Mục lục
Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Ôn nhìn ông tỉnh lại, đôi mắt thâm thúy đã dần dần vẩn đục, người đàn ông mà bà dùng nửa đời người để yêu, để chinh phục, giờ phút này nhìn lại... sao mà thê lương quá!
"Bà tới đây làm gì?" Vẻ mặt Lâm Tuấn Thiên rất lúng túng, giờ phút này, người ông không muốn gặp nhất là bà, bởi vì ông hận bà! Ông trở thành như bây giờ, đều là do người phụ nữ ông từng cho là yêu mình nhất làm hại, một người phụ nữ thâm trầm như vậy, ông tuyệt không thể hiểu rõ.
"Một người phụ nữ gọi điện thoại muốn tôi tới." Giọng nói của bà vẫn lãnh đạm như vậy, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không tức giận, cũng sẽ không vui sướng.
"Bà có thể đi." Ông bắt đầu đuổi bà đi, bà còn ngồi ở chỗ này, sẽ chỉ làm cho ông có vẻ càng thêm thê lương. Ông không muốn, Lâm Tuấn Thiên ông dù có là một ông lão đi nữa, cũng là người có cốt khí.
An Ôn vẫn ngồi yên ở đó, không nói gì, cũng không có ý muốn rời đi.
Lâm Tuấn Thiên có chút tức giận đem thanh âm đề cao: "An Ôn, bà bây giờ không phải là rất đắc ý? Nhìn bộ dáng chật vật này của tôi, mục đích của bà đã không phải đã đạt được?"
"Ông cho rằng đây là những thứ tôi muốn thấy sao?"
"Không phải sao? Chẳng lẽ bà không nghĩ như vậy? Bà không phải đang có chút hả hê trong lòng? Đúng, tôi hiện tại không tốt, tuổi cũng lớn, bà lại để cho con trai phản bội tôi, đẩy tôi ra khỏi nhà. Những chuyện này bà cũng tính toán tốt như vậy, bà còn có chuyện gì không dám muốn, không dám làm đây?"
Nghĩ tới những chuyện này, lòng ông lại đau không dứt, mặc dù Dung Khoa không phải là công ty thuộc về ông, nhưng đó là nửa đời tâm huyết của ông! Quay đầu lại, lại bị vợ của mình cùng con trai một cước đá văng ra, người bình thường có ai lại không thấy đau?
"Tôi không muốn tranh cãi với ông những chuyện này, chúng ta đã không còn quan hệ."
"Đúng vậy, chúng ta đã không còn quan hệ, tôi cũng không muốn nhận sự thương hại của bà, hiện tại xin mời bà rời đi! Nhanh biến khỏi đây cho tôi!" Lâm Tuấn Thiên kích động không thể khống chế mình, chợt ho khan mấy tiếng.
An Ôn nhìn đến đây, trong lòng không nhịn được khổ sở: "Ông đừng kích động nữa, tôi tới đây chỉ muốn nói cho ông biết, con trai đính hôn, muốn mời ông tham dự."
Lâm Tuấn Thiên nghe thấy con trai muốn đính hôn, mà con của ông từ đầu đến cuối cũng không có đến nhìn qua ông một cái, đứa con trai từ nhỏ đi theo mình nghe các loại hội nghị, Lâm Khải thật sự là con của mình sao?"
"Tôi biết ông nghĩ cái gì, nó cũng chưa biết ông đã nhập viện, tôi cũng không có nói cho nó biết, nếu như nó biết, nhất định sẽ tới thăm ông, con không có phản bội ông, nó chỉ là đứng về phía tôi, nó vĩnh viễn đều là con của ông!"An Ôn mặc dù tâm cơ sâu nặng, nhưng xét về tình, bà là một người phụ nữ độ lượng.
Lâm Tuấn Thiên hiện tại đã rất thảm, bao nhiêu cay đắng, tủi nhục bà nhận được cũng dần dần phai nhạt. Thiếu niên đắc chí, trung niên đắc ý, già nua lại phải luân lạc, cô đơn, thê lương, chua xót như vậy, cho dù bà không có trải qua, nhưng không có nghĩa là bà không thể hiểu.
"Tôi không muốn nghe bà nói gì nữa, đi nhanh đi! Dĩ nhiên, nếu như bà muốn dồn tôi vào chỗ chết, bà có thể đứng ở đây kiêu ngạo cùng khiêu khích tôi, nói thêm chút nữa tôi sẽ không thể khống chế mình, huyết áp lên cao, dứt hết kim tiêm ra, trong nháy mắt tôi có thể chết đi."Lâm Tuấn Thiên có chút tự giận mình, ông chưa từng nghĩ tới mình sẽ có lúc chật vật như thế.
Tiểu tình nhân ông yêu thương, khi ông có tiền, đem ông lên tận mây xanh, đem ông nâng niu trong lòng, khen ông chỗ này tốt, chỗ kia tốt...Nhưng khi cô ta biết được ông không còn tài sản, lập tức trở mặt, còn trước mặt ông làm ra những cảnh bẩn thỉu hạ lưu như vậy, để cho tim ông băng giá đến tận cùng.
Người phụ nữ yêu ông nhất tính toán ông, phản bội ông, tiểu tình nhân sỉ nhục ông, đùa bỡn, chọc tức ông. Tất cả những thay đổi này, đã làm cho ông rơi vào trong ngõ cụt.
An Ôn nhìn vào mắt ông, không nói gì nữa, xách giỏ đi ra khỏi phòng bệnh.
*********
Trong trung tâm mua sắm, Hạ Tử Vi một mình đi dạo, cô yêu thích nhất chính là shopping cùng xe cộ, thân thể Tô Tiểu Mễ không thoải mái nên cô không thể rủ rê, ngày nghỉ lại không muốn một mình ngây ngô trong nhà, chỉ có thể đi dạo vòng quanh.
Nhìn những thứ hàng hiệu xa xỉ, có một số món trên tay, không muốn nhưng vẫn phải bỏ xuống, cô biết hiện tại không thể so với trước kia, mỗi một khoản tiền đều là mình tân tân khổ khổ kiếm được, những thứ xa xỉ này đã vượt ra khỏi phạm vi dự tính của cô.
Cô để đồ xuống, làm bộ không thích, thoải mái ra khỏi quầy, tại một góc thang máy, vô ý nhìn thấy Lâm Khải cùng Lãnh Tĩnh Thi, hai người thân mật đứng ở quầy trang sức châu báu.
"Khải, chúng ta trước hết chọn cái này đi, em thích đơn giản, tình cảm của chúng ta giống viên kim cương này, đơn giản, vĩnh viễn! Anh thấy sao?"cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Em nói tốt là tốt rồi, nghe theo em!"Lâm Khải không biết lời của mình là sủng ái hay đơn giản chỉ là ứng phó. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ muốn quyết định thật nhanh, sau đó sớm rời khỏi nơi này.
"Cho anh mang thử một chút!" Nói xong, cô cầm một chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa của Lâm Khải,"Ừ, rất thích hợp!"
Kế tiếp, lại đem một chiếc nhẫn giống như vậy đeo vào ngón giữa của mình, vươn tay cùng hắn khoa tay múa chân, nói cười duyên dáng.
"Nhìn có được hay không? Anh có thích không?"
"Chỉ cần em thích là tốt rồi!"Hắn dùng tay vuốt một chút tóc của cô.
"Lãnh tiểu thư, cô thật hạnh phúc!"Nữ nhân viên ở một bên không nhịn được phát ra cảm khái.
"Cám ơn!" Cô mỉm cười đáp lễ, thân mật kéo tay Lâm Khải rời đi.
Hạ Tử Vi nhìn cảnh tượng như vậy, không khỏi cảm khái một hồi ở trong lòng. Phụ nữ giống như Lãnh Tĩnh Thi, xinh đẹp, ưu nhã, có khí chất, có học vấn, có gia thế, còn có một người đàn ông hoàng kim yêu cô muốn chết, có người nào nhìn vào mà không hâm mộ đây? Hạ Tử Vi cô cũng chỉ là một trong số những người đó. Thượng Đế quả thật không công bình!!!
*********
Tô Tiểu Mễ cầm băng vệ sinh hướng vào toilet, thân thể rất khó chịu, mà phía dưới còn đang chảy máu, cô cảnh cáo mình, nhất định không nên nghĩ tới những hình ảnh kia, giữ vững tâm tình thoải mái mới là trọng yếu nhất.
Khi cô từ trong toilet đi ra, nằm trên ghế salon, đột nhiên xuất hiện một tin tức trên truyền hình.
"Hôm nay, cửa hàng kim cương nổi tiếng, quốc tế danh viện Lãnh Tĩnh Thi tiểu thư cùng bạn trai, Dung Khoa quốc tế tuổi trẻ tài cao CEO Lâm Khải cùng chọn nhẫn, làm cho người ta hâm mộ tình yêu của những người thượng lưu, hai người họ sẽ rất nhanh đi đến kết cục mĩ mãn..."
TV truyền đến hình ảnh Lâm Khải cùng Lãnh Tĩnh Thi ở quầy chuyên doanh chọn lựa nhẫn, hắn ôn nhu vén tóc của cô, cô lại thân mật kéo cánh tay của hắn, một bàn tay giơ lên so sánh với bàn tay của hắn, hai chiếc nhẫn kim cương sáng long lanh, đơn giản lại bắt mắt, nhanh chóng làm cho Tô Tiểu Mễ thấy váng đầu.
Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy thân thể của mình càng thêm rét run, mà phía dưới một hồi một hồi chảy xuống, tâm tình của cô không nhịn được lại bắt đầu uất ức, đây là một loại bản năng phản ứng.
Hai người bọn họ kết hôn là chuyện sớm hay muộn, chỉ là so với dự đoán của cô nhanh hơn một chút.
Sắc mặt cô tái nhợt thoạt nhìn càng thêm tiều tụy, mới ngắn ngủn ba ngày, cô so với trước đã gầy hơn rất nhiều.
*********
Nhà ba mẹ Tiểu Mễ. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Mẹ, hôm nay con muốn ăn cháo gà, con mệt mỏi quá, mẹ làm cho con ăn được không?" Vừa vào cửa, Tô Tiểu Mễ liền kéo tay mẹ làm nũng, sắc mặt mặc dù còn tái nhợt, nhưng không có tiều tụy như lúc trước.
"Sao con lại gầy như vậy?" Mẹ Tiểu Mễ thấy bộ dáng con gái liền giật mình.
"Con tăng ca hai ngày nay, mệt quá, con muốn ăn thức ăn ngon mẹ làm, hai ngày tới con đều sống ở đây, mẹ làm cho con ăn được không?"
"Con nhanh đi nghỉ ngơi, con thiệt là, vì kiếm tiền, thân thể của mình cũng không cần sao? Mẹ cảnh cáo con, không cho liều mạng như vậy nữa, nếu con còn không biết quý trọng thân thể mình, mẹ không bao giờ làm cho con ăn nữa." Mẹ Tiểu Mễ tức giận nói.
"Dạ, con nghe rồi, về sau ít làm thêm giờ, tận lực trở lại nhà ba mẹ, có được không?"Tô Tiểu Mễ thật cảm thấy mệt quá, ở nhà có lẽ sẽ tạm thời làm cho cô thả lỏng một chút " Nhưng con thật sự rất đói!!!"
"Hôm nay mẹ nấu canh, là canh xương, trước cho con ăn một chén, ngày mai sẽ nấu cháo gà cho con." Nói xong, mẹ Tiểu Mễ xoay người đi vào bếp.
Tô Tiểu Mễ nằm trên ghế salon, nhìn thân ảnh bận rộn của mẹ, thiếu đi hình ảnh ba ngồi bên đọc báo, trong nhà bày biện không có gì thay đổi, nhưng so dĩ vãng thiếu đi rất nhiều niềm vui.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận lại thiếu đi một người, trong lòng của cô cũng thừa nhận lúc trước cô cảm thấy rất đau đớn cùng mệt mỏi, nhưng nhìn mẹ còn có thể bận rộn, ba còn có thể an tâm ở trong bệnh viện dưỡng bệnh, khổ sở của cô có đáng gì?"
"Ăn canh nhanh đi cho nóng, không đủ lại lấy nữa, mẹ đã nấu cơm rồi đó. Bây giờ mẹ đi xuống lầu mua cho con ít thịt cùng rau dưa, sẽ nhanh trở lại, mẹ thế nào cũng sẽ vỗ béo con trở lại!" Mẹ Tiểu Mễ vừa đổi lại giày vừa nói.
"Mẹ, mẹ thật vĩ đại!"Tô Tiểu Mễ ăn canh, cứ như trước chọc ghẹo mẹ mình.
"Đừng có trưng ra cái bộ dạng này, đừng tưởng rằng cho mẹ nghe lời ngon tiếng ngọt mẹ liền không hỏi con, lát nữa, nói cho mẹ nghe về Hiên thiếu gia, còn có, hôm nào thay mẹ hẹn Hiên thiếu gia tới ăn cơm a."
"Mẹ, Hiên thiếu gia là người bận rộn, người hẹn anh ta ăn cơm còn phải xếp hàng, chúng ta coi như tiết chế tình cảm lại đi."
"Nhưng mẹ xem ra đứa nhỏ này rất tốt, nhìn giống như rất vừa ý con, con đừng lừa dối mẹ, mắt mẹ còn nhìn thấy rõ nha." Mẹ Tiểu Mễ hưng phấn nói, nếu Tiểu Mễ có thể cùng Hiên thiếu gia thành đôi, chuyện này tốt đẹp biết bao.
Tô Tiểu Mễ thúc giục mẹ đi mua thức ăn, mẹ vừa đi, cô dùng sức uống canh, không ngừng tự nói với mình, phụ nữ nhất định phải tự biết lo, nhất định không được tự ngược đãi mình, phải hảo hảo quý trọng, khôi phục thân thể, bất cứ chuyện gì cũng không thể đánh ngã mình.
Từng miếng từng miếng, ăn một chén, lại ăn một chén nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK