Quân Mạc Tà ha ha cười, bắt chéo chân, rung đùi hai cái rồi nói: "Ta còn không biết vị tỷ muội có mối tình thắm thiết kia của ngươi rốt cuộc là ai đây? Ha ha, thế nhưng trong thành Thiên Hương này, người căm thù ta tới tận xương tủy có không ít, chớ nói chi là chỉ có một người, chỉ sợ điểm danh ra có tới tận tám, mười người cũng không lạ, nhưng mà đối với người có mối tình thắm thiết, ta thật sự là lần đầu tiên mới nghe nói. Bổn công tử tương đối có hứng thú, rốt cuộc là ai có nhãn lực tốt như vậy a!"
Hắn vừa nói xong những lời này, Độc Cô Tiểu Nghệ liền liếc xéo, khẩn trương nhìn Tôn Tiểu Mỹ, khuôn mặt đầy vẻ cầu khẩn, ý muốn nàng đừng nói ra.
"Sao cần ta phải lắm miệng chứ, người nọ xa cuối chân trời." Tôn Tiểu Mỹ thần bí nở nụ cười, không để ý tới Độc Cô Tiểu Nghệ đang dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn mình, phối hợp nói: "Gần ngay trước mắt! Quân tam thiểu, ngay cả tín vật ngươi cũng đã thu, giờ lại vờ hồ đồ sao?"
"Tín vật đính ước?" Quân Mạc Tà hoảng sợ kinh hãi, lập tức nhớ tới chuyện ngày đó Độc Cô Tiểu Nghệ đưa cho mình một khối ngọc bội, chẳng lẽ đó chính là, trời ạ!
Vị đại thiếu gia này nhanh như lợi mã quay đầu nhìn về phía Độc Cô Tiểu Nghệ, tiểu nha đầu đang xấu hổ cùng e sợ đem cái đầu triệt để rụt vào trong cổ áo. Chết sống không chịu ngẩng lên.
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng. Nhìn thoáng qua tình hình này một cái, sao lại không rõ chứ?
Không ngờ bị một con nhóc cứ như vậy không minh bạch định ra chuyện chung thân, đáy lòng Quân đại thiếu có phần hơi buồn bực, thế nhưng không biết tại sao lại có chút đắc ý nghĩ: xem đi, nguyên bản Quân Mạc Tà đều bị người cho là lưu manh ác bá, ở đâu lại có người sinh ra hảo cảm với hắn? Từ khi Bổn công tử xuyên việt tới, cũng chỉ được chút thời gian. Vậy mà đã có làm cho một mỹ nữ tình căn thâm chủng với mình, nếu không phải là mình, nhất định không chịu lấy chồng a, cảm giác thật có thành tựu.
Độc Cô Tiểu Nghệ càng ngượng ngùng không thuận theo. Tâm sự của mình vốn là chuyện rất mông lung không rõ, nhưng vị Tôn tỷ tỷ này cứ như vậy thẳng cuống họng nói ra, chuyện này quả thực là mắc cỡ chết người a.
Tôn Tiểu Mỹ một mực để ý tới vẻ biến hóa trên khuôn mặt Quân đại thiếu gia, rốt cục nói: "Hiện tại cuối cùng ta có thể xác định. Trong đó có một vị căm thù ngươi đến tận xương tuỷ, hận thấu xương, có thể nói là có đạo lý, thậm chí có thể nói là thập phần hiển nhiên. Về phần một vị muội muội khác đối với ngươi chung tình không rời, cũng chưa hẳn là hoàn toàn không có có nguyên nhân."
"Tôn cô nương cô nói lời này làm cho ta cảm thấy rất khó hiểu." Quân Mạc Tà hữu khí vô lực khoát khoát tay, nói tiếp: "Hiện tại ta còn không rõ ngươi hôm nay tới đây rốt cuộc là có ý gì."
"Không rõ sao! Cũng tốt! Nếu như ngươi thật sự minh bạch, vậy ngược lại sẽ khiến nữ nhi nhà chúng ta gặp bất hạnh mất." Tôn Tiểu Mỹ mỉm cười, đột nhiên như có điều suy nghĩ nói: "Quân tam thiểu, ngươi cũng không phải là người tốt, ít nhất không phải là chính nhân quân tử! Lại nói tiếp, ta còn có một chuyện rất ngạc nhiên, trên đời này đến tột cùng là có mấy người có thể lọt vào trong mắt ngươi?"
Quân đại sát thủ rốt cục cũng xuất hiện vẻ sợ hãi cả kinh. Bỗng nhiên ngẩng đầu lên nặng nề nói: "Ngươi nói cái gì?"
Dường như mình vẫn còn coi thường nữ tử này thì phải?
"Ngạo! Ngạo thị thiên hạ! Trong mắt của ngươi chỉ có một chữ này! Có lẽ bình thường ánh mắt của ngươi rất bình tĩnh, rất tỉnh táo, thậm chí rất tĩnh mịch, thế nhưng lúc nào cũng có thể toát ra ngạo khí! Đây là sự kiêu ngạo trong lòng. Ngươi che dấu cũng vô dụng thôi."
Tôn Tiểu Mỹ ha ha cười nói: "Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một câu, coi như lần gặp mặt này, tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt đi: không quản ngươi có bao nhiêu vốn, tâm cao khí ngạo đến cỡ nào, thế nhưng ngươi bây giờ tốt nhất đem ngạo khí của ngươi thu liễm cho tốt đi. Dù sao hiện tại còn không phải là lúc ngươi có thể ngạo."
Tôn Tiểu Mỹ tiêu sái nói xong rồi đứng dậy đi đến trước mặt Độc Cô Tiểu Nghệ, nhẹ nhàng vén mái tóc của nàng lên, ôn nhu nói: "Muội tử, ánh mắt của muội quả là không tệ. Chỉ tiếc...."
"Chỉ tiếc gì? Tôn tỷ tỷ? Độc Cô Tiểu Nghệ không thèm thẹn thùng nữa, có chút khẩn trương hỏi.
"Chỉ tiếc các ngươi còn quá nhỏ." Tôn Tiểu Mỹ mỉm cười nói, nhưng trong lòng lại nuốt xuống một câu kế: chỉ tiếc nam tử như vậy, bất luận là một nữ nhân nào cũng không thể giữ được trong tay, sau này, ngươi mới hiểu được nỗi khổ đó.
Cô gái này thật lợi hại! Trong lòng Quân Mạc Tà khẽ rùng mình nghĩ, ánh mắt của cô gái này rất độc, đầu óc cẩn thận tỉ mỉ, tinh tế, giác quan thứ sáu rất siêu cường, nếu như không phải như vậy, căn bản sẽ không cảm nhận được ra bản thân mình che giấu ngạo ý!
Trái lại chính là một nhân tài. Quân Mạc Tà trầm tư một hồi, đột nhiên cười quái dị nghĩ: nếu như Tôn Tiểu Mỹ cùng Đường Nguyên nên chuyện, đây chẳng phải là bên mình có thêm sự trợ giúp đắc lực sao?
Tôn Tiểu Mỹ nói xong liền đứng dậy đi đến trước mặt Đường Nguyên, đột nhiên đá ra một cước trúng cái bụng to mọng của hắn, quát: "Đừng giả bộ chết nữa! Nhanh chút đứng dậy rồi theo ta về nhà một chuyến. Cha ta muốn gặp ngươi!"
Cuống họng Đường Nguyên phát ra một tiếng "ngao" sau đó nhảy dựng lên. Hai tay ôm chặt lấy hạ thể, tức giận mắng: "bà nương điên kia! Đừng tới gần ta! Ai muốn về nhà cùng ngươi, ngươi yêu ai thì mặc ngươi, đừng tìm tới ta!"
Tôn Tiểu Mỹ nghiêm sắc mặt, đột nhiên duỗi một tay ra trực tiếp nắm chặt lấy cái lỗ tai mũm mĩm của Đường Nguyên, cứ như vậy một đường cứng rắn kéo hắn ra ngoài, trên đường đi, Đường Nguyên không ngừng chửi bới, không ngừng quát mắng. Sau đó lại không ngừng cầu xin tha thứ, rốt cục tiếng kêu la đã xa dần, cuối cùng không còn nghe thấy nữa.
Trong đại sảnh chỉ còn lại có hai người là Quân đại sát thủ đang lâm vào trầm tư, cùng với Độc Cô Tiểu Nghệ khuôn mặt ửng hồng.
Độc Cô Tiểu Nghệ hiện tại rất thẹn thùng, nàng tuyệt đối không thể tưởng được, vị Tôn tỷ tỷ này của mình ngày thường thông minh như vậy, hôm nay sao lại đem bán đứng mình như vậy! Lại còn ở trước mặt Quân Mạc Tà, cứ như vậy thẳng thắn nói hết ra nữa chứ, mắc cỡ chết người đi.
Giờ phút này chỉ còn một mình nàng cùng ở một chỗ với Quân Mạc Tà, nhưng lại muốn nhanh chóng bỏ chạy. Thế nhưng thật vất vả mới gặp lại tên oan gia này, há có thể vội vàng chia tay? Người nhà mình đề phòng chuyện này giống như đề phòng cướp vậy, nếu như mình không chịu được, muốn tạm biệt hắn. Vậy cũng không biết khi nào gặp lại nữa. Nhưng oan gia đầu gỗ này, cứ như vậy cau mày đăm chiêu cũng không biết là đang nghĩ gì nữa, lại không thèm nói chuyện với ta.
Đáng tiếc trong lòng của Quân đại thiếu lúc này lại không có nửa điểm nghĩ tới tiểu nha đầu, đáy lòng của hắn đang không ngừng lặp lại câu nói trước lúc đi của Tôn Tiểu Mỹ: không quản ngươi có bao nhiêu vốn, có bao nhiêu tâm cao khí ngạo, thế nhưng bây giờ ngươi tốt nhất là thu liễm lại cho tốt ngạo khí của ngươi đi. Dù sao hiện tại cũng không phải là thời điểm để ngươi kiêu ngạo.
Những lời này đối với Quân Mạc Tà mà nói giống như một hồi chuông sớm, chấn động đầu óc!
Mang theo trí nhớ cùng kỹ thuật cường đại của kiếp trước, lại có một pháp bảo cường đại đến mức nghịch thiên cùng xuyên việt với bản thân, bây giờ mới chỉ chiếm được một phần pháp quyết tu luyện cường đại trong đó mà thôi, mặt khác mặc dù là linh hồn xuyên việt, thế nhưng kiếp trước hắn lại là Sát Thủ Chi Vương mang theo luôn cả lòng kiệt ngạo theo.
Nhiều điều kiện ưu việt như thế, ta vì cái gì không thể ngạo, có lý do gì không thể ngạo?
Ở chỗ này, Thiên Huyền cũng tốt. Thần huyền cũng được, chí tôn giống vậy. Hết thảy không có lọt vào mắt của Quân đại thiếu!
Trong lòng hắn, thủy chung cho rằng người của thế giới này bất quá cũng chỉ là như vậy mà thôi, không có ai đặc biệt! Cường thịnh trở lại có thể đi tới nơi nào? Ý cao ngạo trong lòng Quân Mạc Tà chính là được thừa hưởng từ Viêm Hoàng Tử Tôn Long, khiến trong tiềm thức của hắn không tự giác được mà đem mình áp đảo tất cả mọi người ở trên thế giới này.
Hơn nữa hắn vốn không quá coi trọng chuyện sinh tử, vì vậy tâm cao ý ngạo trong lòng hắn càng mạnh mẽ hơn.
Thế nhưng hôm nay Tôn Tiểu Mỹ chỉ hời hợt nói một câu, tựa hồ như vô ý mà nói, lại chính là vạch trúng chỗ thiếu hụt lớn nhất trước mắt Quân Mạc Tà: ngạo! Quá ngạo!
Nếu như đối với người bình thường. Ngạo thì ngạo, dù sao tại thành Thiên Hương, hắn là thiếu gia duy nhất của Quân gia đương nhiên là có tư cách ngạo, cũng không có người nói này nói nọ. Nhưng nếu như chống lại giang hồ nhân sĩ ở bên ngoài, một tên công tử quần áo lụa là lại chẳng có tư cách gì.
Nhất là hiện tại đang lúc phong vân tràn lan, trong mắt hai thế lực lớn là Phong Tuyết ngân thành cùng Huyết Hồn sơn trang, một cái Quân gia nho nhỏ cũng chẳng là gì, tùy thời có thể tiêu diệt sạch.
Xem ra chuyện tất yếu lúc này phải thu liễm một chút ngạo khí không cần thiết lại.
Đang suy nghĩ, chỉ nghe thấy Độc Cô Tiểu Nghệ ở một bên "Hừ" Một tiếng. Nàng nhẹ nhàng xoay người, tiếp đó lại hừ một tiếng nữa, cái eo nhỏ không ngừng uốn éo, khuôn mặt nhỏ càng lúc càng u ám. Đôi bàn tay nhỏ bé liên tục xoa xoa Tiểu Bạch Bạch, đem Tiểu Bạch Bạch ngao ngao kêu loạn.
"Ngươi là con sâu à?" Quân Mạc Tà buồn bực nói, lúc này trông nha đầu kia giống y một con giòi, cứ lắc qua lắc lại làm gì không biết?
"Ngươi mới à con sâu đó!" Độc Cô Tiểu Nghệ hét lên: "Ngươi không để ý tới ta! Ngươi không nói chuyện với ta! Ngươi ngươi ngươi, ngươi chán ghét ta, hu hu." Độc Cô Tiểu Nghệ tức giận bĩu môi. Dậm chân bình bịch, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất. Gia hỏa này không để ý tới mình, cả buổi đem mình gạt sang một bên, hiện tại mới nói ra được một câu, vậy mà lại phũ phàng như vậy!
Quân Mạc Tà hơi chút ngạc nhiên. Thật là không biết vị đại tiểu thư này tại sao lại giở tính tiểu thư ra rồi? Đối mặt với tiểu nữ nhi ôm ấp tình cảm bực này, Quân Mạc Tà cũng vô kế khả thi, không khỏi mất kiên nhẫn, nói: "Ngươi còn kêu cái gì? Không có chuyện gì nữa thì ta đi đây.":124:
"Ngươi!" Độc Cô Tiểu Nghệ đau khổ một hồi, lại tức giận một hồi, nửa ngày sau mới cắn môi kiềm chế tâm tình của mình, thấp giọng nói: "Ngươi cấp cho ta một cái phiền phức lớn như vậy, bây giờ tính bỏ đi sao?"
"Phiền phức?" Quân Mạc Tà mở to hai mắt nói: "Ta cấp cho ngươi cái phiền phức gì?" Hắn thầm nghĩ, nếu nói tới chuyện cấp phiền toái, vậy cũng là ngươi cấp cho ta mới đúng? Sao thế giới này lại điên cuồng đến như vậy chứ?
"Ngươi xem Tiểu Bạch Bạch! Nó, mấy ngày nay nó cơ hồ khiến nhà của ta đều tanh bành cả." Độc Cô Tiểu Nghệ cắn môi nói tiếp: "Ấu tể Thiết Dực Báo bát cấp từ xưa đến nay chưa hề có. Bây giờ lại sống sờ sờ trong nhà ta, điều này chẳng phải là phiền toái lớn sao? Mấy ngày nay trong kinh thành đều ồn ào, náo loạn. Người người đều muốn ép hỏi cha ta cùng với ta để xem rốt cuộc là có chuyện gì a."
"E hèm, đây thật là chuyện phiền toái. Thế nhưng Quân Mạc Tà ta cũng không còn cách nào. Vậy cha ngươi nói sao?"
"Cuối cùng cha ta nói: lão tử nào biết chuyện gì xảy ra? Khi nó ôm con báo này trở về đã thành ra như vậy rồi. Các ngươi hỏi lão tử. Lão tử đi hỏi ai đây? Lão tử cũng rất buồn bực! Nếu không để ta cho ngươi một đao, các ngươi xuống dưới đất mà tìm cha mẹ nó, hai Thiết Dực Báo mà hỏi?" Độc Cô Tiểu Nghệ học cách nói chuyện của Độc Cô Vô Địch. Giống y như đúc, càng nói về sau, lại nhịn không được mà bật cười khanh khách.
Quân Mạc Tà dở khóc dở cười.
Ta chém ngươi một đao để cho ngươi tới Địa Ngục xem phong cảnh rồi chờ về, thế có tốt không? Thật không rõ Độc Cô Vô Địch là loại người gì mà có thể nghĩ được ra câu nói như vậy, thế mà hắn lại hùng hồn nói ra được.
Nhân tài a.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm