Mục lục
Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau đi làm, Tô Tiểu Mễ vừa đi vào phòng làm việc liền nghe được từng trận thanh âm mặt hồng tim đập, liên tiếp, lúc lớn lúc nhỏ...
"Ừ... A... Anh Kình... Muốn..."
"Em con nhỏ phóng đãng, nhìn anh không chơi chết em... Giết chết em..."
"Thật thoải mái... Chính là như vậy... Mau giết chết em đi... Nhột... Khó chịu... Mau đi... Anh Kình... Van anh... Đừng giày vò em... Em muốn...Muốn..."
Nhưng rất nhanh, những thanh âm này dần dần biến mất, các đồng nghiệp rất tự nhiên đều đeo ống nghe lên, không có tắt, mà là càng nhìn cẩn thận hơn, tất cả nhân viên nhìn chằm chằm màn ảnh, có đỏ mặt, có nhịp tim tăng nhanh, có khinh bỉ...
Có vài thanh âm đứt quãng thật thấp vang lên, đại bộ phận đều là thanh âm của con trai, ở trên phương diện này, đàn ông vĩnh viễn luôn phóng khoáng hơn phụ nữ.
"Má ơi... Tuyệt, tiếng thét này... Anh đây cũng tâm hoa nộ phóng... Không thể chờ đợi..."
"Động tác này cũng có thể? Người trâu a, thật không nhìn ra... Hôm nào để cho anh thử một chút dã tính của Ngô chủ quản chúng ta..."
"Phụ nữ thật không thể nhìn tướng mạo, nhìn qua là người đàng hoàng, trong xương lại có thể dâm đãng thành như vậy, XB (theo nghĩa của Tứ Xuyên là xong đời)!!"
"Quá không biết xấu hổ, tại sao có thể làm ra loại chuyện như vậy...? Đồi phong bại tục, người như vậy nên đuổi đi... Ảnh hưởng văn hóa của công ty..."
"Đồ bỏ đi... Dâm đãng... Vô sỉ..."
Thanh âm ca ngợi kỹ thuật trên giường, khinh bỉ nhân phẩm... vào sáng sớm thế này hiển nhiên khiến cho Dung Khoa náo động không ích.
Tô Tiểu Mễ nhìn hình ảnh quấn nhau trong máy vi tính, nhanh chóng tắt, sau đó nhắm mắt lại, không nghĩ tới, Hạ Tử Vi đúng là vẫn tuyên truyền đoạn clip này vào trong mạng công ty, hơn nữa thật là nhanh.
Ngô Diệu Linh đi giày cao gót, mặc dù tối ngày hôm qua bị Trần tổng đó làm cho có chút sức cùng lực tận, nhưng nghĩ đến mình lấy được giá mở đầu, trong lòng của cô vô cùng hưng phấn, thăng chức tăng lương sắp tới, tinh thần trên mặt cũng tỏa sáng thật rạng rỡ.
"Hi, chào buổi sáng!"
Cô nhiệt tâm lại đổi lấy thanh âm hừ hừ của người khác, nhìn các đồng nghiệp dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, cô không giải thích được, sau lưng lại không nhịn được có chút lạnh cả người.
Nhưng khi cô mở máy vi tính ra lên mạng trong công ty, một màn hình ảnh kia khiến cho cả thần kinh của cô đều hỏng mất.
"Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy... Ai làm? Ai làm?" Nội tâm của cô sợ hãi cực độ! Hiện tại cả công ty đều biết quan hệ của cô và Hà Kình, mà bí mật thầm kín nhất của cô cứ như vậy bị cung cho công chúng.
Cô cắn răng muốn khống chế tâm tình, nhưng làm thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi.
"A a a a... A a a..."
Cả phòng làm việc đều là tiếng kêu lớn thảm thiết của Ngô Diệu Linh, đồng nghiệp công ty nhìn cô bi phẫn thậm chí có chút tuyệt vọng như thế, có đồng tình cũng có hả hê...
Tô Tiểu Mễ nhìn Ngô Diệu Linh ở trong tuyệt vọng thống khổ, mặc dù đáng đời nhưng vẫn không nhịn được đồng tình, Hạ Tử Vi làm chuyện này quá mức, dù nói thế nào, điều bí mật nhất của Ngô Diệu Linh bị công chúng hóa như vậy, coi như cô chịu đựng biệt khuất nguyện ý ở lại Dung Khoa, Dung Khoa cũng tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cô.
Trên thực tế, tình huống cũng không có đơn giản như vậy.
20 phút sau liền có một người phụ nữ giận đùng đùng chạy vào Dung Khoa, lớn tiếng kêu tên Ngô Diệu Linh.
Tóc dài xõa tung xơ xác, sắc mặt tái nhợt nhìn qua thật suy nhược, trong tay người đó còn cầm theo một chai chất lỏng. Mặc dù chỉ gặp mặt người phụ nữ trước mắt một lần, nhưng Tô Tiểu Mễ nhớ rất rõ cô ấy chính là vợ của Hà Kình, người phụ nữ ôn uyển như nước đó lúc này lại như nổi điên lao vào Ngô Diệu Linh.
Tất cả đồng nghiệp nhìn thấy cô đến đều vội vàng lui ra, mà chai chất lỏng trên tay cô mới là dọa người nhất, có đồng nghiệp lớn tiếng kêu lên "Axít đó, chạy mau a..."
Ngô Diệu Linh giờ phút này cũng từ trong bi phẫn thanh tỉnh lại, thấy vợ Hà Kình tóc tai bù xù cùng chất lỏng nắm trên tay đang đi đến khiến cô sợ đến mức chỉ muốn chạy xa thật nhanh, lại bị người phụ nữ kia lớn tiếng ngăn chặn.
"Ngô Diệu Linh, tiện nhân... Nếu cô dám chạy, tôi liền giội qua... Chạy một bước thử xem..." Vợ Hà Kình giống như nổi điên lớn tiếng rống giận ở sau lưng Ngô Diệu Linh.
Ngô Diệu Linh bị dọa cho sợ đến mức vội vàng dừng bước.
"Xoay người lại, nhanh lên một chút..." Người kia không nhịn được hầm hừ, sắc mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy trắng.
"Đừng... đừng làm vậy... Không nên thương tổn tôi... Tôi thật sự không có bất kỳ ý nghĩ muốn phá hư gia đình của cô, tôi chỉ là bị quỷ mê trộm tâm, tôi cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới muốn làm tổn thương cô và gia đình của cô!" Ngô Diệu Linh giải thích, thậm chí là cầu khẩn, nhưng đây cũng là lời trong lòng của cô, cô và Hà Kình thuần túy là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, theo như nhu cầu, chuyện phát triển đến bước này, cô so với bất luận kẻ nào đều không muốn.
Tô Tiểu Mễ ngồi ở cách đó không xa nghe được rất rõ ràng, cô cũng tin tưởng Ngô Diệu Linh, chẳng qua là có tổn thương hay không có lúc không phải là do cô ấy định đoạt, mà là chuyện cẩu thả phát sinh giữa cô và Hà Kình đã tạo thành tổn thương.
"Tại sao? Tại sao cô muốn làm mọi việc thành như vậy? Các người có ở chung một chỗ thì cứ ở cùng một chỗ, nhưng vì cái gì muốn cho tôi biết? Còn để cho những người xung quanh tôi cũng biết... Các người đôi gian phu dâm phụ này, thật quá mức... Thật quá mức!" Cô điên khùng reo hò, mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần bởi vì rống giận mà trở nên vặn vẹo.
"Tôi không có... Tin tưởng tôi, tôi thật sự không có làm như vậy..." Ngô Diệu Linh bất lực giải thích.
"Cô làm như vậy là muốn ép tôi ly hôn sao? Ép tôi ly hôn có rất nhiều loại phương thức, tại sao phải tàn nhẫn như vậy? Nếu quả thật như lời cô nói, cô tại sao muốn đem chuyện này truyền ra ngoài? Tại sao ngay cả cơ hội cho tôi giả bộ ngu cũng không chừa...? Tại sao muốn bức tôi đến bước đường này!" Môi của cô phát run, chỉ kém nước mắt không có chảy ào ra, nhưng nỗi hận trong ánh mắt cũng ngày càng sâu hơn từng chút từng chút một.
"Xin tin tưởng tôi! Tôi thật sự không có làm như vậy, tôi cũng không biết là người nào hãm hại, hiện tại tôi cũng là bị người hại, tôi thừa nhận tôi có chút chuyện làm không đúng, nhưng làm một người phụ nữ, sẽ không có người ngốc đến nỗi tự phơi bày toàn bộ thân thể cũng như sự ô nhục của mình ra cho mọi người hưởng, hiện tại người của cả công ty đều biết rồi, đây nhất định là có người khác ở phía sau giở trò quỷ." Ánh mắt của cô quét qua, bén nhọn mà phẫn hận.
"Người đang làm, trời đang nhìn, nếu như các người không làm những chuyện cẩu thả này, không ai sẽ bắt được nhược điểm của các người." Thanh âm cô run rẩy, thậm chí ngay cả mọi người ở đây cũng run theo, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Chị Hà, cô tin tưởng tôi... Tôi thề, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ mới có thể phạm phải tội như vậy, nhưng từ đầu đến cuối tôi cũng không có muốn tổn thương cô! Bỏ qua cho tôi đi, hiện trạng hiện tại của tôi cũng rất thảm rồi, hiện tại cả công ty đều trông xem chuyện cười của tôi, tôi cũng sắp bị khai trừ, chẳng qua là tiện nghi cho người sau màn này, tôi nguyền rủa cô ta cả đời này đều không trải qua thật tốt, chết không người nào chôn, sinh đứa bé đều là người tàn tật!"
Cô độc ác nguyền rủa, mặt cũng vặn vẹo, cô ngàn tính vạn tính, dùng hết tâm cơ, bỏ ra nhiều như vậy cũng hỏng mất toàn bộ ở thời khắc mấu chốt, cô há có thể không hận? Chỉ có thể hận không thể thiên đao vạn quả người nọ.
"Tôi hận các người... Là các người phá hủy tọi, hiện tại tôi cũng muốn phá hủy tất cả, cùng lắm thì đồng quy vu tận (chết chung)...!!!!" Đang nói, cô nâng lên chất lỏng trên tay chuẩn bị giội qua.
"Chị Hà à, cô đừng kích động, đồng quy vu tận... chuyện như vậy cô có thể làm, tôi cũng có thể làm, nhưng cô có nghĩ tới hay không? Cô còn có một đứa con, con của cô còn cần cô chiếu cố, cô nghĩ rõ ràng đi... Nhất định phải hiểu rõ ràng..." Ngô Diệu Linh thuận tay cầm một xấp tài liệu cản trở gương mặt, lớn tiếng trả lời lại.
"Con... đứa trẻ... Ha ha... đứa trẻ..." Vợ Hà Kình lại ngây ngốc cười, vừa lớn tiếng kêu lên, đột nhiên một thanh âm vang lên, thân thể của cô ngã trên mặt đất.
Phòng làm việc lại loạn thành một đoàn lần nữa, cả buổi trưa đều vượt qua trong tin tức khổng lồ và sự kiện đột nhiên này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tô Tiểu Mễ cắn răng, trong đầu của cô đột nhiên thoáng qua, hoặc giả một ngày nào đó, cô và Lãnh Tĩnh Thi cũng có một màn như vậy, cô cũng không có nghĩ tới muốn phá hư tình cảm của Lâm Khải và cô ấy, mà trên thực tế, cô chính là đã làm như vậy.
Càng nghĩ trong lòng càng loạn, càng loạn lại càng sợ, càng sợ thì càng... Giờ phút này, cô cực độ không có cảm giác an toàn.
Nửa giờ sau, An Ôn sắc mặt âm lãnh xuất hiện ở phòng làm việc, không khí ồn ào trong công ty mới dần dần an tĩnh lại.
Vợ Hà Kình được đưa đi bệnh viện, báo cho Hà Kình. Ngô Diệu Linh chưa kịp dọn dẹp liền bị An Ôn gọi vào phòng làm việc, không tới năm phút đồng hồ Ngô Diệu Linh liền đi ra, trên mặt lóe nước mắt ẩn nhẫn khác hẳn với bình thường.
Trong lòng của Tô Tiểu Mễ lại dấy lên một tia đau lòng, cô rất đồng cảm với Ngô Diệu Linh, cô biết là ai hại cô ấy thảm như thế. So với những thứ thành tích kia, tổn thương mà Ngô Diệu Linh đang phải hứng chịu đã vượt quá xa những ích lợi mà cô đã hi sinh để lấy được. Giờ phút này, cô là một người phụ nữ thật đáng thương.
Ngô Diệu Linh cách vị trí của cô không xa, Tô Tiểu Mễ nhìn cô dọn dẹp đồ đạc của mình, mà bên cạnh cô rất nhanh đã có đồng nghiệp kiểm tra vây quanh cô, kiểm tra xem cô có mang đi bất cứ vật gì liên quan đến công ty hay không.
Đi rất nhanh, trừ hai đồng nghiệp kiểm tra đưa cô tới cửa, không có một người đồng nghiệp nào giữ cô lại, thậm chí không có một người đồng nghiệp nào nói với cô một câu chia tay.
Cô mới vừa đi ra cửa lớn công ty, công ty liền phát ra thông báo, Ngô Diệu Linh và Hà Kình bởi vì mang đến ảnh hưởng xấu cho công ty, hai người lập tức bị khai trừ.
Một chỗ trống Tổng giám, một chỗ trống chủ quản, hai cái vị trí này đều phải tìm được người đến thế, chủ quản có thể bay lên Tổng giám, vì vậy, các chủ quản cơ hồ đều có cơ hội, bao gồm Hạ Tử Vi. Duy nhất Tô Tiểu Mễ cô là tuyệt đối sẽ không có cơ hội, An Ôn hận không thể cho cô làm công việc hạ đẳng nhất, thế nào lại có thể đem chức vị Tổng giám kia cho cô, dĩ nhiên, cô cũng không cần.
Tô Tiểu Mễ cắn răng nhìn màn hình máy vi tính, lại một chữ cũng đánh không ra được, lần này Hạ Tử Vi làm quá tuyệt, công ty biết cũng thôi, cô không nên còn copy ra đưa cho vợ Hà Kình và bạn của vợ hắn, đây là đang buộc vợ Hà Kình đi đến đường cùng, cũng buộc công ty phải tiến thêm một bước khai trừ hai người, không chút lưu tình.
Cô không tin đây là chuyện Hạ Tử Vi sẽ làm ra, nhưng sự thật cũng không đến lượt cô không tin, bởi vì đoạn chuyện cẩu thả kia là Hạ Tử Vi quay, hơn nữa chỉ có hai người bọn họ biết, mà cô ấy cũng thả lời muốn cho Ngô Diệu Linh thân bại danh liệt.
Hôm nay, cả buổi sáng, Hạ Tử Vi cũng không có xuất hiện ở phòng làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK