Cô giống như thường ngày đứng trước mặt của hắn, cẩn thận cười một chút, chờ đợi lệnh của hắn.
"Đưa tay trái đây!" Hắn ra lệnh hướng về phía cô nói.
Tô Tiểu Mễ không có cự tuyệt, ngoan ngoãn đem tay trái đưa tới trước mặt của hắn, thuận theo là phương pháp duy nhất cô bảo toàn mình, bởi vì chọc giận người đàn ông này, lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt.
Lâm Khải móc ra một cái hộp, mở ra, đó là một dây xích tay màu bạc.
Tô Tiểu Mễ thấy nó, chỉ nghĩ đến sáu chữ: Tinh sảo... Đặc biệt... Duy nhất. Trên thế giới này thậm chí lại có một sợi dây xích tay đặc biệt như thế?
Nhìn trong mắt cô toát ra vui sướng, trong lòng của hắn cũng thật vui vẻ, hắn chính là không kìm hãm được muốn làm một số chuyện, đơn thuần chỉ là những chuyện cô có thể sẽ thích.
Hắn nhẹ nhàng giúp cô đeo vào tay, cùng cái kia dây chuyền là một bộ, cỏ bốn lá đặc biệt, một chữ khắc rất nhỏ Tiểu Mễ, đó là đồ vật thuộc về riêng cô, không có tia sáng chói mắt, nhưng lại có khắc tên của cô.
Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng nói: "Cám ơn!"
Hắn không nói, cô nhìn hắn tựa hồ không còn lạnh lùng, nhỏ giọng và mỉm cười nói: "Cái này em rất thích, cũng rất cảm tạ Lâm tổng, nhưng hi vọng về sau Lâm tổng không nên lại vì em tiêu phí, em nợ anh đã quá nhiều."
Trên thực tế, có một số thứ thích để ở trong lòng là tốt, mà có môt số thứ, nếu quá đa tâm sẽ là gánh nặng về sau! Cô hi vọng quan hệ của cô cùng Lâm Khải giới hạn ở việc giao dịch, sau khi giao dịch hoàn thành, Nhất Đao Lưỡng Đoạn, hai người hai ngả.
"Mỗi một món quà tặng em đều có khắc tên của e. Mà mỗi một thứ đều là anh tự mình vì em chọn, đầu tiên là cổ, rồi đến cổ tay, từ từ... Từ từ..." Hắn đứng ở trước mặt của cô, ánh mắt thâm thúy vòng quanh, tay của hắn theo lời của hắn rơi vào trên thân thể của cô " Sẽ đến lỗ tai của em, lỗ mũi của em, chân của em..."
Thân thể Tô Tiểu Mễ bỗng nhúc nhích, cũng không dám rời đi, cô hiện tại nhất định phải ngoan một chút, hắn không có cho phép cô đi, cô nhất định không thể dao động.
"Anh muốn từng bộ phận trên người em đều đeo đồ của anh, vô luận em làm sao thì làm, những thứ đồ này cũng sẽ luôn ở bên em!" Hắn luôn muốn cho cô rất nhiều, chỉ cần nhìn thấy thứ gì hắn cảm giác thích hợp với cô, hắn liền hận không thể mua toàn bộ đem về cho cô.
"Lâm tổng cho em cái gì, em sẽ mang cái đó, chỉ cần anh thích, em sẽ mang theo." Tô Tiểu Mễ cười đến rất vui vẻ nhưng cũng rất đè nén.
"Ừ, rốt cuộc cũng biết nghe lời, anh thích em như vậy!" Bờ môi của hắn nhẹ nhàng ở trên bờ môi của cô hôn xuống.
Môi của cô tựa như dính mật, vốn chỉ là muốn lướt qua hạ xuống, ai ngờ hơi chạm vào như thế hắn lại không rời đi được, đầu lưỡi dùng sức chống đỡ mở môi của cô ra, quấn vòng quanh đầu lưỡi của cô thành một khối, êm ái hôn...
Tay Tô Tiểu Mễ nắm thật chặt một góc bàn làm việc, không dám nhúc nhích, thân thể của hắn lại càng đè ép tới.
Thân thể của cô không chịu nổi trọng lượng của hắn, chỉ đành phải ngã xuống, thân thể cùng bàn làm việc tiếp xúc càng thêm gần sát, loại gần sát này làm cho cô bản năng muốn cự tuyệt hắn.
Bởi vì giờ phút này, trong đầu Tô Tiểu Mễ thoáng qua Ngải Niệm Như nằm ở trên bàn làm việc mặc cho Hà Kình giày xéo, cô cảm thấy mình bây giờ cũng giống như vậy, bất chợt cô có cảm giác mình rất đê tiện!
"Lâm tổng, không nên ở chỗ này... Đổi một... nơi khác có được không?" Tay của cô đẩy vai hắn, nhỏ giọng cự tuyệt.
"Chỉ cần anh muốn, em không có quyền cự tuyệt. Anh muốn em cũng nên nhớ rõ ràng điểm này đi." Trong lòng hắn lại âm thầm căm tức, vừa đụng đến thân thể của cô liền gấp không thể chờ nổi.
"Nhưng mà..."
Không đợi cô nói xong, cái miệng của hắn liền ấn vào miệng của cô, tay của hắn đã sớm không kịp chờ đợi đưa đến dưới váy của cô.
"Anh thích em mặc váy! về sau nhớ mỗi ngày đi làm đều nhất định phải mặc váy!" Hắn dán vành tai của cô khẽ cắn, nói nhỏ nhẹ, tay ở phía dưới lại dùng sức gạt những chướng ngại vật ngăn cản hắn thăm dò vào bên trong.
"Lâm tổng, đừng... Đừng như vậy... bất cứ lúc nào cũng đều có người vào tìm anh... Vạn nhất..."
"Câm miệng..." Hắn đột nhiên giận lên, hắn làm chuyện gì không cần người khác nhắc nhở, hắn giờ phút này cái gì cũng không muốn suy nghĩ, chỉ muốn đoạt lấy người phụ nữ này.
Tô Tiểu Mễ bị hắn gầm nhẹ, không dám nữa lên tiếng, cắn răng để không phát ra tiếng, nhàn nhạt quay đầu đi chỗ khác, để tránh lại cho Lâm Khải bảo cô không chuyên tâm vào hắn.
Tay của hắn cũng không có đình chỉ, cô nghe được thanh âm hắn kéo khóa quần, vật nóng bỏng kia chống đỡ đi vào.
Tô Tiểu Mễ nhịn đau, theo bản năng ôm bả vai rộng rãi của hắn, một cái tay của hắn dùng sức nâng lên một cái chân của cô, lưng của cô dựa thật chặt vào bàn làm việc để tránh mình ngã xuống.
Hắn hung hăng ở bên trong qua lại, rút ra... cắm vào. Tô Tiểu Mễ cắn răng thật chặt, một chút thanh âm đều cũng đều không để nó thoát ra.
Trừ mấu chốt bộ vị có một chút khe hở ở ngoài, y phục của hai người vẫn còn hoàn chỉnh, thậm chí còn không có dấu hiệu thất thần, cũng vì vậy, trong lòng Tô Tiểu Mễ chua xót, giống như bọn họ đang khẳng định rõ ràng hơn cả đây chỉ là giao dịch.
"Ừ..." Hắn nhẹ giọng gầm nhẹ, ôm thật chặt hông cùng chân của cô để cho hắn có thể tiến nhanh vào trong cơ thể cô.
Tốc độ của hắn càng ngày càng mau, hắn đang cố ý kích thích cô, hắn cũng muốn xem xem cô rốt cuộc có thể chịu được bao lâu.
"Thế nào không lên tiếng? Anh thích nghe em gọi tên anh... Gọi ra a..." Hắn thật thấp giọng, thanh âm bởi vì dục vọng mà trở nên khàn đục, giống như mỗi một câu đều lộ ra sự ham muốn của hắn...
Tay Tô Tiểu Mễ dùng sức thắt bờ vai của hắn, mặc cho hắn kích thích, hung hăng dùng sức... Cô không để cho mình phát ra âm thanh, cô có thể để cho hắn xâm phạm thân thể của cô, nhưng giờ khắc này, cô muốn mình không được lên tiếng, muốn mình có thể giữ lại được một chút tôn nghiêm cuối cùng.
"Đủ liệt a... Có phải sợ mình ở nơi này gọi ra sẽ cảm thấy rất đê tiện... A..." Cô nghĩ cái gì không cần nói ra, hắn giống như đều có thể nhìn thấu.
Hắn đột nhiên dừng lại thân thể, hăng hái đem đầu của cô hướng hắn, Tô Tiểu Mễ hơi mở to mắt, không nói lời nào.
"Anh nhất định sẽ làm cho em lên tiếng..." Mặt của hắn thậm chí bởi vì quá kịch liệt ham muốn mà đỏ lên.
Đột nhiên, trướng đại dừng ở trong cơ thể cô đột nhiên tiến công, miệng Tô Tiểu Mễ đột phát mở ra, nhưng theo bản năng, cô đem tay phải của mình đưa đến bên mồm của mình, kia muốn thở ra thanh âm, bị cô cắn diệt tại ngón tay, ngón tay truyền đến một hồi ẩn nhẫn đau.
Mà cuối cùng, Lâm Khải không có đạt tới mục đích của hắn, ở cô chặt...trơn trượt mà nóng ẩm, khiến thân thể hắn kiên trì không nổi đem đầy thân chất lỏng ở lại trong cơ thể cô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tô Tiểu Mễ giống như là được giải phóng, đưa ngón tay từ trong miệng lấy ra, ba khớp xương ngón tay hồng hồng, cô hơi mở tay ra cảm giác mơ hồ đau, nhưng cái đau này, cô cảm thấy hết thảy đều là đáng giá, ít nhất cô bảo lưu lại tôn nghiêm cuối cùng, bất kể hắn cảm thấy cô tiện như thế nào, nhưng cô vẫn chưa toàn bộ mất đi chính mình.
Xong chuyện, hắn sửa sang lại y phục của mình, Tô Tiểu Mễ nhặt lên quần lót, cô muốn để cho mình biểu hiện hào phóng một chút, loại chuyện như vậy đã không phải là lần đầu tiên, tại sao mỗi một lần sẽ có một loại cảm giác tội ác, ở trong phòng làm việc, loại này tội ác càng thêm sâu.
"Đủ mạnh, hử!" Hắn thu thập xong mình sau, nâng lên cằm của cô.
Tô Tiểu Mễ phối hợp ngẩng cao cằm, chẳng qua là để cho sắc mặt của mình thoạt nhìn thong dong một chút.
"Em xem, đôi môi cũng đã bị cắn nát, cần gì để cho mình kìm nén đến khổ cực như vậy?" Hắn đang châm chọc cô, mặc dù cô không có gọi ra, cũng không đại biểu thân thể của cô không hưng phấn, mà cô ngón tay bị cắn hồng, cùng đôi môi bị cắn nát, chính là chứng cớ tốt nhất.
"Lâm tổng, em ở chỗ này cũng được một lúc rồi, anh xem em còn cần tiếp tục ở đây hay là?" Cô né tránh đề tài của hắn, mỉm cười nhắc nhở hắn, tận lực không cho hắn bất kỳ ánh mắt không tốt nào.
"Mặc dù anh chán ghét em kiên cường như vậy, nhưng kinh nghiệm của em, cùng công việc của em, anh tạm lúc rất hài lòng!" Khóe miệng của hắn tà ác cười, hắn thích cô nghe lời hắn, nhớ hắn nói qua từng chữ, mặc dù là bị hắn bức đi ra, nhưng hắn cũng thấy thích.
"Cám ơn Lâm tổng khích lệ." Cô cười.
"Đi ra ngoài làm việc đi." Hắn rất dễ dàng nhìn thấu cô, cũng không quên chêm thêm một câu: "Nếu như còn có việc, anh sẽ lại gọi em tiến vào!"
Thân thể Tô Tiểu Mễ có một chút cứng lại, rất nhanh khôi phục bình thường, mỉm cười thối lui khỏi phòng làm việc của Lâm Khải.
Lâm Khải nhìn bóng lưng quật cường của cô, cô lúc ban đầu tư thái kiêu ngạo, khi hắn chèn ép, cũng không có bị dìm ngập qua, đặc biệt là mới vừa rồi hành hạ cô, một tiếng cũng không kêu ra ngoài, nếu là người khác, đã sớm sẽ thét chói tai ôm hắn hừ hừ không ngừng.
Cô càng kiêu ngạo, hắn càng muốn hành hạ, mà sau khi hành hạ, hắn lại cảm thấy đau lòng, chẳng qua là hắn không muốn thừa nhận mà thôi. Một khi có loại cảm giác này, hắn luôn nguyện ý tìm những lý do khác bác bỏ đi, có chút tình cảm, là hắn không muốn đi phản bội.
Tô Tiểu Mễ sau khi đóng cửa lại, cô cảm giác cặp chân mình đau nhức, nhưng cô cố nén đau" bò" đến bàn làm việc của mình, vài phút sau chân của cô ở dưới bàn làm việc tự ý run, cô muốn nó dừng lại cũng không được.
Cô nhìn trong máy vi tính một đống văn kiện, từng cái phương án đều ở đây chờ cô hoàn thành, cô thật muốn bãi công nhưng cuối cùng vẫn mở văn kiện ra làm việc.
Trong đầu cũng không tự kiềm chế nhớ tới việc vừa rồi, đáng chết, vừa không có mang áo mưa, mà giờ khắc này còn đang trong thời gian đi làm, trong vòng 24 giờ, cô nhất định phải uống thuốc tránh thai.