"Hiên thiếu gia, có muốn mời Tiểu Mễ của chúng ta khiêu vũ không?" Lãnh Tĩnh Thi nghe được âm nhạc vang lên, không khỏi đề nghị.
"Không, chúng ta không khiêu vũ, chúng ta chỉ thích uống rượu." Tô Tiểu Mễ chỉ dám nhìn Hiên thiếu gia, cô muốn lấy Hiên thiếu gia làm bia đỡ đạn.
"Ừ, đúng, chúng ta không khiêu vũ, chúng ta uống rượu! Tiểu Mễ, chúng ta cạn một chén!"
"Cạn chén! Vạn tuế! Hữu nghị vạn tuế!" Tô Tiểu Mễ giơ ly rượu lên cao, lớn tiếng nói: "Phụ nữ vạn tuế!"
"Phụ nữ vạn tuế, đàn ông vạn tuế, nam nữ vạn vạn tuế!!" Hai người đã say đến túy lúy
"Tĩnh Thi, Lâm tổng, hai người đi khiêu vũ đi! Hôm nay các người là chủ, tất cả mọi người đang chờ, các người không cần phải để ý đến tôi cùng Hiên thiếu gia, hai chúng ta khó có dịp uống rượu như vậy, thành toàn chúng ta đi! Để cho chúng ta uống thống khoái đi!" Tô Tiểu Mễ đánh bạo nhìn sang, vẫn như cũ không dám nhìn thẳng cặp mắt đã xuyên thấu trái tim của cô.
"Thành toàn chúng ta đi! Để cho chúng ta uống thống khoái đi!" Hiên thiếu gia nhanh nhẩu phụ họa theo.
"Được rồi, thành toàn hai người đó! Khiến hai người uống thống khoái, em cùng Khải sẽ đi ngay bây giờ hưởng thụ ngọt ngào của chúng ta, không quấy rầy không gian của hai người nữa!" Lãnh Tĩnh Thi cười đến rất tinh khiết, rất đẹp.
Lâm Khải nặn ra một khuôn mặt tươi cười, tà nịnh mà lãnh mị "Hai người cứ từ từ mà chơi, hảo hảo Uống... uố...ng!" Nhìn Tô Tiểu Mễ ánh mắt tràn đầy nhắc nhở, mà cô lại làm bộ như uống rượu say giả trang mơ hồ
Sau khi nói xong liền lôi kéo Lãnh Tĩnh Thi đi về phía sàn nhảy, Tô Tiểu Mễ nhìn thân ảnh hai người cầm chén rượu giơ hướng trời cao: "Bái bai! Bái bai!"
Nhắm hai mắt, rượu từ từ thấm vào tràng vị, thân thể của cô không nhịn được nghiêng ngả, Hiên thiếu gia tiến lên đỡ cô.
"Tiểu Mễ, chúng ta chơi chơi đoán số đi, ai thua người đó Uống... uố...ng!"
"Được! Đoán liền đoán, ai sợ ai!" Tô Tiểu Mễ cười lớn nói.
Hai người hưng phấn vươn tay không ngừng gào thét, Hiên thiếu gia thua rất thảm, dĩ nhiên, Tô Tiểu Mễ cũng bị rót xuống rất nhiều.
Trong sàn nhảy bọn họ song túc song phi (như hình với bóng), giống như hai con bướm nhẹ nhàng nhảy múa, Tiểu Mễ nhìn thấy, cô hoa cả mắt, không kìm hãm được hâm mộ lại khổ sở, thế nhưng trong tâm cô lại nổi lên hi vọng xa vời, nếu như...chỉ là nếu như thôi, người bên cạnh Lâm Khải kia chính là mình...có lẽ là tốt biết bao.
Cô chỉ là mím môi cười hạ xuống, cầm chai rượu lên rót vào ly, đầu óc của cô cũng dần dần bắt đầu hỗn loạn, lại nhìn xuống Hiên thiếu gia trước mắt đã ngã xuống, không nghĩ tới tửu lượng của hắn thật không ngờ lại thấp như vậy.
Trong tất cả suy nghĩ hỗn loạn đều có bóng dáng Lâm Khải, cô không biết mình lại vùi lấp quá sâu, nếu như không phải chính mắt mình thấy người đàn ông này đã thuộc về một người phụ nữ khác, cô có thể cũng sẽ không ý thức được mình yêu hắn, nghĩ đến điều này, Tô Tiểu Mễ cảm thấy trong lòng thật khó chịu.
Cô mơ hồ đứng lên, lại cảm giác đau đầu nhức óc, đi một bước, lại toát ra ba bóng người, thân thể thoáng một cái liền nghe được có đồ ngã xuống, cô cảm giác được toàn trường ánh mắt cũng tụ tập đến phía bên cô, vì vậy, cô đi được gấp hơn, đồ vật rớt xuống ngược lại càng nhiều.
Tiềm thức, cô lại biết, cô không chỉ có mất mặt, còn gây họa...Từ từ, thân thể của cô cũng dần dần không ngừng... chân không còn có thể khống chế ngã xuống, thân thể cũng té xuống.
Cô ngủ mê man, cảm giác được có người ẵm cô lên, vứt cô lên xe, gò má người trên xe kia cũng không phải là người đàn ông cô muốn.
Cô mặc dù say, nhưng ý thức coi như thanh tĩnh, chắc có lẽ cô không phải là ngốc bình thường, đã uống rượu mua say lại còn thất thố trong bữa tiệc đính hôn của hắn, món nợ này hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Khi xe ngừng lại, có người ôm lấy thân thể của cô, mùi hương rất quen thuộc, bả vai cũng rất ấm áp, cô tham luyến tựa đầu vào trước ngực người kia không muốn rời.
Nhìn Tô Tiểu Mễ say khướt ở trong lòng, Lâm Khải chỉ cảm thấy cả người như bị cô tựa vào.
Hắn mượn lý do đưa Hiên thiếu gia rời đi, bỏ xuống vị hôn thê, hắn cảm giác mình điên rồi, nhưng là hắn quả thật đã làm như vậy. Hắn muốn chỉnh cô, muốn hỏi rõ ràng cô nổi điên cái gì, uống nhiều rượu như vậy lại còn nói hươu nói vượn cái gì với hắn.
Thân thể Tô Tiểu Mễ bị để xuống, cô cảm thấy dạ dày sôi trào, mở mắt ra liền hướng nhà cầu chạy đi, nôn hết ra... Lâm Khải đứng ở một bên, lông mày nhíu càng chặt hơn.
Đợi cô nôn xong, hắn lại đưa ra khăn giấy, đem khóe miệng của cô lau sạch sẽ.
"Là anh sao?" Tô Tiểu Mễ nhìn ra khuôn mặt quen thuộc, cô có chút không tin người đàn ông trước mắt lại là Lâm Khải.
"Em cho rằng sẽ là ai?" Nghĩ đến cô tối nay cùng Hiên thiếu gia kia kề vai sát cánh, hắn liền tức tối trong lòng.
"Nhưng anh không phải là đính hôn sao? Anh không bồi kiều thê còn ở đây làm gì?"Tô Tiểu Mễ có chút ngu ngơ, cô cho là mình vẫn còn ở trong mộng, cô cười khúc khích vỗ mặt của hắn: "Tôi không phải là đang nằm mơ?"
"Tô Tiểu Mễ, em có chừng mực lại cho tôi." Tay của hắn bắt được tay của cô, người này lại dám vỗ mặt hắn, càng lúc vỗ càng mạnh.
"Tôi không dừng, tôi hiện tại liền muốn đánh anh, tôi muốn đánh... đánh anh cái tên khốn kiếp này... khốn kiếp..." Tô Tiểu Mễ đột nhiên rống to, hai tay cũng cùng lúc dùng sức đánh hắn.
Lâm Khải đứng ở đó, toàn thân đột nhiên nhũn ra, một chút khí lực cũng không có.
"Lâm Khải, anh khốn kiếp, anh khốn kiếp... Tôi hận anh...anh cút đi cho tôi a... Cút ra khỏi tầm mắt của tôi đi, tôi không muốn gặp lại anh, không muốn gặp lại anh nữa đâu...!!!" Cô dùng sức đánh hắn, nước mắt lại không kìm hãm được ào ào chảy, hắn tại sao còn tới trêu chọc cô, cô đã rất cố gắng, rất nỗ lực khống chế mình không thèm nghĩ đến hắn nữa, cô không muốn đi phá bọn họ mà!!!!
"Tô Tiểu Mễ...Em dừng tay...Dừng tay..." Đột nhiên, hắn dùng lực hết sức ôm chặt cô ở trong lòng mình, giờ phút này, hắn chỉ muốn như vậy, hắn liền muốn ôm cô, muốn cho cô biết cô hiện đang dựa vào lòng hắn, cô thương tâm khổ sở, hắn cũng sẽ ở bên cạnh cô, phụng bồi cô, ôm cô.
Tô Tiểu Mễ thân thể mềm nhũn ở trong lòng hắn, khóc đến càng ngày càng thảm.
Lâm Khải ôm cô càng chặt hơn, còn không ngừng an ủi cô "Đừng khóc... Anh ở đây... Là anh không tốt... ngoan nào... đừng khóc nữa... có được không...?"
Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên hắn an ủi một người khác phái, thân thể hắn tự động co quắp lại, lời nói lại càng thêm cứng ngắc.
Đột nhiên, Tô Tiểu Mễ dùng sức kéo áo hắn, một hớp cắn xuống, hung hăng không buông ra.
"A..." Lâm Khải đau đến hét to, người phụ nữ này tối nay là điên rồi sao?
Tô Tiểu Mễ cảm giác được trong miệng mùi máu tươi, cười to lui ra.
"Lâm Khải, tôi xong rồi... anh cũng xong rồi..."
"Tô Tiểu Mễ, em tỉnh lại cho tôi! Đừng nổi điên nữa!" Hắn dùng lực lắc thân thể của cô.
"Anh đừng đụng vào tôi!" Tô Tiểu Mễ đột nhiên vô cùng tỉnh táo, dùng sức tránh khỏi cánh tay của hắn.
"Đừng nghĩ có chút rượu vào, em liền quên mình là ai!" Hắn không thể hiểu nổi người phụ nữ này tại sao có lúc lại có thể cứng rắn như sắt thép, uốn éo thế nào cũng không thể uốn tới.
"Không cần anh nhắc nhở, tôi biết mình là ai! Tôi tên là Tô Tiểu Mễ, là tình nhân của Lâm Khải anh, chúng ta ký hiệp ước tình nhân 36 điều, điều thứ nhất, tôi không thể từ chức; điều thứ hai, tôi không thể kết hôn; điều thứ ba..." Cô giống như đang xác nhận những thứ phép tắc này, vừa nói vừa cười.
Lâm Khải tựa vào một bên nhìn cô đang độc thoại có chút thất thường.
"Anh xem, tôi rất rõ ràng thân phận của mình, nhưng còn anh?"Tô Tiểu Mễ vung tay lên chỉ thẳng vào hắn.
"Em là tình nhân của tôi."Thanh âm của hắn lạnh như vậy, đâm bị thương lòng của cô.
"Ha ha..." Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu lớn tiếng cười, đột nhiên lại khó chịu, thậm chí có chút cầu khẩn nhìn hắn "Lâm Khải, chúng ta đổi phương thức đi, tôi làm công cả đời cho anh ở Dung Khoa có được không? Chúng ta không cần làm tình nhân nữa, anh cũng không cần quản xem tôi yêu ai, kết hôn với ai nữa, có được hay không?"
"Không thể!" Lâm Khải cơ hồ là không có bất kỳ suy tính gì liền bật thốt lên.
"Tại sao không thể? Anh có thể đính hôn, anh có thể ôm ấp vị hôn thê xinh đẹp, vậy tôi thì sao đây? Tôi nhìn một màn này giống như bị đao cắt một dạng, loại này cảm thụ rất thống khổ, anh có biết không!!!!" Lời của Tô Tiểu Mễ đã không nghe theo khống chế của cô, rượu cồn xung động, cô thật đã quên những lời này không thể để cho người thứ hai biết.
"Tôi không chỉ có thể đính hôn, tôi còn có thể kết hôn, nhưng là em không thể, bởi vì em là do tôi bỏ tiền mua được." Lâm Khải vừa nghe cô muốn phản bội mình, hắn hận không thể bóp chết cô.
"Anh vô sỉ, anh khốn kiếp!" Cô bức tóc của mình, lớn tiếng hướng về phía hắn rống.
"Tô Tiểu Mễ, em đừng vượt quá giới hạn, nhẫn nại của tôi chỉ có hạn!" Lâm Khải cầm lấy tay cô, không muốn để cho cô tự làm khổ mình nữa.
"Giới hạn?... Cái gì gọi là giới hạn? Tôi hiện tại nói cho anh biết, tôi đã đến cực hạn, nhiệm vụ tình nhân này tôi kham không nổi nữa, bởi vì đã vượt giới hạn chịu đựng của tôi rồi...!!!" Tô Tiểu Mễ nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, một ánh mắt làm cho cô đánh mất chính mình, lời của cô không kìm hãm được bật thốt lên: "Tôi thích anh!"
Một câu nói này, giống như sét đánh ngang tai, chợt đập ầm ầm vào vào trong đầu của hắn.
Thấy hắn kinh hãi, Tô Tiểu Mễ có chút tự giễu nói: "Tôi có phải hay không là rất không có tiền đồ? Anh bây giờ nhất định ở trong lòng cười đến rất thoải mái đi, tôi chỉ là anh tốn tiền mua được, chẳng qua là công cụ làm ấm giường của anh, tôi lấy tư cách gì mà có thể nói thích anh chứ. Nói ra chính là bị coi thường, tôi thừa nhận, tôi đáng bị coi thường rồi, cái trò chơi này, tôi nhận thua, nhưng là hiện tại, tôi cầu xin anh, van cầu anh bỏ qua cho tôi đi, có được không?"
Lâm Khải nhìn cô, hắn không có nghĩ đến Tô Tiểu Mễ cư nhiên sẽ nói như vậy, ngay cả hắn cũng không dám suy nghĩ, khi bọn hắn chung đụng, hắn chỉ muốn đoạt lấy cô, không chịu được khi có người đàn ông khác đối với cô có một chút ý tưởng, hắn cũng không muốn cô đối với tên đàn ông nào khác trừ hắn ra có bất kỳ sự quan tâm nào.
Nhưng là, hắn tự nói với mình, hắn phải chăng chỉ là ham muốn giữ lấy quá mạnh mẽ, người hắn yêu chỉ có thể là Tĩnh Thi, bởi vì chỉ có Tĩnh Thi mới có thể làm cho hắn tìm được cảm giác khi ở bên Tĩnh Dạ. Trên cái thế giới này, trừ Tĩnh Thi ra, không còn ai có thể làm được giống như vậy, hắn cố chấp cho là như vậy.