Trần Siêu nhìn tài xế Lâm Khải đỡ Tô Tiểu Mễ rời đi, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi tính toán trong đầu: "Con người này thật không thức thời, miếng đất này Dung Khoa các người đừng mơ tưởng lấy được."
"Đợi lát nữa sẽ có người mang ngài đi lên nghỉ ngơi, tôi xin cáo từ trước." Lâm Khải miễn cưỡng cho hắn một khuôn mặt tươi cười.
"Tiểu tử, tuổi còn trẻ an vị đến chức vị thủ lĩnh vận chuyển buôn bán ở Dung KHoa cũng không dễ dàng, cẩn thận ngày nào đó ngã quá mau." Trần Siêu nho nhỏ hừ một tiếng.
Rất nhanh, có người dẫn Trần Siêu đến bên trong "phòng cho tổng thống" ở khách sạn, mà nơi đó đã chuẩn bị thứ Trần Siêu đang cần.
Lâm Khải cầm khăn ướt lên dùng sức xoa xoa tay, sau đó hung hăng ném qua một bên.
Lâm Khải trở lại xe, ngồi ở bên cạnh Tô Tiểu Mễ, tài xế không có hỏi gì chỉ để ý chuyên tâmlái xe.
Chỗ ngồi phía sau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tô Tiểu Mễ nhìn bộ dạng Lâm Khải có chút mệt mỏi, trong lòng tự nhiên dâng lên một hồi đau lòng.
"Lâm tổng, tôi không phải là rước lấy phiền phức cho anh chứ?" Cô nhỏ giọng hỏi.
"Tại sao lại hỏi vậy?"
"Tôi cảm thấy vị Trần tiên sinh đó giống như rất tức giận, nếu như ông ta mất hứng vậy Dung Khoa chúng ta muốn lấy mảnh đất đó có phải rất khó hay không? Như vậy có phải khiến cho anh không thể giao phó với đổng sự?" Tô Tiểu Mễ lo lắng hỏi.
Mặc dù cô lo lắng, nhưng trong lòng cô cũng ấm áp, bởi vì cấp trên của cô cũng không có bởi vì lợi ích công ty mà bán cô. Vì điểm này, cô liền thêm điểm cho hình tượng của Lâm Khải.
"Những chuyện này không cần cô quan tâm, đây là lần đầu tiên tôi bảo cô ra ngoài xã giao với tôi, nhưng tôi cũng bảo đảm, đây sẽ là lần cuối cùng dẫn cô theo cùng!" Ánh mắt Lâm Khải rất nghiêm túc, thâm thúy như một đầm nước suối.
Tô Tiểu Mễ có một ảo giác bị ánh mắt của hắn dìm chết.Cô há miệng, muốn nói cái gì đó, rồi lại không biết nên nói gì.
Lâm Khải rất thấp, rất nhẹ nói, "Mượn bả vai cô một chút!"
Nói xong, đầu của hắn liền ngã xuống trên vai của cô, nhắm mắt lại, giống như mệt chết đi.
*********
Bên trong quầy rượu, ánh đèn tối tăm chiếu vào từng người tới nơi này tìm kiếm kích tình.
Hạ Tử Vi nâng ly uống, cô cần rượu cồn để tê dại đầu óc.
"Hi, tiểu thư, uống rượu như vậy dễ dàng hại sức khoẻ à nha?" Một người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô, mang theo nhạo báng lại như an ủi.
"Vậy anh nói thử, uống rượu gì không hại sức khoẻ?" Hạ Tử Vi nhìn người trước mắt, trong đầu chuyển rất nhiều rất nhiều bóng dáng đàn ông.
"Rượu, là phải từ từ uống, uống ít, say ít là được rồi, say mèm rồi..., rất nhiều chuyện cũng sẽ làm không được." Tay của hắn nhẹ nhàng ôm hông của cô.
Hạ Tử Vi dựa sát vào nghe, cô biết đây là một người đàn ông rất biết tán tỉnh, khóe miệng cô khẽ giơ lên, lộ ra một mỉm cười đẹp mắt về phía hắn.