"Cậu đây là muốn kéo mình đi đâu?" Tô Tiểu Mễ không hiểu hỏi
"Tìm một chỗ ngồi một chút!"
"Tan việc rồi ngồi, buổi trưa mình còn muốn nghỉ ngơi một chút." Tô Tiểu Mễ muốn cự tuyệt
"Nghỉ ngơi cái gì a, cả phòng làm việc đang nhao nhao lan truyền cậu "câu dẫn" Lâm tổng a, cậu có thể ngủ được mới là kì lạ đó." Hạ Tử Vi kéo cô đi thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá xuống
"Lời đồn này, đừng nói cả cậu cũng tin nha!" Tô Tiểu Mễ tức giận trả lời.
"Mình không tin không có nghĩa là người khác cũng không tin a."
"Theo hình tượng này của mình, mỗi người phụ nữ trong phòng làm việc đoán chừng đều cảm thấy mạnh hơn mình, cũng có hi vọng tiến một bước phát triển với Lâm Khải hơn mình!" Tô Tiểu Mễ có chút trơ trẽn trả lời.
"Đúng, cậu cũng không nhìn trang phục này của cậu chút, thế nào có thể cùng những yêu nữ nhỏ tuổi tướng mạo đẹp lại có vóc người ma quỷ kia chém giết được. Bất quá, nếu cậu thật có ý muốn câu dẫn, chị đây lại nghĩ cậu có hy vọng thắng cao nhất." Hạ Tử Vi nhìn cô nở nụ cười.
"Vậy sao? Vậy cậu nói mình câu dẫn thế nào a? Lộ lộ vai, lộ lộ lưng..." Tô Tiểu Mễ thấy trong thang máy cũng không có những người khác, liền cùng Hạ Tử Vi đùa giỡn.
Vừa nói, Tô Tiểu Mễ vừa kèm theo động tác, "Có phải như vậy hay không, Tử Vi?"
Tô Tiểu Mễ một tay kéo áo rộng thùng thình xuống dưới bờ vai, lộ ra dây áo lót màu đen.
"Áo lót màu đen, ừ có cảm giác, tiếp tục, cho mình xem thử có hi vọng hay không!" Hạ Tử Vi hai tay khoanh trước ngực, có chút hăng hái khích lệ cô tiếp tục diễn.
"Cậu xem, mình để lộ ít vai rồi, sau đó đi về phía Lâm Khải, học những người phụ nữ yêu mị kia phát ra thanh âm nũng nịu, sau đó nửa ẩn nửa lộ hô "Lâm tổng..."
Lời của Tô Tiểu Mễ còn chưa nói xong, thang máy đinh một tiếng mở ra.
Động tác của cô liền ngừng lại, lúc này tay trái cô đang kéo áo xuống làm một nửa bả vai lộ bên ngoài, miệng cô còn đang học những người phụ nữ kia phát ra thanh âm nũng nịu hô tên Lâm tổng.
Khiến cho cô bi kịch chính là, giờ phút này người đứng ở phía ngoài thang máy chính là Lâm Khải.
"Tô chủ quản, cô kêu tôi?" Lâm Khải nhìn một màn này, kinh ngạc đến có chút mắt mở không ra, người phụ nữ này trong thang máy giở trò quỷ gì, thổ lộ? Thấy sắc mặt cô hiện giờ và vẻ mặt mới vừa rồi, hắn liền cố nén nụ cười ở khóe miệng.
"A..." Tô Tiểu Mễ lấy lại tinh thần, tay trái buông lỏng căng thẳng, y phục nhanh chóng trở lại vị trí cũ.
"Lâm tổng, thật khéo a!" Hạ Tử Vi rộng rãi chào hỏi Lâm Khải, nhẹ giọng cười nói: "Tôi cùng Tiểu Mễ có chút việc đi ra ngoài một chuyến, Tiểu Mễ nói là Lâm tổng muốn mua căn nhà lần trước chúng tôi đề cử."
Tô Tiểu Mễ có chút lúng túng phụ họa, lôi kéo áo Hạ Tử Vi ý bảo cô nhanh chóng rút lui.
Cửa thang máy lại đóng lại một lần nữa, Hạ Tử Vi khẽ buông lỏng tay Tô Tiểu Mễ, ôm bụng bắt đầu lớn tiếng cười.
"Ha ha... Ha ha... Tô Tiểu Mễ... Mình không thể không thừa nhận, cậu thật... Ha ha... thật rất có duyên với Lâm Khải a..."
"Hạ Tử Vi, cậu đừng cười nữa, không được cười tiếp!" Tô Tiểu Mễ đi tới, hận không thể che miệng của cô.
Mới vừa rồi thật là mắc cở chết người, hình ảnh xấu hổ như vậy vừa vặn cư nhiên bị Lâm Khải nhìn thấy, còn lại đúng ngay lúc cô đang nũng nịu kêu Lâm tổng.
*********
Tô Tiểu Mễ và Hạ Tử Vi mỗi người gọi một ly cà phê, ngồi ở trong góc buôn dưa lê.
Hai người tùy ý nói mấy câu liền trở về vấn đề chính.
"Tiểu Mễ, những người kia rất nhàm chán, không có gì thì liền tám chuyện. Hiện giờ nắm một tin tức lớn như vậy không tám mười ngày nửa tháng mới là lạ, mà mười ngày nửa tháng này không chừng còn có người có thể làm rất nhiều chuyện mờ ám đây."
"Cậu là đang nói Ngải Niệm Như?" Tô Tiểu Mễ hỏi ngược lại.
"Hiện tại rõ ràng phòng kế hoạch tiếp thị của công ty còn thiếu một Tổng giám, Ngải Niệm Như không thể nào không hành động gì được." Hạ Tử Vi nhẹ giọng nói.
"Chúng ta làm xong việc của chúng ta là được, mặc kệ cô ta làm gì cũng đâu có sao."
"Lời này là không sai, nhưng mình cũng không muốn Ngải Niệm Như khi dễ đến trên đầu của mình. Cô ta muốn quản lí tổ của tụi mình, hai đứa mình cũng không có quả ngon để ăn, mình còn chưa có ý định rời đi Dung Khoa đâu, hoàn cảnh làm việc và mức lương hiện tại còn khiến mình thật hài lòng." Hạ Tử Vi đá chân cô một cái: "Chẳng lẽ cậu muốn đi?"
"Gấp cái gì, bây giờ cô ta còn chưa có làm tổng giám của chúng ta mà. Hơn nữa, cũng không phải là Ngải Niệm Như cô muốn làm là làm, mình không tin Lâm Khải kia thật là một người háo sắc." Trong công việc, Tô Tiểu Mễ đối với hắn vẫn có một chút lòng tin.
"Không háo sắc? Cậu đừng nghĩ đến bọn họ thật tốt như vậy, không có mèo nào chê cá tanh cả, chưa nói đên Ngải Niệm Như người nọ cậu cũng không phải là không biết, lên giường với Hà Kình cô ta còn cảm thấy vui vẻ, huống chi là đàn ông như Lâm Khải, chẳng khác gì cầu được ước thấy. Đàn ông là động vật nửa người dưới, uống chút rượu chuyện gì cũng dám làm, huống hồ gì dáng dấp của Ngải Niệm Như cũng không kém, vóc người lại không có chỗ nào có thể chê nha."
"Vậy cậu muốn làm gì? Làm cho Ngải Niệm Như đi xuống?" Tô Tiểu Mễ tò mò hỏi.
"Vậy cũng không cần, thiếu cô ta phòng làm việc cũng mất đi rất nhiều vui thú nha, nhìn cô ta mỗi ngày uốn éo eo nhỏ, phát ra nũng nịu, đấu với người phụ nữ như vậy thật vui." Hạ Tử Vi mặc dù ghét Ngải Niệm Như, nhưng không muốn khiến cho cô đi xuống, nếu thật muốn làm vậy, đã sớm tố giác chuyện xấu của cô và Hà Kình.
"Vậy cậu muốn thế nào?"
"Mình cảm thấy tụi mình giờ đang chung một chiến tuyến, mình đưa cậu lên, như thế nào?"
"Cậu trúng gió à? Mình không muốn làm Tổng giám kế hoạch tiếp thị, hứng thú của mình cũng không ở công việc quản lý, hứng thú của mình là ở việc sáng tạo nha!" Tô Tiểu Mễ trực tiếp cự tuyệt.
"Mình biết cậu sẽ nói thế mà, nhưng cậu làm Tổng giám so vơi Ngải Niệm Như tốt hơn, chẳng lẽ cậu thật muốn về sau chúng ta nằm dưới tay cô ta quản lý."
"Hiện tại không phải là chúng ta đã có Tổng giám sao? Lâm Khải làm cấp trên chúng ta không phải là tốt vô cùng sao?" Đôi khi, cô mặc dù vô cùng ghét người đàn ông này, nhưng đôi khi, cô lại cảm thấy người đàn ông này không tệ.
"Mình công nhận cậu thật là thông minh, nhưng sao có lúc lại phản ứng chậm đến như thế, nói cậu đần cậu lại không thừa nhận!" Hạ Tử Vi ném cho cô một cái liếc mắt.
"Mình cảm thấy là cậu nghĩ quá nhiều rồi."
"Không phải là mình nghĩ quá nhiều, mà là gần đây chuyện xảy ra trong công ty quá nhiều, mình cho cậu biết một chuyện, cái này thật sự là cực kỳ bí mật a, mình cũng là từ trên người một người không phải trong công ty chúng ta biết được."
"Chuyện gì? Thần bí như vậy?" Tô Tiểu Mễ nhìn dáng vẻ thần bí của Hạ Tử Vi, khiến cô cũng khẩn trương, tò mò theo.
"Lâm Khải không phải là một người đơn giản."
"Hắn thật không đơn giản a, cậu xem hắn không ngừng đổi phụ nữ, trên công việc cũng coi như OK a, phương diện năng lực không tồi."
"Mình nói với cậu không phải là những thứ này, cái mình muốn nói chính là bối cảnh của hắn, bối cảnh đó biết không? Đứa em ngốc của mình a." Hạ Tử Vi kéo thân thể của cô sát vào, "Anh ta là thái tử gia của Dung Khoa quốc tế!"
"Thái tử gia của Dung Khoa quốc tế? Thái tử gia của Dung Khoa quốc tế?" Tô Tiểu Mễ ngây dại, cái này quá cao đi!
Tô Tiểu Mễ chỉ biết thái tử gia của Dung Khoa quốc tế một mực ở nước ngoài, chuyện của công ty đều là Lâm Tuấn Thiên xử lý, hơn nữa cũng không có ai nói với cô thái tử gia của Dung Khoa quốc tế còn trẻ như vậy a.
"Cho nên nói, Lâm Khải là không thể nào làm cấp trên của chúng ta, chẳng qua là tạm thời, hơn nữa mình có dự cảm, gần đây bộ phận cấp cao của công ty nhất định sẽ có biến hóa, trên người Lâm Khải có sát khí nha." Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Cậu quá thần kinh rồi, sát khí gì, nếu hắn là thái tử gia, công ty này sớm muộn còn không phải là của hắn, giết người nào? Giết cha của hắn sau đó tự mình trèo lên vị trí CEO, như vậy không phải thật buồn cười sao." Tô Tiểu Mễ còn chưa khỏi ngỡ ngàng từ biến chuyển thân phận của Lâm Khải.
"Cậu mới là thần kinh chúa thì có, mình cảm thấy Lâm Khải nhất định không thể nào làm cái Tổng giám kế hoạch này lâu dài, hắn nhất định sẽ cho một người đi lên, mình quyết định sẽ đề cử cậu. Cậu có năng lực, mà theo mình thấy anh ta cũng rất thưởng thức năng lực của cậu, bằng không anh ta sẽ không để cho cậu đi thể nghiệm những thứ khách sạn khiêm tốn xa hoa kia."
"Đừng! Hạ Tử Vi, đừng có mạo hiểm như vậy, như vậy là phạm vào đại kỵ của công việc."
"Mình cũng không phải là nói xấu người khác, phạm cái gì. mình không ưa tác phong của Ngải Niệm Như, tại cậu không biết, mấy ngày nay Hà Kình một mực dự mưu, chỉ chờ Lâm Khải mở lời, hắn liền nâng Ngải Niệm Như lên, đè ép hai ta." Hạ Tử Vi nhíu lông mày, tâm tình rất không thoải mái.
"Coi như muốn nói, cũng do mình đi nói, phải nói làm Tổng giám, cậu khẳng định lành nghề hơn mình, mình chỉ là người có sáng tạo, cậu chuyên ngành tiếp thị, phương diện giao thiệp lành nghề hơn mình nhiều, muốn chung một chiến tuyến..., vị trí này cậu lên đi." Tô Tiểu Mễ hạ quyết định nói.
"Tô Tiểu Mễ, lúc trước mình đã nói rõ, hứng thú của mình đối với nữ cường nhân không phải là rất lớn, mình cũng không muốn đem tất cả thời gian tiêu tốn ở phòng làm việc, mình mang theo mười người này đã rất mệt mỏi rồi."
"Cũng là bởi vì cậu có năng lực dẫn đội, cậu xem mình nè, cả tổ kế hoạch chỉ mang theo vài ba người thôi, so với lãnh đạo, thật không như cậu, trên công việc, mình vẫn tương đối rõ ràng, về năng lực thống nhất, cậu mạnh hơn mình."
Muốn tuyển chọn một trong hai người bọn họ, Tô Tiểu Mễ là thật tâm muốn Hạ Tử Vi đi lên, cô cảm thấy chức vị trước mắt này và tiền lương rất vừa lòng đẹp ý, một khi đi lên, áp lực càng lúc càng lớn, thời gian cho mình sẽ càng ngày càng nhỏ, cho nên vì cuộc sống an nhàn thoải mái, cô đành "ích kỷ" hi sinh bạn tốt vậy.
"Cậu đừng tâng bốc mình, cậu chính là không muốn làm lãnh đạo. Cậu có năng lực hay không mình Hạ Tử Vi chẳng lẽ không biết, mình nói do mình nói liền do mình nói, cậu muốn giành với mình, tối nay mình liền tìm ba người mạnh mẽ lên nhà cậu, đem cậu luân phiên xử lí!" Hạ Tử Vi quẳng xuống "lời dữ".
"..." Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm.
Bất quá không bao lâu, Hạ Tử Vi kéo Tô Tiểu Mễ trở về.
Tô Tiểu Mễ cảm thấy bây giờ những chức vị trong công ty phân chia rất loạn, nếu như cô là kẻ quản lý, cô tuyệt đối không làm như vậy, quá phiền phức đi.
Có lẽ, cô có thể tìm Lâm Khải kiến nghị một chút.