Theo câu nói này, mọi người nhìn sang.
Chỉ thấy ở xa, mấy nghìn người đang vây chiến cũng tự động tách ra tạo nên một con đường. Một thiếu niên áo xanh phiêu dật, chắp hai tay sau lưng, cười ôn hòa, thần tình nhàn hạ, giống như tiến vào hoa viên của nhà mình. Rõ ràng là đi vào chiến trường gió tanh mưa máu, lại giống như là tiên nhân trên trời ngắm trăng trở về.
Máu tươi khắp đất, nồng đậm đặc sệt có thể che đi mặt bàn chân của người ta. Nhưng thiếu niên này cả đường cứ thờ ơ mà đi, đế giày của hằn cũng không có một giọt máu nào dính vào.
Hắn nhẹ nhàng đi tới, bước đi tỏ vẻ ung dung, không nhanh không chậm, nhìn tướng sĩ xung quanh rồi mới nhìn dòng sông máu dưới chân, đột nhiên ngâm nga:
- Tự cổ đế vương vô tình lộ, huyết mạch tương tàn hựu hà như? Thí khán quan sơn như họa thì, cử mục luy luy tẫn bạch cốt ( Trên con đường vô tình của đế vương từ trước tới nay, có biết bao cảnh huyết mạch tương tàn? Lúc thử ngắm quan ải như tranh vẽ, đưa mắt chồng chất xương trắng)
Nói xong, hắn đã cách Thiên Hương quốc quân Dương Hoài Vũ dưới mười trượng. Con mắt đen trắng rõ ràng, mang theo một sự tiêu sái khác lạ, hơi hơi nghiêng đầu nhìn vị quốc quân cùng đường mạt lộ này, mỉm cười nói:
- Bệ hạ thật là quá hăng hái! Giữa lằn ranh binh hung chiến nguy, dưới đao quang kiếm ảnh, trong gió tanh mưa máu, tự mình dùng chính khí lẫm nhiên dạy bảo đứa con không ra hồn. Quả là trái tim phụ mẫu, khiến người trông thấy mà thèm, khiến người tán thưởng nha. Quả nhiên là người tài.
Hắn hơi lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn, buồn vô cớ thở dài một tiếng, nói:
- Chỉ đáng tiếc, phụ thân lại không nhìn thấy, cũng không thể dạy bảo ta! Phận làm con, há có thể không đau lòng đứt ruột? Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nhi tử muốn quan hệ máu mủ mà không được! Bệ hạ, mùi vị này thật sự là không sao tả nổi. Ngài nói có đúng vậy không? Ngài vừa mất hai đứa con, một đứa còn lại muốn giết mình để lên ngôi. Sự khổ sở này của thảo dân có phải là ngài hiểu rất rõ đúng không?
Hoàng đế bệ hạ mắt lộ vẻ thống hận, sâu trong mắt còn mơ hồ thấy được sự sợ hãi và kiêng kỵ, chua chát nói:
- Quân Mạc Tà, thảm biến nơi đây dù sao cũng là việc của hoàng thất ta, ngươi tới làm gì? Ngươi có liên quan gì, lẽ nào Quân gia nhà các ngươi còn chưa làm loạn đủ hay sao?
Quân Mạc Tà lạnh nhạt cười, nói:
- Bệ hạ nói đùa rồi, sao lại thế được? Quân gia ta, nào đã từng làm loạn gì. Mười năm trước tại Thiên Quan lĩnh Quân gia đã không còn làm loạn nữa, cũng nào dám làm loạn nữa chứ.
Hắn liếc mắt, đột nhiên từ trong con mắt đen trắng rõ ràng của hắn bắn ra hai đạo quang mang sắc bén. Khẩu khí nhẹ nhàng hòa hoãn nhưng lại áp bức kinh người, cứ hỏi từng câu từng chữ:
- Bệ hạ, Quân Vô Hối năm đó, ngài có còn nhớ không?
Thiên Hương đế quốc hoàng đế bệ hạ mặt còn đen hơn đáy nồi, bắp thịt dường như co rút lại, ánh mắt càng thêm âm trầm, nói:
- Trước mặt người ngay không nói lời giả dối, ngươi rốt cục là muốn nói gì? Thống khoái mà nói cho rõ đi!
Quân Mạc Tà vừa đến chỗ này, chút khí thế vương giả hoàng đế khó khăn lắm mới bộc lộ ra được bỗng nhiên biến mất tăm mất tích. Trước mặt Quân Mạc Tà ngược lại có chút khủng hoảng và sợ sệt.
Quân Mạc Tà cười khẽ, nói:
- Bệ hạ sao còn nổi giận thế, thiên uy hiển hách dọa chết thảo dân rồi. Bệ hạ hỏi thảo dân muốn nói gì sao? Thật ra cũng chả có gì, ta chỉ muốn hỏi bệ hạ ngài, nhìn thấy trưởng tử bị giết trước mặt mình ngay tại Kim Loan điện trong hoàng cung nguy nga tráng lệ. Mùi vị như vậy rốt cuộc nó ra làm sao?
Hắn nhẹ nhàng cười, trong mắt mơ hồ bắn ra hai đạo sắc nhọn:
- Nhưng mà người chết là hết, chết cũng chết rồi. Bệ hạ nếu không muốn nhắc lại thì bỏ đi, nhưng giết trưởng tử của ngài lại chính là nhị hoàng tử do ngài thân sinh, cảm tưởng rốt cục như thế nào đây? Còn hôm nay, tam nhi tử của ngài bị nhị hoàng tử chém thành tương thịt, mùi vị cỡ này, có phải là rất sảng khoái không, có phải là người khác khó lòng cảm nhận không?
- Còn trước mắt, thấy đứa con duy nhất còn sống hướng mũi kiếm về phụ thận thân sinh của nó, giết vua giết cha để tạo nên bá nghiệp, có phải đau lòng lắm không? Hay là vui mừng hả? Loại cảm thụ này khẳng định là cả đời khó quên đó.
- Hoặc bệ hạ cũng rất khát khao cảm giác này, bởi vì vương quốc này do ngài thống trị đã sắp suy tàn, bản thân ngài cũng bị bạn bè xa lánh, trở thành một người cô đơn danh phù kỳ thực, còn có cảm ngộ nhân sinh hay sao?
Hoàng đế bệ hạ toàn thân run rẩy, hắn đột nhiên trừng mắt thật to, nhìn Quân Mạc Tà, trong mắt toát lên vẻ thống hận:
- Quân Mạc Tà, lẽ nào hết thảy đều do người đạo diễn? Ngươi ác độc thật đó!
- Không dám. So với cách làm của bệ hạ, ta đây chỉ có thể coi là tiểu vu kiến đại vu mà thôi. Toàn bộ chuỗi sự kiện này mấu chốt nằm ở chỗ quyền lực khiến người phát điên phát rồ, ta chỉ giúp thêm chút sức lực mà thôi, thật đấy! Thảo dân nào dám lừa dối bệ hạ ngài.
Quân Mạc Tà cười nhạt, tựa hồ như đang thuật lại một viêc nhỏ không đáng nói tới. Nói xong, nghiêng đầu, mỉa mai nhìn hắn:
- Có phải cảm thấy thế sự vô thường không? Có loại cảm thán thế sự xoay vần hay không? Ha ha ha.
- Quân Mạc Tà, ngươi quá quắt lắm rồi.
Hoàng đế nghiến răng, gào lên, hai mắt trừng trừng.
- Quá quắt ư? Ta không cảm thấy thế. Bệ hạ năm đó chỉ huy Huyết Kiếm Đường câu kết với Tiêu gia của Phong Tuyết Ngân Thành mưu hại phụ thân và nhị thúc ta. Có từng cảm thấy mình quá quắt không? Không có phải không?
Quân Mạc Tà hờ hững vô cùng cười lớn lên:
- Còn lúc hai huynh trưởng của ta chết thảm dưới âm mưu của ngài, ngài có từng cảm thấy bản thân mình quá quắt không? Cũng không có phải không? Trảm thảo sao có thể không trừ căn? Quân gia bị ngài áp đảo tới mức không thể thở, ngài khẳng định chưa từng cảm thấy mình quá quắt đúng không? Hoàng mệnh lớn hơn trời, bề tôi không hơn con kiến. Ngay cả khi đó là một con kiến có công lao to lớn, chỉ cần tạo thành uy hiếp với hoàng vị của ngài thì nhất định không thể không trừ, đúng không? Toàn bộ Quân gia ta thậm chí còn phải đa ta bệ hạ đã không trảm tận sát tuyệt, bệ hạ quả là nhân từ đó!
Quân Mạc Tà ngẩng đầu lên, cười lớn một tiếng, lạnh lùng nhìn hoàng đế:
- Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng! Hiện tại việc này tới lượt bệ hạ phải chịu, ngài liền cảm thấy quá quắt sao? Ha ha, quả là buồn cười! Thật quá quắt lắm sao? Sao thảo dân thực sự không hề cảm thấy nhỉ? Theo thảo dân thấy, còn lâu mới đủ. Thật ra ngài mới chết có vài người, nhưng anh hồn chết dưới âm mưu của ngài có bao nhiêu chứ. Vô số nam nhi lỗi lạc, vì Thiên Hương quên mình, bọn họ may mắn không mất mạng trong tay kẻ địch nhưng lại táng mạng trong tay của quân chủ mình. Bọn họ có cảm thấy quá quắt không đây?
Quân Mạc Tà từ từ bước tới, khí thế dị thường trầm ngưng, dường như đến không khí cũng ngừng lưu động, người người ai cũng cảm thấy khó thở:
- Ngài vừa rồi đã cảm thấy quá quắt lắm rồi à? Chưa hết đâu, việc quá quắt thật sự giờ mới diễn ra thôi! Dương Hoài Vũ, hôm nay ngài nhất định sẽ được ném trải hết!"
Khuôn mặt anh tuấn của Quân Mạc Tà thời khắc này đột nhiên trở nên âm sâm vô cùng, đột nhiên quát lớn:
- Dương Đán! Ngươi còn chờ gì nữa? Giết chết lão tạp chủng trước mặt ngươi, ngươi liền có thể lên ngôi hoàng đế rồi. Chỉ cần ngươi tự tay mình giết lão súc sinh này, hoàng vị sẽ là của ngươi, ta nói đó!
Nhị hoàng tử Dương Đán bị tiếng hét này đánh thức, không khỏi ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào phụ hoàng của mình, trong đó tràn đầy dục vọng tham lam. Ngừng một lát, đột nhiên cười âm trầm, hắn lè lưỡi liếm môi, hai mắt càng lúc càng đỏ ngầu, đột nhiên quát lớn:
- Đa tạ Quân tam thiếu khen ngợi! Phụ hoàng! Ngàn vạn lần đừng trách hài nhi chẳng ra gì, thật sự là người cũng hiểu rõ con rồi! Người đã cùng đường mạt lộ, coi như là thành toàn cho hài nhi một lần này đi.
Hắn cúi xuống nhặt kiếm lên, bước dài hai bước về phía trước, mặt lộ vẻ tránh né, do dự. Tình phụ tử mấy chục năm nay đang đấu tranh kịch liệt với dục vọng to lớn trong lòng, trên mặt mồ hôi lạnh tuôn ra.
Nhưng cuối cùng thì dục vọng điên cuồng cũng chiếm thượng phong. Sự dụ hoặc quân lâm thiên hạ, uy phong tứ hải của ngôi đế vương quả thật là quá lớn. Dương Đán hét lớn một tiếng, đột nhiên giơ bảo kiếm lên, nhắm mắt lại, một kiếm điên cuồng chém xuống! Phập!
Máu nóng phụt thẳng vào mặt nhị hoàng tử, hắn mở mắt ra, thấy phụ hoàng mình dùng ánh mắt đau lòng tuyệt vọng nhìn mình. Trường kiếm của nhi tử đang chém lên vai của phụ hoàng. Thuấn gian, Dương Đán toàn thân lập tức run rẩy.
Hoàng đế không thể nào ngờ, kết thúc cuối cùng của đời mình lại chính là tận mắt chứng kiến ba đứa con tương tàn. Sau đó, mình lại còn bị đứa con duy nhất còn sống tự tay đâm chết!
Thời khắc này, trong lòng hắn thống khổ tới cực điểm!
Mắt thấy kiếm của nhi tử đang găm trên người, không ngờ đến ý nghĩ tránh né cũng không có. Hắn chỉ nhìn khuôn mặt nhăn nhó phía trước, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng! Đây là nhi tử của ta, thân sinh nhi tử. Mà nó vì dục vọng, vì hoàng vị lại muốn giết ta, đang giết ta. Giết phụ thân của nó!
Nhị hoàng tử dùng lực, rút thanh kiếm lên, đột nhiên toàn thân run rẩy, trong mắt lộ ra dục vọng quyền lực điên cuồng, gào thét:
- Lão bất tử ngươi vì sao còn chưa chết? Ngươi vì sao còn chưa chết? Mau chết cho ta! Đi chết đi! A ~~~
Hắn hét như điên dại rồi lại chém xuống, không hề ngừng nghỉ, trên mặt tràn ngập sự cuồng nhiệt, máu thịt không ngừng bắn lên người, nhưng hắn lại không cảm thấy gì. Lúc này hắn chỉ muốn giết tên trước mặt, chướng ngại cuối cùng ngăn hắn tiến tới hoàng vị.
Hoàng đế bệ hạ trong nháy mắt vô cùng thê thảm, người sớm đã chết duy chỉ có đôi mắt kia vẫn còn mang theo sự tuyệt vọng và đau lòng mà nhìn tất cả sự việc.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến