khiếp sợ tới cực điểm mà nhìn hai người kia, hô một tiếng nói sau đó lại hoàn toàn đã quên hết những gì định nói. Dĩ nhiên hoảng hốt mà nói không ra lời.
Này hai người... Như thế nào lại chạy đến! Ta ngất, đây là thời gian nào mà hai lão tổ tông các ngươi tới làm gì hả.
"Đại ca hai huynh đệ chúng ta tới đây." Bát trưởng lão khẽ mỉm cười nói, thần tình phong thái, nhìn không ra chút nào khác thường. Ở bên cạnh hắn, lão cửu đồng dạng tỏ vẻ mặt thân thiết. Hai người này đã bị Quân Mạc Tà khống chế thần trí, thế nhưng tuyệt đối nhìn không ra qua biểu hiện và hành động của hai đại trưởng lão.
"Bát trưởng lão, cửu trưởng lão? Các ngươi đã trở về? Vậy Mộng Nhi bọn họ đâu?" Tuyết Sương Thanh khẩn thiết đứng lên, hỏi không ngớt lời. Nhiều ngày không gặp tiểu nữ nhi đã sớm nóng ruột nóng gan.
"Chúng ta hai lão già trở về trước, nhưng tiểu công chúa còn chưa có quay về!" Cửu trưởng lão trầm giọng đáp, cư nhiên còn có chút nho nhã lễ độ.
"Bát trường lão, cửu trường lão, các ngươi!" Hàn Trảm Mộng khiếp sợ nhìn bọn họ: "Ra là chuyện gì? Sao lại như thế!"
"Sự tình lần này rất lớn!" Bát trường lão bi thương thở dài, đột nhiên mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Hành Vân, cả tiếng nói
"Đại ca, ngươi thân là người đứng đầu Tiêu gia, vì sao phải cấp người này như vậy đại lễ? Tiêu gia chúng ta thề không cúi đầu, tuyệt không khom lưng! Vô luận đối với bất luận kẻ nào đều là như vậy, như thế nào ngươi hôm nay lại khúm núm như thế? ***! Ngươi còn không mau đứng dậy!"
Vừa nói chuyện, không ngờ làm ra vẻ mặt giận dữ! Vị này Bát trường lão thời gian qua đối với Tiêu Hành Vân luôn vâng vâng dạ dạ, hôm nay cư nhiên có thái độ khác thường, không chỉ châm chọc Thánh Địa Tôn Giả, hơn nữa đối đại ca mình cũng dĩ nhiên không lưu tình chút nào mà quát tháo lên!
Hắn vừa quát lên, tất cả mọi người trong Ngân Thành nhận thức hắn đều trừng mắt á khẩu! Đây là điên hết rồi sao?
"Bát đệ, ngươi ở chỗ đó nói bậy bạ gì đó? Đây là mấy vị cao nhân tiền bối của Thánh Địa, ta há có thể không lấy lễ mà đối đãi!" Tiêu Hành Vân cực kỳ hoảng sợ vội vàng giận dữ quát lớn, tuy là trách mắng, nhưng cũng bao hàm ý tứ nhắc nhở, đây đều là những nhân vật chúng ta không thể trêu vào, ngươi còn không mau mau tạ tội!
Vệ Không Quần ở trong mắt cũng đã tràn ra sát khí lạnh thấu xương, hắn nhìn Bát trường lão, thẳng thừng hỏi: "Ban nãy nhất định là ngươi chửi bới lão phu?"
"Vệ tiền bối bớt giận." Tiêu Hành Vân vội vã cười theo vẻ mặt xin nhận lỗi, xoay người lại phẫn nộ quát: "Chuyện gì xảy ra? Lúc này mới vài ngày không gặp, như vậy đã không còn quy củ? Còn không mau hướng Vệ tiền bối tạ tội?"
"Đại ca, chuyện này, tiểu đệ ta quyết không dám gật bừa!" Cửu trường lão vẻ mặt bình tĩnh, chính khí lẫm liệt nói
"Đại ca, Tiêu gia chúng ta, từ trước đến nay hành sự hết tận đều quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ cần cố kỵ cái gì! Hà cớ gì bây giờ ngoảnh đầu ngoảnh đuôi không thoải mái?"
"Ngươi lời này có ý gì?" Hàn Trảm Mộng, Tiêu Hành Vân đồng thời cất tiếng. Hai người vốn đối nghịch nhau, giờ khắc này nổi lên biểu tình đồng dạng: Nghi hoặc, còn có chút tim đập loạn nhịp.
"Đại ca, Tiêu gia chúng ta đã có tâm làm phản, thì trực tiếp tuyên bố làm phản cho rồi! ***, ta đã sớm xem Hàn gia không vừa mắt! Thì đã sao?"
Cửu trường lão ngạnh cổ, rất có khí phách anh hùng cả tiếng nói
"Tiêu gia chúng ta chính là muốn vị trí thành chủ, thì đã sao? Chúng ta chính là âm mưu hơn bốn mươi năm, chẳng lẻ còn sợ nói ra sao? Lấy thế lực to lớn như thế của Tiêu gia chúng ta hiện nay, còn sợ Hàn gia ở phía sau còn có khả năng xoay chuyển nhật nguyệt sao? Thật khiến cho lão phu nghĩ không thông… Sợ hãi cái đếch gì chứ!"
Vị này Cửu trưởng lão giống như lên cơn tâm thần, nói chuyện so với mấy tên đồ phu nơi phố phường còn muốn khó nghe hơn, ô ngôn uế ngữ mà cứ thao thao bất tuyệt!
"Người nói bậy bạ gì đó! Im miệng cho ta!" Tiêu Hành Vân hết lớn một tiếng, lão đã có điểm không biết nên xử lý thế nào cho tốt.
Thật vất vả mới tranh thủ được sự ủng hộ của Tam Đại Thánh Địa, bực này cơ hội tốt được trời cho để trả thù Quân gia, chiếm lấy vị trí thành chủ Ngân Thành, mắt đã sắp thấy đại công cáo thành!
Chỉ cần chốc lát sự tình liền thành, Tiêu gia nhất định trở thành đầu lĩnh của Ngân Thành, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới hai vị này tại thời điểm khẩn yếu đột nhiên lòi ra, vậy mà trực tiếp dứt khoát nói lung tung một hồi đảo lộn tất cả. Đúng là trực tiếp đem kế hoạch của chính mình vạch trần a...
Trước giờ vẫn cho rằng hai người kia là người mình tín nhiệm nhất, cũng là hai người trọng yếu nhất, không có chuyện gì mà hắn không nói cho hai người bọn họ biết…
"Đại ca, ta như thế nào lại nói lung tung chứ? Chẳng lẽ huynh đệ chúng ta trước giờ cùng nhau thương nghị đại sự, ta không nhớ rõ sao? Đây chính là chuyện thiên thu đại sự của Tiêu gia chúng ta, ta quyết không nhớ sai được!"
Cửu trưởng lão trừng mắt, lớn tiếng nói: "Từ hơn bốn mươi năm trước, ngài đem huynh đệ chúng ta mấy người họp lại một chỗ, bàn bạc, chúng ta Tiêu gia ở Ngân Thành này nhiều năm như thế, không có công lao thì cũng có khổ lao, dựa vào cái gì Hàn gia luôn luôn làm chủ tử, mà chúng ta lại luôn luôn làm quản sự?"
"Coi như quyền lợi tiếp tục lớn, thì có ý nghĩa gì, lúc trước cũng là tổ tiên chúng ta một tay sáng lập Ngân Thành, vì sao hiện tại lại do Hàn gia một nhà định đoạt? Chúng ta muốn đoạt lại Ngân Thành! Để cho những người này của Hàn gia đều đi chết đi! Đại ca, những lời này chính là ngài năm đó chính mồm nói!"
Tiêu Hành Vân cơ hồ giận ngất đi, miệng méo mắt lệch lảo đảo một cái, vừa tức vừa vội, trợn mắt quát to "Nói bậy! Ta nói qua lời này lúc nào?"
Trên đại sảnh, hầu đa mọi ánh mắt đều nhìn sang đây, vừa nghi ngờ phỏng đoán, vừa xem thường.
"Đại ca, ngươi làm sao? Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu! Chúng ta nếu làm sẽ không sợ đảm đương! Ngân Thành thì sao? Hàn gia cũng là cái rắm! Mao điểu! Kháo!"
Cửu trưởng lão vẻ mặt dữ tợn lên, miệng thô tục cũng như cái hố phân, hung tợn nói: "Năm đó Hàn gia Tiếu Ngữ Xuân Phong hai vị trưởng lão ở biên giới phía tây xảy ra sự cố bỏ mình, cũng là bởi vì tiểu đệ cùng ngươi bày mưu ám toán, mới làm cho bọn họ chết oan chết uổng đấy sao? Đây chính là năm đó chúng ta đã làm ra họa lớn a, làm đều làm, còn sợ phải nhận sao?"
"Hàn gia năm gần đây nhân tài điêu tàn, không phải là kết quả của những kế hoạch liên tiếp của chúng ta sao? Chứng kiến hai cái lão bất tử kia chết mà còn mang ánh mắt không thể tin được, tiểu đệ đến nay vẫn cảm thấy thống khoái! Thống khoái! *** rống rống!"
Tiêu Hành Vân trợn mắt há hốc mồm, nhìn nhìn hai người huynh đệ này, thậm chí thoạt nhìn thập phần thanh tỉnh, chợt đột nhiên chỉ cảm thấy từng đợt đầu hoa mắt váng. Lấy tay che trán, đột nhiên cảm thấy được thế giới này như là không chân thật vậy…
"Đúng a! Đại ca, liền nhớ năm đó ở Bắc Cương, chúng ta mưu đồ bí mật hạ độc, nhường Trữ Thì, Thanh Thần hai vị Hàn gia trưởng lão chết ở trong đại sa mạc, lần đó chính là ngươi đích thân lập kế hoạch, tự tay khai đao!"
" Chẹp bẹp mỗi đầu một đao, chết sảng khoái a a a a... Chính là chúng ta làm, có năng lực tính nợ sao? Chẳng lẽ Hàn gia còn có thể ăn tươi nuốt sống chúng ta?"
Bát trường lão trở về chỗ cũ miệng chép chép liên hồi,cảm thấy vô cùng thỏa mãn với ý kiến mà mình đóng góp, rống lên, cư nhiên còn quán huyền lực vào, khiến cho cả đại sảnh phát ra tiếng ông ông…
Tiêu Hành Vân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân mình lung lay sắp đổ, bưng lấy đầu, rống to
"Hai người các ngươi hỗn đản! Rốt cuộc ở đó nói bậy bạ gì đó? Các ngươi khi ngủ đều bị bóng đè sao? Hả? Hai người các ngươi là đồ hỗn trướng! Các ngươi hai người đích thị là đồ vương bát đản!"
"Đại ca, ngươi làm sao nói như thế, chúng ta hỗn trướng ở chỗ nào! Đại ca, chúng ta hết thảy đều là trợ thủ đắc lực của người a! Hơn thế nữa, cha mẹ chúng ta cũng không phải vương bát, ta sao có thể là vương bát đản đây?"
Bát trường lão buồn bực nói: "Đại ca, chúng ta thật không phải là vương bát đản! Cha ta họ Tiêu! Không phải họ Vương, ngươi đã quên mất sao?"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành