Mục lục
Dị Thế Tà Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thánh giả thăm dò

Converter: Chim Ruồi

: VoDanhTu

Biên Tập

Quân Mạc Tà trong nội tâm vạn bất đắc dĩ, nhưng là vẫn cảm khái nói: "Ngân Thành vì ta đã gặp phải tổn thất lớn như thế, ta đã gây hoạ cho người ta, sao có thể cứ như vậy vỗ mông rời đi? Dù sao cũng phải bỏ ra chút sức lực mới được..."

Hàn Phong Tuyết đã gần trăm tuổi, suýt nữa thì bị cái tên vô sỉ này làm cho bị nội thương! Khoát tay nói: "Không cần, không cần, kỳ thật cũng không tổn thất gì nhiều lắm, chúng ta xử lý một chút là ổn rồi, cũng không tiêu phí cái gì..."

Nhưng trong lòng lại nhỏ máu: Cả Ngân Thành toàn bộ bị huỷ, toàn bộ nội thành bị phá huỷ hoàn toàn, xây dựng lại còn không tốn một lượng tiền lớn hay sao, đâu còn chỗ ở nào nguyên vẹn...

Mặc dù là hắn giả vờ làm trang hảo hán, nhưng mà nếu có thể khiến vị tiểu tổ tông này mau chóng rời đi, đây cũng là đáng giá...

Quân Mạc Tà đôi mắt di chuyển, ghé vào tai Mai Tuyết Yên nói một chút. Mặc dù không có nói rõ, nhưng cũng làm cho Mai Tuyết Yên hiểu rõ mình bây giờ thật sự không thể rời đi được, tình huống rất không bình thường.

Mai Tuyết Yên cau mày nói: "Mạc Tà đã có lòng giúp đỡ Ngân thành xây dựng lại, như vậy liền do ta dẫn người trở về trước? Dù sao thì bên kia chính là không thể trì hoãn được!"

Quân Mạc Tà suy nghĩ lo lắng một hồi, nhưng mà cũng không nghĩ ra được chu ý gì.

Bên kia chính là chín Đại Thánh Giả!

Mai Tuyết Yên thực lực tuy cũng tăng lên nhưng cũng chỉ là Tôn giả cấp bốn trung giai mà thôi, cho dù trở về cũng chưa chắc có nhiều tác dụng, nếu liều mạng dùng huyền thú quần công, cho dù cuối cùng có thể thắng, cũng là tổn hao nặng nề, không biết còn được mấy người!

Đây là tuyệt đối không đáng, nhưng mà càng ở đây lâu bên kia lại càng nguy hiểm, làm sao bây giờ?

"Các ngươi đi về trước cũng được!" Quân Mạc Tà khẽ cắn hàm răng, trong đôi mắt ẩn hiện huyết sắc quỷ dị

"Tuyết Yên, lần này trở về, nhất định phải cẩn thận, nếu là Thiên Hương thành xảy ra chuyện, như vậy nàng phải lập tức đem mọi người trở về Thiên Phạt sâm lâm, ngàn vạn lần không được vọng động báo thù! Tất cả mọi việc đợi ta trở về rồi hãy nói!"

" Nàng chỉ cần phái Hạc vương đến báo tin cho ta là được, nếu là chưa có phát sinh chuyện gì thì là tốt nhất, chỉ cần hành động hư hư thực thực với họ, tận lực kéo dài thời gian"

" Nếu như bọn họ ép người quá, thì nàng có thể nói với bọn họ là sư phụ ta cùng bọn họ đình ra một ngày, tại một tháng sau gặp mặt quyết một trận sống mái! Nhất định phải ngăn chặn bọn họ, nhớ lấy nhất định phải đợi ta trở về! Trước khi ta trở về nhất định không được có hành động gì"

Mai Tuyết Yên vẻ mặt nghiêm túc đáp ứng "Chàng yên tâm, trước khi Thánh giả của thiên phạt chúng ta đi ra,chúng ta sao có thể tuỳ tiện cùng chín Đại Thánh Giả đối địch? Đối với Thánh giả cho dù là huyền thú đã hoá hình cũng không chống cự được, điểm lợi hại trong đó ta tự biết được!"

Nói xong, Mai Tuyết Yên hô lên một tiếng, huyền thú liền lập tức xếp thành hàng chỉnh tề, Quân Vô Ý, ba huynh đệ Đông Phương thế gia, Tư Không Ám Dạ đều chuẩn bị sẵn sàng trở về.

Hàn Yên Dao đi đến trước mặt mẫu thân, quỳ xuống bái biệt, hai mẹ con ôm nhau khó tránh khỏi lại một hồi tình cảm không nỡ ly biệt nhưng là lần này, cho dù như thế nào, Hàn Yên Dao đều muốn được quay về Thiên Hương thành.

Ngoài dự đoán chính là Hàn Yên Mộng dưới sự thuyết phục của mẹ cũng đi theo Đông Phương Vấn Tâm cùng tỷ tỷ cùa nàng, chuẩn bị quay lại Thiên Hương thành.

Tuyết Sương Thanh mặc dù không nỡ xa con gái, nhưng là bà cũng hiểu được lòng con gái, cũng chỉ có như thế mới tốt.

Trước mắt, Ngân Thành còn nhiều việc cần làm ngay, Hàn Yên Mộng ở lại cũng là chịu khổ, ngay chỗ ở cũng không tốt, chứ đừng nói những chuyện khác. Còn không bằng quay trở lại Thiên Hương thành, dù sao cũng có thể thoải mái hơn một chút.

Dù sao ân oán giữa hai nhà cũng đã hết, cũng không còn điều gì nguy hiểm. Nếu là nhớ con gái hay có chuyện gì, lúc nào cũng có thể xuống núi để gặp mặt. Hơn nữa để con gái ở đó cũng là để tương lai có thể cùng con rể bồi dưỡng tình cảm. Đối với tương lai của Ngân Thành trăm lợi mà vô hại…

Về phần Đông Phương Vấn Tâm, đối với hành động lần này của Tuyết Sương Thanh tất nhiên là hiểu rõ, ngầm hiểu lẫn nhau, cùng với bọn Quản Thanh Hàn đi lên lưng huyền thú phi hành.

Mai Tuyết Yên thét lên một tiếng dài làm rung động đất trời, giữa bầu trời tuyết bay, một ngàn đầu huyền thú đồng thời cất cánh, như một mảng mây đen xuyên qua bầu trời tuyết trắng mênh mông, thẳng một đường hướng Thiên Hương thành. Chỉ để lại Quân Mạc Tà và Ưng vương!

Quân Mạc Tà lưu lại Ưng vương là do xem trọng tốc độ của hắn, tốc độ của Ưng vương so với Hạc vương thậm chí còn nhanh hơn! Như thế sau khi xong việc lúc trở về cũng có thể tiết kiệm không ít thời gian.

"Ngươi tiểu tử này tại sao không về? Ngươi rốt cục là có ý gì?" Hàn Phong Tuyết tức giận, có chút muốn phát điên. Tất cả mọi người đều đi, duy nhất có tên đáng ghét là ở lại! Thật là làm cho lão phu không thể nhịn được nữa!

Cho dù tất cả mọi người đều ở lại mà khiến cho tiểu tử này rời đi cũng được! Tại sao tất mọi người đều đi mà hắn thì vẫn ở lại chỗ này?

Ở lại cũng được nhưng cũng không phải bám sát lão phu như vậy chứ, rốt cục đây là loại người gì chứ!

Nào biết rằng trong lòng Quân Mạc Tà cũng là nóng như lửa đốt: Lão nghĩ rằng ta muốn lưu lại bám lấy lão già sắp chêt như lão hay sao? Nơi này cũng không còn là nơi Băng Thiên Tuyết Địa xinh đẹp như trước! Còn bên mình chỉ có nhõn Ưng vương đen xì làm bạn.

Hồng Quân Tháp ơi Hồng Quân Tháp, ngươi lần này làm ta khó chịu muốn chết. Đúng vào thời điểm quan trọng như thế thì ngươi... ngươi thực sự làm Lão tử như ngồi trong vạc dầu nóng.

"Tiền bối à, ta nghĩ là chúng ta trước hết nên đi xem nền tảng của Ngân Thành bị tổn hại như thế nào, xem còn có gì có thể sử dụng không". Quân Mạc Tà nhiệt tình đề nghị. Hàn Phong Tuyết hầm hừ phi thân đi trước, giống như bị lửa đốt vào mông, cảm giác nhìn nhiều tiểu từ này thì mình hỏng mất.

Tuyết Sương Thanh rất là thân thiết gọi Quân Mạc Tà, một đường chậm rãi đi tới.

Thái độ như vậy làm cho Hàn Trảm Mộng trong lòng an dấm chua, trong lòng đối với thái độ của vợ rất là không vừa lòng: Tiểu tử này ngày đó nhìn thấy ta, chính là chỉ thẳng vào mũi chửi ầm lên, giờ nàng còn đối xử với hắn tốt như vậy, nếu ai không biết nhìn nàng chăm sóc hắn như vậy còn tưởng rằng hắn là con trai nàng ý chứ.

Hàn thành chủ còn là không biết, vợ của mình hiện tại đang cùng con rể tương lai xây dựng quan hệ cho tốt. Càng nhìn càng thấy vừa lòng với người con rể này, so với con rể khác là Quân Vô Ý còn vừa lòng hơn.

Bề ngoài anh tuấn, vóc dáng cân đối những điều này không nói đến, nói cái khác: Huyền Huyền đại lục đã qua vạn năm, bao nhiên thiên tài tầng tầng lớp lớp xuất hiện, nhưng có ai được như con rể mình chứ, chỉ mới mười bảy mười tám tuổi đã có được thành tựu vang dội như thế?

Không trách được cha mẹ như vậy tự hào về đứa con của mình! Con rể như vậy còn không muốn, vậy còn muốn ai chứ?

Cho nên Tuyết Sương Thanh càng nhìn càng là hài lòng, càng xem càng tán thưởng, thậm chí đối với loại khí chất tà dị của Quân Mạc Tà, cũng được nàng cho rằng: Thực sự là có cá tính!

Quân Mạc Tà kỳ thực cũng rất đau đầu, không biết xưng hô thế nào, mỹ phụ trước mắt này chính là mẹ vợ của chú mình. Chính mình lên gọi là gì bây giờ? Gọi là Biểu di nãi? Biểu nãi nãi?

Vấn đề này lại được Tuyết Sương Thanh tự mình giải quyết

"Mạc Tà, ta với mẹ của con mới quen mà đã thân như ruột thịt, hôm nay đã là bạn thân, ngươi cứ gọi ta một tiếng a di là được, chúng ta là người trong giang hồ, việc gì phải quan tâm nhiều như vậy?" Một câu nói đó làm cho Quân Mạc Tà cứng họng nhìn trân trối.

Gì cơ? Tuy nói là người trong giang hồ, những cũng không thể loạn như vậy chứ.

Theo xưng hô này ta trở về chẳng phải là bảo ta gọi tam thúc là tam ca hay sao? Hay gọi là tỷ phu? Gọi như thế thì liệu cái mông ta có còn lành lặn không? Cứ như vậy mà mấy người dọcđường nói chuyện với nhau đi về phía Ngân Thành.

***

Thiên Hương thành.

Sau khi Quân Mạc Tà đem người rời đi thì ngày hôm sau Lý Du Nhiên bắt đầu hành động.

Ba vị Thánh giả đi theo chính là vì trợ lực cho mình, Lý Du Nhiên dũng khí đại tăng đồng thời cũng có vài phần sợ hãi!

Hắn thật sự không ngờ, chính mình gần đây xem Quân Mạc Tà làm đối thủ của mình, thực lực của hắn lại có thể hùng mạnh đến thế! Lại có thể làm cho tam đại thánh địa xuất động đến cả Thánh giả! Hơn nữa vừa xuất ra chính là một lúc chín vị Thánh giả.

Ở nơi này Chí tôn có thể nói là đủ sức quét ngang thiên hạ, ngạo thị hồng trần thế tục, một lần xuất động chín Thánh giả, đây là khái niêm gì? Đối với lực lượng như vậy, Lý Du Nhiên duy nhất cảm giác chính là khủng bố, thậm chí là sợ hãi.

Thậm chí hắn cũng không thể tính toán đây là cỗ lực lượng cường đại đến mức nào! Hắn chỉ biết một điều: Tuỳ tiện một vị Thánh giả đều có thể phất tay huỷ diệt cả Thiên Hương thành.

Một lực lượng cường đại đến không thể tưởng tượng nổi như vậy, chỉ vì đối phó với Quân Mạc Tà, cũng chính là một cái Quân gia, rõ ràng chín vị đến đây đều có cùng một mục đích như vậy!

Dùng lực lượng lớn như thế nhưng lại không có trực tiếp dùng thế sét đánh ngang tai càn quét Quân gia, lại có thể còn có điều cố kỵ! Việc này nói lên điều gì? Lại có ý nghĩa như thế nào? Thậm chí chín người khi nói đến vị sư phụ thần bí của Quân Mạc Tà vẻ mặt thật sự là thận trọng và nặng nề!

Lý Du Nhiên dĩ nhiên có thể nhìn ra được chín vị Thánh giả cũng không có nắm chắc thắng được vị sư phụ thần bí kia của Quân Mạc Tà! Như thế Quân Mạc Tà bây giờ là trình độ gì? Sư phụ của Quân Mạc Tà lại là cấp độ gì?

Những chuyện này, Lý Du Nhiên không dám nghĩ tới, bởi vì chỉ cần vừa nghĩ tới sẽ thấy toàn thân lạnh lẽo, người như vậy lại là đối thủ ngày trước của mình? Mình có thể sống được đến bây giờ, mạng của mình đúng thật là lớn mà.

Đang thương lượng xem ra tay như thế nào, ba vị Thánh giả đồng thời đưa ra một đề nghị: Trước tiên thử thăm dò một chút xem sao! Xem thử vị kia đã đến trình độ gì! Mà vị kia hiện tại đang ở tại Quân gia, như vậy cho dù hắn có ẩn nấp kỹ đến đâu, thì vẫn phải có một chút dấu vết để lại có thể tìm được! Cho nên hiện tại chỗ mấu chốt chính là Quân gia, Quân gia đại viện!

Cho nên Lý Du Nhiên căn bản cũng không có kịp về nhà vừa về đến nơi liền đến chỗ Nhị hoàng tử thành lập căn cứ, sau đó bố trí chỗ ở cho tất cả mọi người Tam đại thánh địa, sáng sớm hôm sau liền mang theo ba Đại Thánh giả, đi tới Quân gia. Đưa thiếp bái phỏng! Hơn nữa Lý Du Nhiên còn nghĩ ra một lý do tương đối tốt là: Vấn an Linh Mộng công chúa!

Linh Mộng công chúa là con gái của Hoàng đế, lại từng là người yêu trong mộng của Lý Du Nhiên, hiện tại đang dưỡng thương tại Quân gia, như vậy mình đến vấn an một chút cũng không có gì gọi là quá phận cả? Lý do này đúng là hợp tình hợp lý!

Cho nên Lý Du Nhiên cứ như vậy một đường đi tới, ba vị Thánh giả cũng là tương đối hợp tác, thay đổi cách ăn mặc thành người nhà, đi theo hắn, tuy Lý Du Nhiên biểu hiện ra ngoài hết sức thoải mái, nhưng trong lòng thì lại hết sức khẩn trương.

Mấy ngày nay thảo luận trên đường, cùng với đêm qua chín vị Thánh giả gặp mặt trao đổi, cũng làm cho Lý Du Nhiên cảm thấy được một việc: Sư phụ của Quân Mạc Tà có thực lực mạnh vô cùng! Chỉ sợ cho dù là ai đều không phải là đối thủ của lão!

Cảm giác như vậy! Làm cho hắn vô cùng sợ hãi.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK