- Chúng ta đều nghĩ rằng chỉ cần chín người bọn ta toàn tâm toàn ý tận tực giữ phong ấn cho dù là phải trả giá đắt thì ít nhất có thể giữ cho Thiên Phạt ngàn năm an bình. Nhưng thật không ngờ, ngay lúc này đây, bọn ngươi đem mọi thứ lật ngược hết. Đây rốt cuộc là đạo lý gì? Chẳng lẽ lời thề son sắt ước định năm đó chẳng qua là rỗng tuếch sao? Chẳng lẽ huyền thú bọn ta là những con lừa hết sao?
Đại hán to cao đang nói sắc mặt cực kỳ tái nhợt, thần sắc cũng có chút uể oải nhưng lời nói hùng hổ doạ người, hai mắt thần sắc nổi giận tới cực điểm, lạnh lùng nhìn hai mươi người đối diện, giống như nếu một lời không hợp thì lập tức khai chiến không khoan nhượng.
Hiển nhiên đối phương không để ý an nguy của Thiên Phạt, khai chiến ngay trong Thiên Phạt đã chọc giận hắn.
- Lộc Thánh Hoàng hiểu lầm rồi, Cửu U Thập Tứ Thiếu mới là đại địch của chúng ta, người này một ngày chưa trừ diệt, nguy cơ của toàn bộ đại lục chưa hết, hi vọng Lộc Thánh Hoàng cũng biết, việc này bên trong còn nhiều biến cố, không thể giải thích hết một lúc, dù sao lúc này tất cả mọi người đang bị thương, nên lập tức trở về chữa thương, việc nhỏ này, đợi lần gặp sau sẽ nói rõ hơn.
Vị Tào huynh thần sắc có chút xấu hổ miễn cưỡng cười nói.
- Việc nhỏ? Tào Quốc Phong, ngươi thật vô sỉ, chẳng lẽ việc Thiên Phạt ta, trong mắt ngươi đều là việc nhỏ hết sao? Ngươi lại có thể còn ở nơi này nói năng xảo biện, kéo dài thời gian. Ta không muốn nghe các ngươi giải thích mà cái ta muốn là một lời công đạo thật sự.
Đại hán kia thần sắc nghiêm túc, giọng bình ổn nói
- Nếu ngươi hôm nay không thể đưa ra một lời hợp lý, vậy thì hai mươi người các ngươi hãy tạm ở lại Thiên Phạt đi. Các ngươi tự cho mình là Thánh Hoàng cường giả thì có thể đổi trắng thay đen ở Thiên Phạt ta sao?
Vị Thiên Phạt Thánh Hoàng này tính tình thật đúng là thẳng thắn.
Quân Mạc Tà đang ẩn thân trong lòng âm thầm tán thưởng một tiếng, tuy rằng bọn người kia ý nghĩ đơn giản, tính cách trung thực, rất dễ bị mắc mưu, chịu thiệt thòi nhưng khi việc lớn xảy ra thì cũng không quan tâm cái gì là phong độ, tư cách nam nhi.
Tào Quốc Phong ha ha cười nói:
- Lộc huynh, nếu là hơn ba trăm năm trước, ngươi nói những lời này, ta thật đúng là cần phải lo lo lắng lắng một chút, nhưng.... Trải qua hơn ba trăm bảy mươi lăm cạn kiệt tiêu hao công lực, ngươi còn muốn giam hai mươi người chúng ta ở tại chỗ này... Ha ha ngay cả chúng ta bây giờ đều bị thương, nhưng cũng là không thể nào a? Trái lại nếu là nhóm ta liều mạng thì dù thương thế có tăng thêm, nhưng ngươi thử đoán xem hai bên, bên nào có cơ hội nhiều hơn đây?
Ở bên cạnh hắn, một tên cười hắc hắc nói:
- Lộc huynh, cái đó gọi là thế sự đã thay đổi, Thiên Phạt năm đó, nhất thánh bát tôn, uy hiếp thiên hạ, đã không còn nữa, tất cả mọi người đều biết, có chuyện gì sao không ngồi xuống cùng bàn bạc? Như thế nào lại muốn động võ? Một trận đánh không có ý nghĩa... Lực lượng Thiên Phạt các ngươi hiện giờ có làm nổi không?
Lộc Thánh Hoàng biến sắc, nhưng bình tĩnh nói
- Nói cho cùng, ý của ngươi là...Lúc trước thực lực của chúng ta mạnh mẽ, nên các ngươi chấp nhận nhờ chúng ta làm việc, bây giờ thực lực chúng ta không còn nữa, nên các ngươi ta hồ chà đạp bóp méo, bỏ mặc, không quan tâm?
Mặc dù mọi người đều có ý này nhưng có một số việc nói ra sẽ rất khó nghe, hắn nói rõ ra như vậy làm cho vài vị Thánh Hoàng và Thánh Vương mặt không khỏi nóng lên.
Dù sao chín vị Thiên Phạt Thánh Vương tận tâm tận lực trông chừng Cửu U Thập Tứ Thiếu nhiều năm như vậy, hơn nữa, rõ ràng chính là giúp bọn hắn chiếu cố, chuyện tình lúc trước chẳng những không làm được ngược lại còn vì bọn họ đã không còn giá trị lợi dụng thì liền muốn vắt chanh bỏ vỏ, việc như thế này thì sao có thể chịu nổi.
Cường giả Thánh cấp nhiều cũng không nhiều, nhưng chút sĩ diện vẫn còn muốn lưu lại.
- Nắm đấm lớn chính là đạo lý, hiện tại Thiên Phạt thực lực không bằng lúc trước là sự thật. Lộc Thánh Hoàng xưa nay quang minh lỗi lạc, chẳng lẽ không biết điểm này?
Bạch y nhân kia trầm mặc một lát đột nhiên từ từ nói
- Quy tắc giang hồ xưa nay đều như thế. Trong giang hồ còn nói gì đến tình nghĩa, Lộc Thánh Hoàng, ngươi nói vậy không sợ người ta chê cười sao?
- Họ Bạch, ngươi nói lời này chính là đại biểu cho Phiêu Miểu Huyễn Phủ?
Lộc Thánh Hoàng tiến lên trước một bước, thần quang trong đôi mắt nổ bắn ra, chăm chú nhìn thẳng vào mặt hắn, thần tình trở nên khẩn trương.
- Bạch mỗ bất tài, nhưng ở Huyễn Phủ nhưng cũng là một trong những người đứng đầu.
Bạch y nhân kia sắc mặt khẽ hơi do dự một chút những vẫn ngẩng đầu nói. Hắn nói những lời này không chỉ là chính thừa nhận mà còn là đại biểu cho lập trường của Huyễn Phủ.
- Tố...t Tố...t Tốt
Lộc Thánh Hoàng gật đầu liên tục nói liền ba tiếng, ánh mắt như thực chất nhìn về những người khác
- Tam Đại Thánh Địa, các ngươi cũng có ý này phải không?
Ánh mắt mọi người nhìn nhau, một hồi lâu vẫn không có người trả lời. Vị Phiêu Miểu Huyễn Phủ kia đã đem chuyện xấu nói huỵch toẹt ra, bọn hắn vốn là cùng tiến cùng thoái, nếu nói không phải thì chẳng khác gì là đắc tội Phiêu Miểu Huyễn Phủ, nếu nói phải thì đắc tội với Thiên Phạt sâm lâm.
Nhất thời liền rơi vào thế khó xử, trong lòng thầm mắng vị Bạch huynh kia, thật sự dồn bọn họ vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng mấy người này lại nghĩ tới thời điểm hậu bối bọn họ đuổi giết Thiên Phạt đương nhiệm thú hoàng Mai Tôn Giả, thù này hận này bất cộng đái thiên, hiện tại Thiên Phạt tiền bối xuất hiện, muốn giấu diếm căn bản chính là không có khả năng, ngược lại không bằng làm lưu manh may ra còn hay hơn.
Hơn nữa hiện tại Thiên Phạt sâm lâm thực lực đại tổn, chín vị Thú Vương vị tiền bối đều là gần như dầu hết đèn tắt, hậu bối Thú Vương thực lực yếu ớt… Vậy cũng không cần băn khoăn quá mức.
Vừa nghĩ đến đây, đồng thời không nói gì, xem như là đồng ý.
Thấy mọi người trên mặt xuất hiện sự hổ thẹn, cũng không nói lời nào, Lộc Thánh Hoàng không khỏi bi phẫn, lạnh lùng cười rộ lên
- Tốt, tốt lắm, thật sự rất tốt. Huynh đệ chúng ta chín người đã vì một lời hứa mơ hồ, đã không quản cực khổ, gần bốn trăm năm, dưới sự va chạm của phong ấn, hiện giờ ngay cả nguyên thần bản thể đều chịu trọng thương, đều đã trở thành nỏ mạnh hết đà, điểm này không sai. Các ngươi, Tam Đại Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ hiện tại đã không coi Thiên Phạt vào đâu, như vậy, bổn tọa cũng không muốn nói gì thêm. Một khi đã như vậy, chúng ta Thiên Phạt sâm lâm nho nhỏ cũng không hứng thứ dây dưa với những kẻ mặt lớn như các vị. Chư vị tạm biệt, Lộc mỗ không tiễn.
Hắn nói xong lời này, đột nhiên trừng hai mắt tiếp
- Từ nay về sau, mọi người ân đoạn nghĩa tuyệt. Thiên Phạt chúng ta cũng sẽ không tiếp tục tham dự vào bất cứ chuyện gì liên quan đến Huyền Huyền đại lục, Đoạt Thiên chi chiến kia cũng không liên quan tới chúng ta. Vạn năm tình nghĩa, qua lại từ này xóa bỏ. Từ nay về sau, sinh tử do người. Giao thiệp giữa Thiên Phạt và nhân loại từ đây chấm hết, sinh tử do mạng, phú quý tại thiên.
Hắn nói lời này cực kỳ quyết liệt, thậm chí vô cùng bi thương, đau xót tận đáy lòng không thể nghi ngờ. Hơn nữa ngụ ý cũng rất rõ ràng, từ này về sau, mọi người không còn là bằng hữu nữa, lại càng không phải là đồng minh, thậm chí còn là Địch nhân của nhau.
Sau lời nói này, năm đại thế lực lớn của Huyền Huyền đại lục đã không còn nữa.
Nhưng chuyện này không thể trách Lộc Thánh Hoàng quá xúc động mà gây nên.
Lộc Thánh Hoàng và tám vị huynh đệ của mình đều bi phẫn tới tột đỉnh.
Lời thề son sắt năm đó, bốn bên đều trịnh trọng hứa hẹn, bảo đảm chắc chắn Thiên Phạt sâm lâm bình an, lại càng đưa ra những điều kiện cực kỳ hậu đãi. Cho nên chín vị Thú Vương không tiếc hy sinh chính mình tiến nhập bố trí Huyễn Phủ mê vụ trận pháp, tận tâm tận lực trông coi phong ấn, toàn lực đối kháng Cửu U Thập Tứ Thiếu. Năm đó tiến vào cấm địa này, chín vị Thú Vương, tu vi cao nhất, Lộc Thánh Hoàng đã là Thánh Hoàng cấp một. Ngoài hắn ra, tám vị Thú Vương cũng đều là Thánh Vương cấp bậc. Trong đó ba người đã là Thánh Vương cấp hai.
Chỉ là trong bốn trăm năm qua, Cửu U Thập Tứ Thiếu cơ hồ là ngày đêm không ngừng gây sức ép, liên tiếp giằng co mấy trăm năm với chín người.
Vốn loại cường độ đối kháng cao này rất dễ làm thực lực tăng lên, nhưng do phải ở trong phong ấn này, không những không thể tăng lên mà còn có hại với thân thể, tổn hại thật lớn.
Công lực của chín vị Thú Vương, không lúc nào không bị phong ấn hấp thu lực lượng, để giữ cho phong vận hành bình thường Cho nên bọn hắn ngày đêm không ngừng luyện công, nhưng vẫn không đủ cung cấp cho phong ấn.
Nếu công lực bị hấp thu cũng không nói gì mà chính là Cửu U Thập Tứ Thiếu ngày đêm không ngừng tấn công vào phong ấn, tần suất ngày càng nhiều, nhất là vài năm gần đây, làm cho tinh thần bọn họ tổn hại nghiêm trọng.
Gần bốn trăm năm, chín vị huyền tiền bối không chỉ công lực không có bất kỳ tiến bộ nào mà còn bị thụt lùi rất nhiều. Thậm chí thương thế trên người lưu lại vĩnh viễn khó có thể bù đắp.
Loại tiêu hao này cũng chẳng khác gì thọ nguyên hao tổn, tinh thân hư hao.
Cho dù là dùng bất cứ linh dược hiện hữu trên Huyền Huyền Đại Lục cũng không thể bù đắp được.
Liên tục suốt ba trăm bảy mươi lăm năm.
Hậu bối Thánh Giả năm đó của Tam Đại Thánh Địa hiện giờ đã trở thành Thánh Vương. Thánh Vương cường giả năm đó chắc đã thành công tiến giai trở thành Thánh Hoàng. Nhưng huynh đệ chín người mất không ba trăm bảy mươi lăm năm, lại nhận được kết cục như thế này.
Thiệt thòi lớn như vậy. Nhưng càng không thể tưởng tượng được, sau khi phong ấn bị phá, Cửu U Thập Tứ Thiếu trốn thoát thì những người này lập tức trở mặt, vắt chanh bỏ vỏ.
Không chỉ không tuân thủ lời hứa năm đó mà còn ở Thiên Phạt khai chiến, hèn hạ, trả lời vô sỉ, lừa gạt, làm cho bọn hắn thất vọng cực độ, không có chút lí do thoái thác nào. Toàn bộ bọn Tam Đại Thánh Địa, Huyễn Phủ bất quá chính là rỗng tuếch, hứa suông, chuyện này đồn ra ngoài quả thật là thành chuyện cười cho thiên hạ. May mắn là khi Cửu U Thập Tứ Thiếu đi ra, không biết vì nguyên nhân gì mà luôn ở trên không trung chiến đấu, không rơi xuống đất, nếu không chỉ sợ mấy nghìn dặm quanh khu vực này đã trở thành một mảnh hoang tàn từ đầu đến cuối.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến