Mục lục
Dị Thế Tà Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

: Tiểu Láng

Chẳng lẽ Độc Cô thế gia vội vã muốn tìm mình như vậy là vì trao đổi hôn sự của Độc Cô Tiểu Nghệ hay sao? Điều này là chuyện duy nhất Quân Mạc Tà nghĩ đến, nếu đúng là vì chuyện này, một khi họ đưa ra hôn ước, mình nên làm thế nào đây?

Trên thư mời ngôn ngữ thật cô đọng, lời ít mà ý nhiều, tổng cộng chỉ có một câu: xin mời Quân Mạc Tà tới Độc Cô phủ gặp mặt. Đề tên đúng là: Độc Cô Tung Hoành.

Chữ viết thô to, có chút khó coi. Nhưng nút bút lại khí thế như giương cung tuốt kiếm. Hào khí không bó buộc, đúng là thư tay tự thân Độc Cô Tung Hoành lão gia tử viết.

Một cái thiệp mời vô cùng đơn giản này, lại hiện rõ Độc Cô gia đối với lần gặp gỡ này vô cùng coi trọng và tức giận.

Nói coi trọng là vì Độc Cô Tung Hoành tự mình lạc khoản (tự viết). Liền thấy rõ được điểm đó. Nhưng dùng từ ngắn ngủi, chỉ trong đầu ngón tay, một lời tức thì mời qua, có vẻ đối với lần gặp mặt này cực kỳ là bất đắc dĩ và không tình nguyện.

Đại thiếu âm thầm tính toán, có lẽ là ngoài việc bàn bạc hôn sự của mình cùng tiểu nha đầu ra, Độc Cô thế gia còn muốn xác định rõ danh phận của tiểu nha đầu đây. Dù sao tiểu nha đầu ngày đó cũng là trước mặt công chúng, nâng bụng tỏ vẻ đang mang thai về nhà, đây cũng không phải việc đùa, tuy rằng chỉ cần là người có ý liền có thể nhìn ra, có thai hai ba tháng sao bụng có thể to như vậy được. Nhưng bất kể sự thật là như thế nào, tiểu nha đầu danh tiết cũng đã là toàn bộ bị hủy, mà điều này cũng chính là điểm làm cho Quân Mạc Tà cảm động.

Sự thật mà nói, Quân gia, Độc Cô gia hai nhà thật sự là môn đăng hậu đối, lại là chỗ quen thân lâu ngày, nhưng Độc Cô thế gia nhất định sẽ không để cho con gái duy nhất trong nhà làm thiếp người ta, dù trong lòng bọn họ biết rõ tiểu nha đầu căn bản vẫn là thân xử nữ, đại thiếu hiện tại chỉ có một nữ nhân duy nhất chính là Quản Thanh Hàn mà thôi, nhưng bọn họ lại sẽ không để ý điều đó.

Xác lập địa vị của tiểu nha đầu đích thực là rất quan trọng, rất mấu chốt, nói không dễ nghe thì Quản Thanh Hàn mặc dù lấy trinh tiết của mình cứu đại thiếu, nhưng thủy chung từng là chị dâu của hắn. Rốt cục là có điểm đắn đo, ngay cả đại thiếu chân chính cưới vợ, thân phận vi diệu của Quản Thanh Hàn cũng sẽ không cho phép nàng trở thành chính thê của Quân Mạc Tà, tiểu nha đầu xưa nay cùng Quản Thanh Hàn quan hệ thân thiết, nếu để tiểu nha đầu làm vợ cả, Quản Thanh Hàn làm tiểu thiếp, cũng là việc tốt cho tất cả mọi người!

Quân Mạc Tà nhíu lông mày, đây có lẽ chính là nguyên nhân Độc Cô thế gia vội vã tìm mình rồi.

Không nói việc khác, Độc Cô lão gia tử có lẽ là tìm lầm đối tượng rồi. Lão nhân gia ông ta vì sao lại không tìm Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử mà lại đi tìm Quân Mạc Tà ta chứ! Quân gia dù sao Quân Chiến Thiên mới là người đứng đầu. Hơn nữa, việc hôn nhân đại sự như này, hẳn phải là do Quân lão gia tử tự mình ra mặt mới đúng.

Hơn nữa, Quân Mạc Tà cấp bậc cũng là chưa đủ để Độc Cô Tung Hoành lão gia tử trực tiếp gặp mặt.

Cho dù là đại thiếu hiện giờ làm náo động ra sao, có chiến tích ngang tàng gì, nhưng chính là trình tự của hắn như cũ còn chưa đủ!

Điều này cùng với thực lực bản thân không liên quan gì, đây cũng là trình tự về phương diện đạo lí đối nhân xử thế, đại thiếu ngay cả là người của hai thế giới thì về phương diện đạo lí đối nhân xử thế hắn vẫn chỉ là mao đầu tiểu tử mà thôi, nhân sinh đại sự kiểu này, hắn thật sự là rất không thông thạo!

Quân Mạc Tà nắm thiệp mời kia, thực sự có chút dở khóc dở cười.

Quân Chiến Thiên lão gia tử sau khi biết, mặt không tin, bĩu môi, chẳng thèm ngó tới nói:

- Việc nhỏ này có gì mà kỳ lạ, chẳng qua là vì Độc Cô Tung Hoành lão già đó lại bị cọp mẹ rống lên nên không thể không làm. Ta đoán là cọp mẹ trong nhà hắn muốn tự mình gặp ngươi mà thôi, mà lão già Độc Cô Tung Hoành lại không dám không gọi ngươi, chính là có chút không tình nguyện. Chính là như vậy thôi. Thường ngày ta thấy tiểu tử ngươi to gan lớn mật, sao hôm nay lại sợ đầu sợ đuôi như thế, hừ, mau biến ra ngoài cho ta, đừng có quấy rầy lão phu tu luyện!

Không thể không nói, Quân lão gia tử cùng Độc Cô Tung Hoành quen biết cả đời, hiểu biết đối với nhau đã đến cảnh thông thấu, chính là suy nghĩ vừa chuyển, liền đoán ra sự tình của chuyện thiếp mời này.

Sự phỏng đoán lần này thậm chí không phải là gần như sự thật mà là hoàn toàn ăn khớp với sự thật!

Lão gia tử câu trước câu sau liền trực tiếp vô tình đuổi cháu mình ra ngoài. Chính mình thì tiếp tục nhập định, tìm hiểu con đường tu luyện mênh mông to lớn. Khó có được cơ hội đột phá như vậy, cần phải tận dụng thời gian ngắn nhất để ổn định cảnh giới mới được.

Quân Mạc Tà cười khổ trong lòng, bỗng nhiên phát hiện trên bàn sách của Quân lão gia tử có một chồng giấy thật dày, đều đã được mở ra. Rất hiển nhiên đây hết thảy đều là mật báo do phi ưng truyền về.

Phía trên tờ giấy viết: Trong Tày Đô các huyện lệnh bị giết chết trong gia phủ, kẻ bị hoài nghi chính là tên sát thủ Lưu Vân. Hung thủ chỉ để lại một câu thơ:

"Thiện ác chung hữu báo

Thiên lý bất khả trầm

Nhược tầm sát nhân thủ

Thiên ngoại vấn Lưu Vân."


Đại khái là: Thiện ác cuối cùng đều có báo ứng, thiên lý sẽ không tha, muốn tìm kẻ giết người thì hãy hỏi Lưu Vân.

Phía dưới là hai chữ hồi âm của Quân Chiến Thiên.

Tốc tra!

Nội dung các tờ tiếp theo, đại ý cũng là như thế. Quân Mạc Tà đém một chút, vừa đúng là năm mươi tờ. Không thừa một chút, không thiếu một tờ. Đúng là năm mươi tờ thông báo về việc năm mươi người bị Bách Lý Lạc Vân giết chết kia!

Quân Mạc Tà không thể không thở dài một tiếng, hệ thống tình báo hiệu quả như vậy, xuất sắc đến cỡ đó quả là làm cho kẻ khác phải lè lưỡi! Bách Lý Lạc Vân vừa mới tới Thiên Hương, vậy mà toàn bộ thông báo đã về tới đây, hơn nữa nhìn qua là biết lão gia tử đã xem qua, điều này cho thấy, những tin tức tình báo này so với Bách Lý Lạc Vân thì về tới đây còn sớm hơn!

Chỉ tiếc rằng, cơ cấu tình báo này mặc dù là Quân gia khống chế trực tiếp, nhưng chủ nhân chân chính của chính lại là của Thiên Hương đế quốc chứ không phải lực lượng của chính Quân gia. Nếu chẳng may có một ngày nào đó tổ chức này tan rã, những tin tình báo của tổ chức này chẳng những không phải là cái gì hữu dụng, mà ngược lại sẽ là một cái đại phiền toái.

Quân Mạc Tà nhíu mày, xếp các tờ tin tức lại như cũ, chậm rãi đi ra. Vừa mới đi ra liền chứng kiến nơi cửa chính một tên thủ vệ vội vàng chạy tới, theo sau là một tên đại mập mạp kì quái.

Quân Mạc Tà chấn động, hắn cơ hồ không nhận ra người này lại chính là Đường Nguyên. Mới cách có ba tháng không thấy, tên huynh đệ này không ngờ lại có thể mập lên đến như thế! Nhưng lại không phải là mập lên một chút, mà chính là mập lên vài lần.

Nguyên bản Đường Nguyên chỉ là một hình tròn, nhưng bây giờ lại có thể thành hình tam giác! Cái đầu cực đại của hắn giờ phút này rõ ràng chỉ là một đỉnh nhọn, sau đó hai bên to dần xuống dưới…

- Tam thiếu.

Đường Nguyên vừa thấy được Quân Mạc Tà. Nhất thời kêu to một tiếng, hưng phấn lao tới. Miệng thờ hổn hển, muốn cho hắn một cái ôm.

- Ngừng!

Quân Mạc Tà hoảng sợ:

- Ngươi sao vậy? Tại sao lại mập lên nhiều như thế?

Hắn đánh giá trên dưới một lượt, lông mày nhăn lại:

- Trước kia còn có thể nhìn rõ hai chân ngươi. Hiện tại ngay cả chân cũng không nhìn được nữa vậy…

- Khụ khụ, đừng nói nữa!

Đường Nguyên vẻ mặt chính là nghĩ lại mà kinh.

- Trong quãng thời gian này huynh đệ ta thật khổ a. Thời gian này ta đều bị ép buộc giảm béo.

- Cái gì? Ép buộc giảm béo?

Quân Mạc Ta rốt cục la hoảng lên:

- Bắt buộc giảm béo kiểu gì mà còn có thể làm cho ngươi từ khoảng ba trăm cân "giảm" tới hơn bốn trăm cân?

- Sai!

Đường Nguyên nghiêm túc chỉ là để chứng minh rằng lời nói của Quân Mạc Tà là sai:

- Nếu như chỉ hơn bốn trăm cân thì ta đâu cần buồn bực, lần này là từ ba trăm sáu mươi cân một đường "giảm" cho tới bây giờ là năm trăm hai mươi bốn cân!

- Ta xxx!

Quân Mạc Tà há miệng to không khép lại được. Nửa ngày sau mới kêu lên:

- Ba tháng từ ba trăm sáu mươi cân lên tới năm trăm hai mươi bốn cân. Ước chừng là tăng một trăm sáu mươi cân! Con mẹ nó, chính là dùng tăng trọng cho heo ăn thì cũng không tăng nhiều như vậy trong ba tháng được a.

- Cho heo ăn?

Đường Nguyên bực mình nói:

- Ta đây là do nguyên nhân đặc thù.

- Nguyên nhân đặc thù gì? Chẳng lẽ là…

Quân Mạc Tà chớp mắt. Không thể không nói, hình thể của Đường bàn tử hiện tại, đã không thể dùng từ béo, mập để hình dung, mà phải dùng từ khủng khiếp!

- Trong khoảng thời gian này, là do Tiểu Mỹ mỗi ngày ép buộc ta giảm béo.

Đường Nguyên khóc không ra nước mắt:

- Sáng sớm mỗi ngày đều cầm roi gọi ta thức dậy rèn luyện chạy bộ, mỗi ngày không có việc gì liền giục tar a ngoài hoạt động, trong nhà không ai bênh vực ta, tất cả đều hùa theo nàng ép buộc ta, mạng của ta cứ như vậy thật khổ a, cho dù là ở Quý Tộc Đường, lại cũng có người đi theo giám sát.

- Ta vẫn chưa hiểu, điều đó hẳn là thích hợp giảm béo. Chính là thủ đoạn bình thường mà hiệu quả, tại sao ngươi lại?

Quân Mạc Tà lại càng không hiểu được.

- Đại ca à, hoạt động là hoạt động, chính là sau khi hoạt động ta sẽ đói! Rất đói!

Đường Nguyên nghiến răng nghiến lợi kêu lên:

- Cứ hoạt động ta sẽ đói! Nguyên bản trước khi giảm béo mỗi ngày ăn ba bữa cơm. Một bữa cơm là ăn sáu cái bánh bao, nhưng hiện tại là một ngày ăn chín bữa! Mỗi bữa là mười cái bánh bao…Còn chưa kể bữa ăn khuya…

Quân Mạc Tà thân hình khẽ run một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, mặt toát mồ hôi, hắn là người gì đây a, trong truyền thuyết Tịnh Đàn sứ giả hình như cũng không hơn được hắn đi?

(Tịnh Đàn sứ giả là Trư Bát Giới.)

- Đích thực là "Béo là đúng"!

Quân Mạc Tà gật đầu liên tục, vẻ mặt than thở:

- Chẳng trách trong thời gian ngắn ngủi ba tháng thời gian lại xuất hiện kỳ tích như thế. Quả nhiên là có nguyên nhân cường đại như thế a. Không mập mới là lạ.

- Còn không phải sao!

Đường Nguyên thở phù phù, vỗ vỗ bụng:

- Trước kia còn có thể ôm được bụng của mình, hiện tại trực tiếp ôm không được a…

- Xem ra vẫn còn cần phải tiến hành thêm một bước rèn luyện.

Quân Mạc Tà vẻ mặt than thở.

- Còn cần rèn luyện? Còn rèn luyện nữa ta sẽ đột phá sáu trăm cân đó.

Đường Nguyên tức giận, trừng mắt nhìn hắn, rồi lại hưng phấn kêu lên:

- Tuy nhiên Tam thiếu à, chúng ta có thể chân chân chính chính sáng tạo một cái kỳ tích rồi, ba tháng này, thuốc của ngươi, một một khỏa đều bán với giá trên trời! Hơn nữa, trước mắt còn đang không ngừng tăng lên, ngươi để lại mấy bình thuốc kia cho ta, hiện tại đã biến thành hơn chín trăm triệu lượng bạc. Hơn nữa số tiền đó đều là của Quý Tộc Đường, không hề có phần của Tiểu Vương gia, phần của hắn sớm đã bị hắn tặng hết…

- Gì cơ? Chín trăm triệu! Chín ức?

Quân Mạc Tà hoàn toàn là bị con số cực đại này chấn động một hồi, đại thiếu cũng không phải chưa từng thấy qua tiền nhiều, lúc trước tuy rằng cũng biết số thuốc kia ở thế giới này tất nhiên sẽ rất dễ bán, nhưng không có nghĩ rằng có thể bán được giá cao như vậy!

Thuốc đó, mình bây giờ tùy tay là có thể luyện ra tám bình, mười bình, nói như vậy, chỉ cần ngón tay mình khẽ động, là có thể có trên ức lạng bạc? Thế giới này cũng con mẹ nó thật điên cuồng rồi. Khoa trương đến mức như vậy sao.

- Còn số thuốc ngươi vừa mới đưa tới kia, số Diệp Cốt Đan đó, trước mắt ta còn chưa có đem ra đấu giá.

Đường Nguyên thần thần bí bí đưa ngón tay:

- Tam thiếu, đây chính là đồ tốt a. Ngươi thật sự xác định là muốn đem ra đấu giá?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK