- Thập Tứ huynh... lời cảnh tỉnh của huynh hôm nay thật sự làm chúng ta giác ngộ.
Khúc Vô Hồi cung kính hướng về Cửu U Thập Tứ Thiếu hành lễ, chân thành nói:
- Nếu Thánh Địa còn tồn tại trong tương lai... tất cả đều do lời nói Thập Tứ huynh ban tặng hôm nay. Chúng ta mặc dù đối địch nhưng phần nhân tình này lão phu vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Cho dù có một ngày phải tự tay giết Thập Tứ huynh, cũng phải khắc tên Thập Tứ huynh trên bia tưởng niệm ở Thiên Thánh cung.
Cửu U Thập Tứ Thiếu dở khóc dở cười nói:
- Chỉ bằng Tam Đại Thánh Địa các ngươi bây giờ, muốn giết ta... Có thể sao? Khúc Vật Hồi, ngươi đang mơ một giấc mơ đẹp sao. Còn nữa, ngươi đừng vũ nhục đại danh của bổn công tử, ngươi tưởng khắc tên bổn công tử trên bia hiền tài là cảm tạ ta sao? Ngươi làm vậy chính là vũ nhục bổn công tử đó, có biết không?
- Nằm mơ hay không, sau này sẽ rõ.
Khúc Vô Hồi ha ha cười nói, cắn răng, dậm chân một cái, giọng cương quyết:
- Vì buổi nói chuyện hôm nay của Thập Tứ huynh, một ngàn con giun... lão phu...
- Sao? Ngươi tính ăn quịt à?
Cửu U Thập Tứ Thiếu nhìn hắn từ trên xuống dưới... ý tứ sâu xa nói:
- Quả nhiên không hổ xuất thân từ Tam Đại Thánh Địa, ngay cả đánh cuộc với bổn công tử cũng dám quịt. Cái gì gọi là thượng bất chính, hạ tắc loạn hôm nay mới chân chính nhìn thấy.
Khúc Vô Hồi mặt già đỏ lên, nhất thời cười trừ. Kiều Ảnh và Thành Ngâm Khiếu cũng hướng Cửu U Thập Tứ Thiếu hành lễ, cảm kích lời giáo huấn của hắn.
Cửu U Thập Tứ Thiếu thở dài:
- Không thể tưởng được bổn công tử trong lúc vô tình nói chuyện lại có thể thành toàn cho đối thủ của mình.
Mọi người ha ha cười, nhưng Khúc Vật Hồi ba người trong lòng vô cùng nặng nề: Lời của Cửu U Thập Tứ Thiếu chính là sự thật. Hơn nữa, hiện giờ quả thật cũng đã rất tồi tệ, rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Ba người cau mày suy nghĩ nửa ngày nhưng cũng không nghĩ ra được gì… không khỏi thở dài một tiếng.
Khúc Vô Hồi vẻ mặt phờ phạc tuyên bố:
- Trận thứ ba, Tà Quân Chi Chủ thắng.
Quân Mạc Tà cười ha ha, vẫy bảy thuộc hạ trở về, quay đầu hướng về Khúc Vô Hồi cười nói:
- Khúc tiền bối, đa tạ, đa tạ, Linh Lung Liên kia... một nửa đã thuộc về vãn bối rồi.
Hắn nói những lời này hiển nhiên là để nhắc lại lời của Khúc Vô Hồi lúc trước. Nhưng hiện tại Khúc Vô Hồi không có lời nào để nói, còn có thể nói cái gì nữa?
Miễn cưỡng chống chế thì càng mất mặt Tam Đại Thánh Địa, thậm chí ảnh hưởng đến cả thể diện của Thiên Thánh cung. Tổng cộng phải đánh sáu trận, đối phương trước sau toàn thắng ba trận. Hắn nói tiền đặt cược đã tới tay một nửa thì chẳng có gì là không đúng.
Kiều Ảnh lo lắng, lòng nặng trĩu, đột nhiên nói:
- Quân Mạc Tà, đánh cuộc lần này không cần tiếp tục nữa. Cuộc chiến này bên ta bỏ cuộc. Thánh Địa chúng ta nhận thua. Thua cuộc thì tiền đặc cược là Linh Lung liên nhất định sẽ đưa ngươi đúng hẹn, không sai lời. Hai bên bỏ qua mọi chuyện, ngươi thấy thế nào?
Kiều Ảnh cũng là người thông minh, suy nhĩ nhanh nhạy, cứ nhìn ba trận chiến vừa rồi sẽ thấy một loại các sự kiện tương tự nhau, trận chiến hôm nay thật sự có chút quỷ dị. Thánh Địa cử ra ba người, Quân Mạc Tà cử ra ba người với trận pháp chờ sẵn, với năm người thì hắn cũng có trận pháp năm người để đối phó, bảy người thì kết quả cũng y hệt.
Tuy rằng còn ba trận chưa đánh nhưng tam đại thủ hộ đã mất hết lòng tin. Quân Mạc Tà thực lực thực sự quá dị thường. Người của hắn trong ba trận trước thực lực bản thân từng người rõ ràng không bằng người của Thánh Địa, thậm chí còn kém hơn không chỉ một bậc, vô luận là tu vi, huyền công hay tâm tình, tất cả đều không bằng.
Nhưng lại có thể dựa vào ba trận pháp thần bí để chuyển bại thành thắng, hơn nữa mỗi trận đánh đều thắng tuyệt đối, người an toàn trở ra.
Chỉ cần ngẫm lại kết quả thì cũng không khó gì mà kết luận: Nếu Quân Mạc Tà có thể có trận pháp ba người, năm người, bảy người thì cũng có thể có trận pháp thần bí cho nhiều người hơn nữa.
Cho dù Thánh Địa cử ra mười người, thậm chí hai mươi người thì chỉ sợ Quân Mạc Tà vẫn có trận pháp đối ứng, hơn nữa uy lực có thể càng ngày càng mạnh, thậm chí mạnh tới cực điểm. Hơn nữa, trận cuối cùng là trận giữa Hà Tri Thu và Quân Mạc Tà, dựa theo cuộc đối đầu giữa Hải Vô Nhai và Mai Tuyết Yên mà phán đoán thì Hà Tri Thu căn bản không có chút hy vọng nào.
Cho nên Kiều Ảnh lập tức đưa ra quyết định ngưng chiến.
Không thể nghi ngờ, quyết định này của nàng là chính xác, cực kỳ sáng suốt. Việc này Thành Ngâm Khiếu và Khúc Vô Hồi không phải là không nhận ra nhưng với thân phận của mình bọn họ cảm thấy ngượng ngùng khi nói ra mà thôi. Kiều Ảnh nói thì không có gì đáng trách cả. Bởi vì Kiều Ảnh vốn là nữ tử, ở phương diện này đương nhiên có ưu thế. Nam nhân cố nhiên không thể không thủ tín nhưng nữ nhân thì có thể. Nữ nhân trời sinh vốn có đặc quyền này, cho dù thân phận của nàng cực cao hoặc tuổi của nàng đã hơn một ngàn nhưng nàng vẫn cứ là nữ nhân, mà đã là nữ nhân thì có được đặc quyền này.
Đương nhiên hai vị đại nam nhân tuy mặt dày nhưng cũng có chút ửng đỏ. Tuy nhiên, so với mười cái mạng đang phơi xác trên sân với đầy máu tươi thì chẳng thấm vào đâu.
- Ngưng trận chiến này? Nhận thua? Đưa Linh Lung liên cho ta, các vị thật muốn như vậy?
Quân Mạc Tà giật mình, nhưng nét mặt vẫn không có gì thay đổi.
Giờ khắc này hắn như đang mộng du, lo suy nghĩ đến một sự kiện khác: Người chấp pháp trong giang hồ. Cửu U Thập Tứ Thiếu trong lúc vô tình nói ra năm chữ này làm Quân Mạc Tà trong lòng nhảy dựng lên. Đây chính là một từ hoàn toàn mới a, không nghĩ tới Cửu U Thập Tứ Thiếu có được giác ngộ bực này. Hoặc cũng có thể là người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Nghe được năm chữ này, Quân Mạc Tà bất chợt dao động.
Ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ là quân lâm thiên hạ, cũng không muốn làm chúa tể muôn dân nhưng ta phải đặt ra một quy tắc.
Nếu đã có quy tắc vậy nhất định cần người chấp pháp.
Người chấp pháp trong giang hồ!
Người này phải ở trong giang hồ nhưng thế lực phải siêu nhiên vượt trên giang hồ.
Quy tắc này một khi chế định thành công thì so với vị trí cao cao tại thượng của Thánh Địa còn muốn cao hơn.
Mà điều kiện tiên quyết chỉ có một: Hoặc khuất phục Tam Đại Thánh Địa hoặc hủy diệt hoàn toàn.
Khi hắn đang suy nghĩ về chuyện này thì đúng lúc Kiều Ảnh đưa ra yêu cầu ngưng chiến. Điều này làm cho đầu óc của hắn trong lúc nhất thời không xoay chuyển kịp, ánh mắt nhìn Kiều Ảnh mà không nói được gì.
Nhưng trong mắt người ngoài thì đôi mắt sáng lung linh của Kiều Ảnh lại có sức hút, làm người khác ngây ngất. Cho nên nàng vừa nói ra điều gì đều làm đối phương nhanh chóng đáp ứng nhằm lấy lòng mỹ nhân. Đừng nói người khác không nhận ra, cho dù là Mai Tuyết Yên thấy bộ dạng lưu manh đang đùa giỡn này của hắn cũng không nhịn được muốn vặn đứt cái lỗ tai của hắn. Ngươi nha, thấy mỹ nữ là mắt cứ sáng rỡ, thật là xấu hổ.
- Tốt! Nếu Quân công tử không có dị nghị gì thì việc này quyết định cứ như vậy, quyết chiến lần này dừng tại đây.
Kiều Ảnh dùng một giọng chân thật đáng tin nói.
Nhưng nàng vừa nói xong thì phong ba liền ập xuống.
- Chờ một chút, sao lại nói ta sẽ không có ý kiến? Vừa rồi ta có nói đồng ý sao?
Quân Mạc Tà vẻ mặt buồn bực. Cho dù là nữ nhân thì cũng không nên già mồm lấy quyền hạn át lẽ phải, cũng không thể tùy tiện thay ta kết luận như vậy được. Ngươi mặc dù là nữ nhân nhưng không phải là nữ nhân của ta.
- Quyết đấu không chết không ngừng; trước mắt chỉ mới một nửa, tại sao lại dừng lại? Để cho Thánh Địa các ngươi sau đó lại bày binh bố trận quay lại phản công sao.
Cửu U Thập Tứ Thiếu hiển nhiên rất là bất mãn. Mắt thấy người của Tam Đại Thánh Địa đổ máu phơi thây, trong lòng đang khoái trá. Đây chính là một phần hưởng thụ khó mà được, sao lại hủy bỏ như vậy được. Hắn dĩ nhiên là không chịu bỏ qua cơ hội tốt này.
- Không sai! Chúng ta vẫn chưa thua. Quyết chiến trước mắt chỉ mới được một nửa, chúng ta vẫn còn một nửa cơ hội, chưa chắc là không thể chuyển bại thành thắng, hơn nữa trận quyết chiến giữa ta và Quân Mạc Tà tuyệt không thể hủy bỏ được. Ta phản đối đề nghị này.
Hà Tri Thu mặt đỏ bừng, trong đôi mắt lộ ra thần sắc căm hận tới cực điểm. Ba trận trước thảm bại, mười lăm cao thủ xuất chiến đều hy sinh, lại còn bị giết ngay trước mắt mình. Còn đối phương ngay cả một người cũng không chết. Cuộc chiến thất bại tới lúc này thì thử hỏi lòng sao chịu nổi.
Tam Đại Thánh Địa uy danh Huyền Huyền đại lục hơn vạn năm, chưa khi nào đại bại như bây giờ. Lúc này tự dưng mọc đâu ra một tên Ta Chi Quân Chủ, chèn ép Tam Đại Thánh Địa. Nếu theo lời Kiều Ảnh ngừng cuộc chiến thì khác nào nói rằng mình sợ; cao thủ Thánh Địa xưa nay tâm cao khí ngạo trong mắt không coi ai ra gì làm sao có thể chịu được.
Còn nữa, Thiên Thánh cung luôn luôn coi Linh Lung Liên như chí bảo trấn cung, nếu cứ như vậy thua cuộc... chuyện như vậy truyền ra ngoài chẳng phải làm mình và đám người Hải Vô Nhai mất hết mặt mũi sao. Xem như là có thể sống mà rời đi thì sau này khi ra ngoài cũng chỉ sợ đều phải đem mặt mình giấu vào trong đũng quần.
- Hà Tri Thu, chẳng lẽ... Ngươi muốn đem toàn bộ chiến lực của Thánh Địa nơi đây chôn vùi, toàn bộ biến thành thi thể thì ngươi mới bằng lòng nhận thua sao?
Kiều Ảnh lạnh lùng nhìn Hà Tri Thu lớn tiếng quát hỏi:
Hà Tri Thu bị kiềm hãm quá mức nên chợt quát lên:
- Thì ra người thủ hộ là bởi vì sợ hao binh tổn tướng nên mới đưa ra hạ sách này sao? Lão phu hôm nay cho dù có chết ở đây thì trận chiến này cũng tuyệt không nhận thua.
Thân thể của hắn có chút run rẩy, khàn giọng nói:
- Đây chính là chí bảo trấn cung... Linh Lung liên mà. Thiên Thánh cung ta không thể tồn tại mà không có nó.
- To gan, ba người chúng ta chẳng lẽ không biết rõ hơn ngươi sao?
Khúc Vật Hồi lạnh lùng thốt:
- Hà Tri Thu, ngươi bây giờ chỉ cần phục tùng mệnh lệnh. Chuyện khác không cần ngươi quan tâm. Thiên Thánh cung vẫn không tới lượt hậu bối như ngươi làm chủ.
Khúc Vô Hồi nói những lời này rất nặng nề làm Hà Tri Thu nhất thời nghẹn lời:
- Hắc, nội bộ các ngươi dường như không đoàn kết a... hơn nữa đương sự chính là ta đây vẫn còn chưa đồng ý đâu.
Quân Mạc Tà có chút buồn bực. Tại sao... lại dừng lại. Nếu dừng lại thì ta sao tiếp tục luyện binh đây, làm sao tìm được đối tượng ưu tú như thế này để bồi dưỡng người của ta nữa đây.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến