Lần này Quân Mạc Tà không lựa chọn dùng hai chân chạy đi nữa. Từ mảnh rừng này ra ngoài cũng phải tới mấy vạn dặm lộ trình, cho dù dùng khinh công với tốc độ tối đa, hay đổi thân pháp cao cấp hơn của Mai Tuyết Yên, đến nơi cũng mất vài ngày. Quân đại thiếu hiện giờ thiếu nhất là thời gian, không thể lãng phí được.
Vấn đề mấu chốt nhất là Đoạt Thiên Chi Chiến sắp đến rồi!
Mặc dù phe của mình cùng với Tam Đại Thánh Địa vào thế nước lửa bất dung, khó có thể cùng tồn tại!
Mặc dù Quân đại thiếu đã từng nói không chỉ một lần: "Thiên hạ muôn dân không ảnh hưởng đến chuyện của ta". Nói đoạn tuyệt là như vậy, nhưng lại không ảnh hưởng gì tới sự chán ghét cực độ đối với dị tộc của Quân Mạc Tà!
Không có lý do nào cả, nếu có thì chẳng qua là sự chán ghét tận trong xương tủy từ kiếp trước, chứ thật ra Quân Mạc Tà đối với dị tộc nhân hoàn toàn không có lý do thống hận.
Cho nên, coi như Tam Đại Thánh Địa có mặc kệ cho Dị tộc tiến vào Huyền Huyền đại lục, Quân Mạc Tà cũng tuyệt không cho phép! Không chỉ phải dành thắng lợi ở Đoạt Thiên Chi Chiến, hơn nữa sau đó Quân Mạc Tà còn muốn giết đến hang ổ của dị tộc nhân, đem những sinh vật này đuổi tận giết tuyệt. Tru diệt bằng sạch. Tổ chim bị hủy thì làm sao còn có trứng!
Đây đúng là một kế hoạch cực độ điên cuồng!
Cho nên Quân đại thiếu phải tranh thủ từng phút từng giây! Thời gian còn lại cũng không đến nửa năm thời gian, có thể nói là hết sức căng thẳng, lửa xém lông mày! Vô luận là Tàn Thiên Phệ Hồn cùng với đoàn sát thủ của Lãnh Ngạo và Bách Lý Lạc Vân,đề thăng thực lực tất nhiên là vì bảo vệ mình, nhưng bảo vệ mình chỉ là điều kiện đầu tiên, mục tiêu sau cùng nằm ở Đoạt Thiên Chi Chiến!
Đoạt Thiên Chi Chiến lần này, trong mắt Quân Mạc Tà, đã muốn lột xác biến tướng thành một trò cười, hay thành công cụ để cho một số người tranh đoạt danh dự, lợi ích!
Biện pháp chân chính tốt nhất là: Nhất lao vĩnh dật (Làm một mẻ, khỏe một đời!). Vĩnh viễn giải quyết phiền toái!
Dị tộc nhân ư? Trảm thảo trừ căn, đây mới là vương đạo!
Tuy bản thân Quân đại thiếu cũng không phải mang tâm yêu nước thương dân, càng không phài yêu thương thiên hạ. Nhưng lúc này đây, tại thời điểm này chính mình bất kể thế nào đều phải làm một chuyện mình nhất định phải làm!
Quân Mạc Tà trực tiếp tiến nhập trạng thái Âm Dương Độn, phát huy cực hạn một lần, đem tốc độ bản thân tăng lên cảnh giới "Thần Tốc", không đến một ngày liền bằng mấy ngày vất vả lúc trước khi tiến đến Thiên Thánh Cung, lướt qua Nhân Gian Sơn, về tới hồng trần thế tục. Quân Mạc Tà chợt phát hiện ngắn ngủn trong vài ngày thời gian, nơi đây đã xảy ra biến cố cực lớn!
Trở thành một nơi xa lạ đối với mình!
Cơ hồ toàn bộ mọi người tại thế gian này đang xôn xao đến cực điểm!
Đặc biệt là những võ giả tu luyện huyền khí, cả đám đều nói chuyện rất say sưa.
Phải nói là mọi người mặt mày hớn hở, mỗi người nước miếng bay tung tóe.
Tà Chi Quân Chủ hoành không xuất thế! Trong vòng mấy ngày làm toàn Huyền Huyền đại lục chấn kinh!
Nghe nói vị Tà Chi Quân Chủ này suất lĩnh thuộc hạ, quuyết chiến với lực lượng mạnh nhất của Tam Đại Thánh Địa và dành thắng lợi, cái này cũng chưa tính, phe Tam Đại Thánh Địa xuất chiến, ngoại trừ một ít người may mắn, số còn lại toàn bộ đều "lên dĩa"!
Đây cũng chính là một cái tát thật đau dành cho Tam Đại Thánh Địa luôn ăn trên ngồi trước cả vạn năm nay, đây không phải là chuyện mà người thường có thể làm được.
Quân Mạc Tà thu hồi trạng thái Âm Dương Độn, hiện ra thân hình, chậm rãi đi vào thành nhỏ. Khoan thai đi tới một tửu lâu ven đường, trong mấy ngày nay, không phải là món ăn dân dã thì cũng là lương khô. Quân Mạc Tà cũng có chút chịu không nổi.
Hôm nay được hưởng dụng, tự nhiên là phải ăn thoải mái một phen.
Khoảng cách từ đây đến Thiên Hương Thành bất quá chỉ gần ngàn dặm lộ trình, đối với người bình thường mà nói, khoảng cách này xa xôi dị thường, nhưng với trạng thái Thần Tốc Âm Dương Độn của Quân Mạc Tà thì cũng chỉ mất nửa canh giờ là tới nơi.
Cho nên hiện tại hắn không muốn vội vã chạy đi, trước tiên thỏa mãn cái bụng một chút đã, đốn củi không uổng công mài đao, nghỉ ngơi rồi lao động kết hợp nhau mới là vương đạo!
Huống chi trên đường đi Quân đại thiếu đã phát ra mệnh lệnh cho toàn bộ Thiên Phạt phi hành huyền thú tìm kiếm nơi hạ lạc của đám người Phiêu Miễu Huyễn Phủ, dù sao tìm kiếm cũng mất thời gian chờ đợi. Vừa vào đến tửu lâu, âm thanh ầm ĩ xém chút làm Quân Mạc Tà ngã ngửa, trong lòng bỗng có cảm giác khó nói khi trở về thế tục. Hắn tuy độc lai độc vãng đã thành thói quen, nhưng trong khoảng thời gian này, một mực di chuyển trong khoảng núi rừng mênh mông, ngước mắt lên chỉ thấy màu xanh của núi rừng, xung quanh không một tiếng động… Lần này trở về lại thấy nhân gian phồn hoa, không khỏi nảy sinh chút cảm giác thân thiết.
Vừa ngồi xuống ghế bỗng nghe sau lưng một âm thanh mang đầy cảm xúc nói:
- … Không thể không nói, vị Tà Quân Chi Chủ này quả thật rất là ngưu! Đối thủ chính là Tam Đại Thánh Địa trong truyền thuyết, mọi người biết đó là cái gì chứ? Đó là nơi đại biểu cho thế lực đỉnh phong của Huyền Huyền đại lục, tồn tại từ vạn năm trước chưa một ai có thể vượt qua… Thế nhưng thế lực đỉnh phong như vậy lại bị vị Tà Quân Chỉ Chủ kia đánh cho hoa rơi nước chảy, gần như toàn quân bị diệt! Ha ha ha, rất mãnh liệt, thật sự là rất mãnh liệt!
Tên còn lại nói:
- Đúng vậy, vị Tà Quân này không thể nghi ngờ là một nhân vật tài giỏi, Lục huynh, một khi ngươi đã tôn sùng hắn như vậy, chắc ngươi phải biết hình dáng của hắn ra sao chứ? Tiểu đệ nghe nói vị Tà Quân này chính là Quân Tam Thiếu Quân Mạc Tà, Thiên Hương thành Quân gia, không biết có phải sự thật hay không?
Người mang tên là Lục huynh khẽ mỉm cười, rồi ra vẻ như biết rõ nội tình dương dương tự đắc nói:
- Vương huynh đệ, Tà Quân Chi Chủ là nhân vật bậc nào? Quân Mạc Tà kia là nhân vật ra sao? Ngươi phỏng đoán lung tung như vậy, coi hai người là một khác gì khinh nhờn coi thường Tà Quân?
Hắn dừng lại một chút, lạnh lung nói:
- Vương huynh đệ, mọi người đều là anh em tốt, những lời như vậy ngươi chỉ có thế nói trước mặt ta, ta sẽ làm như không nghe thấy, còn nếu ở địa phương khác… không phải nói nữa, có thể tùy thời làm ra họa sát thân đó, vạn nhất là người hâm mộ Tà Quân nghe được, ăn đòn là chuyện không tránh khỏi, dù là giết chết ngươi cũng không ai nói gì!
Hắn vừa nói xong, vị huynh đệ họ Vương kia cổ co rụt lại, cẩn thận nhìn xung quanh, thấp giọng nói:
- Đa tạ Lục huynh nhắc nhở, tiểu đệ lỡ lời thôi, Quân Mạc Tà kia chỉ là hạng tôm tép, làm sao đánh đồng được với Tà Chủ lão nhân gia chứ!
- Vương huynh đệ nói rất hay, tên "Tà chủ" này gọi rất hay, nhìn khắp thế gian, chỉ có ngài mới xứng được với hai chữ Tà Chủ này thôi!
Vị Lục huynh tán đồng nói. Quân Mạc Tà ngồi một bên, nghe thấy vậy há hốc mồm. Tên của đại thiếu ta từ lúc nào đạt tới trình độ làm thiên hạ kinh sợ như vậy? Hơn nữa trong mắt người khác lại tự nhiên lên tới cấp bậc "Lão nhân gia "rồi? Rút cục là như thế nào đây?
"Điều đó cũng đành thôi, điều kì quái nhất ở đây chính là: Tại sao vị Tà Quân Chi Chủ này lại không thể là Quân Mạc Tà?" Quân đại thiếu nghĩ tới đó thiếu chút thì ngất. Hắn xoa nhẹ hai má, xoay người lại, mặt nặn ra nụ cười khả ái, chắp tay khẽ nói:
- Xin hỏi vị huynh đệ này!
- Mời công tử, xin hỏi có điều gì chỉ bảo?
Thấy Quân Mạc Tà khuôn mặt tuấn nhã, khí độ bất phàm, cử chỉ cao quý, hai người này cũng không dám lãnh đạm, vội vàng chắp tay đáp lễ.
- Chỉ bảo thì tại hạ không dám nhận, chỉ là vừa rồi nghe đến hai vị nói về Tà Chi Quân Chủ, Tà chủ, tại hạ trong lòng có chút tò mò, bèn mạo muội quấy rầy nhị vị, mong hai vị giải đáp dùm nghi vấn, tại hạ cảm kích vô cùng.
Quân Mạc Tà nho nhã lễ độ nói.
- Ha ha, thì ra là chuyện này, công tử hỏi đúng người rồi đó, Lục mỗ trên giang hồ được mọi người đặt tên là "Mật thám", cái tên này cũng không phải tùy ý là có được. Về chuyện giữa Tam Đại Thánh Địa và Tà chủ, Lục mỗ vừa vặn biết không ít nội dung. Bất quá công tử mới vừa nói đến Tà chủ lão nhân gia ông ta, lại dùng từ không đủ tôn kính, chúng ta là hậu sinh vãn bối, đối với tiền bối cũng phải nên tôn kính, hơn nữa Tà Chủ lão nhân gia lại là tuyệt thế cường giả!
Vị Lục huynh vừa mân mê râu như đuôi chuột của mình, híp mắt cười nói.
- Lão nhân gia? Vậy sao? Huynh đài xem ra biết không ít tin tức đó nhỉ?
Quân Mạc Tà hào hứng nói:
- Vậy huynh có thể nói rõ ràng được không?
- E hèm, khụ khụ khụ, Cổ họng tại hạ có chút khô rát!
Nói xong vị Lục huynh này cười cười sờ túi, ánh mắt nhìn về Quân Mạc Tà có vẻ như muốn nói: "Không có rượu thì để sau hãy nói nhé!"
- Ấy chết, huynh đài cứ nói, xin huynh giải đáp dùm ta chút nghi hoặc, bữa tiệc này ta sẽ mời! Tiểu nhị, nhanh mang thức ăn ngon kèm hai bình hảo tửu lên đây!
Quân Mạc Tà hào khí phất tay, trong lòng có chút buồn bực. "Mình muốn nghe truyền thuyết về mình còn bị người khác vòi tiền! Chuyện này mà lộ ra ngoài không biết mọi người có cười đến chết không? Bất quá, tên này nói hắn biết không ít tin tức, không biết rút cục là tin tức như thế nào? Chính mình tại sao lại mang danh "Cao nhân tiền bối" và "lão nhân gia" như vậy?
- Ha ha… Công tử quá khách khí rồi. Một khi như vậy, tại hạ sẽ nói cho công tử chuyện cũ từ đầu đến cuối của Tà chủ lão nhân gia!
Vị Lục huynh nhất thời hào sảng, cười ha ha …
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến