Cô mặc đồ ngủ khoác thêm một cái áo ngoài chạy xuống dưới lầu, phát hiện chiếc Bentley của Hiên thiếu gia đang dừng ở dưới lầu nhà cô, Hiên thiếu gia đang đứng bên cạnh xe nhìn cô, ánh mắt của hắn cũng là ngoài ý muốn.
"Tiểu Mễ... Thế nào?" Nhìn cô dáng vẻ nóng nảy, hắn vừa vui mừng vừa lo lắng, không nghĩ sẽ tới gặp cô, nhưng hắn quá nhớ cô, mất ngủ đến không ngủ được, cho nên lái xe ra ngoài hóng gió, không kìm hãm được liền lái đến dưới lầu nhà cô, nhưng căn bản cũng không nghĩ tới gặp được cô.
"Hiên thiếu gia, phiền toái anh, đưa tôi đến bệnh viện XX!" Tô Tiểu Mễ cũng không suy nghĩ nhiều, hiện tại ý niệm duy nhất chính là đến bệnh viện. Mới vừa rồi bệnh viện nói ba của cô đột nhiên tỉnh lại nhưng trạng thái thật không tốt, đang cấp cứu, bất kì lúc nào cũng có thể rời đi.
"Tiểu Mễ, đừng nóng vội, anh đưa em đi!" Hiên thiếu gia vội vàng mở cửa xe, đối với cơ hội lần này, hắn tuyệt đối quý trọng, có thể ở cạnh người mình yêu lúc cô cần trợ giúp, đó cũng là một loại hạnh phúc!
Lo lắng, chờ đợi, Hiên thiếu gia một mực yên lặng ở bên cô, vô luận cô khuyên hắn về nhà nghỉ ngơi như thế nào hắn cũng không rời đi, cuối cùng Tô Tiểu Mễ cũng thôi không nghĩ đến nữa.
Cho đến trời sáng, bệnh tình của ba cô mới có chút khống chế được, lòng của Tô Tiểu Mễ cũng mới hạ xuống.
Hiên thiếu gia lại không nhịn được nắm đôi tay lạnh như băng của cô thật chặt, nhẹ giọng nói: "Đã không sao rồi, nghỉ ngơi một ngày cho thật tốt, hôm nay em cũng không cần đi làm."
Nhìn Tiểu Mễ sắc mặt tái nhợt, dung nhan tiều tụy làm cho hắn đau lòng.
Tô Tiểu Mễ rất cảm kích hắn, nhưng tay của cô không nhịn được nhẹ nhàng từ trong tay của hắn rút ra, nhẹ giọng nói: "Cám ơn anh, Hiên thiếu gia! Hiện tại ba tôi đã không sao, anh trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, bằng không trong lòng tôi sẽ rất áy náy."
Tay của cô từ trong tay của hắn hút ra, tim của hắn lại một lần nữa lạnh nửa đoạn, tại sao cô luôn muốn bài xích hắn như thế?
"Tiểu Mễ..."
Hắn còn muốn nói tiếp, Tô Tiểu Mễ lại cắt đứt lời hắn.
"Không nên để cho tôi tội chồng thêm tội nữa, anh nhanh về nghỉ ngơi đi!" Cô cười, mắt hơi cong cong, nhưng là khuôn mặt mệt mỏi rất dễ nhìn thấy.
"Ừ, nhưng em hôm nay nhất định phải nghỉ ngơi. Lần trước bác sĩ nói em quá mệt nhọc, nếu như em lại đi làm thân thể sẽ không chịu nổi, anh sẽ thay em nói một tiếng với Khải, em an tâm chăm sóc ba đi!" Hiên thiếu gia không khống chế được mình, vẫn quan tâm cô.
"Không cần phiền toái như vậy, tôi sẽ tự mình nói với Lâm tổng, chuyện công và chuyện tư tôi không thích xen lẫn một khối." Cô nhẹ nhàng giải thích, vừa là một loại cự tuyệt.
Cô biết Hiên thiếu gia là có lòng tốt muốn giúp đỡ, nhưng nếu như Lâm Khải biết Hiên thiếu gia thay cô xin nghỉ, đoán chừng có thể lại đem cô ra chặt chém, hắn đã cảnh cáo nhiều lần, cô coi như là can đảm lắm cũng không dám bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của Lâm Khải.
"Ừ, vậy em bảo trọng, có bất kỳ chuyện gì nhất định phải nhớ điện thoại cho anh. Dù xem là bạn bè thôi, cũng muốn em gọi cho anh một cú điện thoại." Hắn lặp lại một lần nữa.
Tô Tiểu Mễ gật đầu, sau đó thúc giục Hiên thiếu gia đi về, nhìn bóng lưng cao gầy có chút cô đơn của hắn, cô chỉ có thể ở trong lòng đối với Hiên thiếu gia nói một câu thật xin lỗi. Hiện tại cô không có tư cách tiếp nhận bất kỳ hảo ý nào của hắn.
Lâm Khải vừa mở mắt, lại phát hiện bên cạnh Lãnh Tĩnh Thi đang ngủ, thân thể nép vào khuỷu tay hắn, hắn lại cho là Tĩnh Dạ, không nhịn được nhẹ giọng gọi: "Tĩnh Dạ... Tĩnh Dạ..." Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Lãnh Tĩnh Thi bỗng trở mình, suy nghĩ của hắn mới bị kéo về thực tế, hắn không chút nào mệt mỏi liền đứng dậy mặc quần áo vào, đầu của hắn vẫn còn có chút váng vất.
Ngày hôm qua chẳng lẽ là ngồi máy bay quá lâu, sau đó buổi tối uống đến có chút say...? Nghĩ đến tối hôm qua mình và Lãnh Tĩnh Thi xảy ra quan hệ kịch liệt như vậy, rượu này xem ra thật đúng là loại dễ dàng gây chuyện.
Trong lòng của hắn thế nhưng cảm giác mình không nên cùng Lãnh Tĩnh Thi phát sinh quan hệ. Cái ý niệm này làm cho hắn thấy rối rắm một hồi.
"Khải..." Không biết từ lúc nào, tay Lãnh Tĩnh Thi đã từ phía sau lưng ôm chặt hắn.
"Ngoan một chút... Ngủ một giấc thật ngon, buổi sáng anh có cuộc họp, cho nên phải đi rồi!" Hắn tận lực để cho giọng của mình ôn nhu một chút.
"Ừ, em sẽ nghe lời anh nói, ngoan ngoãn..." Cô ôm thật chặt một hồi, không muốn thả hắn đi.
Lông mày Lâm Khải nhăn thành một đống, hắn từ trong miệng không tự chủ nói ra: "Tối ngày hôm qua... anh quá kích động, cho nên không có sử dụng biện pháp an toàn, cho nên... Em nhớ kỹ phải uống thuốc phòng ngừa!"
Trước kia hắn thậm chí nghĩ rằng muốn có con với Lãnh Tĩnh Thi, nhưng bây giờ, hắn lại sợ, hắn cảm giác lòng của mình giống như vô tình biến hóa, mà loại biến hóa này lại làm cho hắn mê hoặc không chịu nổi.
"Khải... Không quan hệ, em không ngại, nếu như lần này ông trời muốn ban thưởng cho chúng ta một baby, vậy chúng ta liền tiếp nhận, có được không? Chúng ta cũng có thể làm cha mẹ, không phải sao?" Cô cũng không bởi vì hắn muốn cô uống thuốc mà bày tỏ tức giận, mà là thể thiếp nói nếu như ngoài ý muốn có con, liền sinh hạ.
"Nhưng em bây giờ còn nhỏ như vậy, anh công việc lại bận rộn như vậy, sợ không có nhiều thời gian, em sẽ rất cực khổ." Hắn cũng rất tự nhiên lấy cớ, chính hắn cũng không biết tại sao hắn muốn nói lời này, nhưng có một điều hắn rất rõ ràng, đó chính là hắn tạm thời không muốn có con với Lãnh Tĩnh Thi.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, mấy lần trước chúng ta cũng không có chọn lựa các biện pháp, em cũng không có mang thai, lần này là kỳ an toàn của em, càng không dễ mang thai như vậy, yên tâm đi! Cuộc họp sắp trễ rồi, đi nhanh lên đi!" Cô cười nhìn hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn đến cạnh cửa.
Lâm Khải tựa hồ còn muốn nói tiếp, nhưng cuối cùng không có nói, dù sao người phụ nữ này không giống với những người phụ nữ khác, hắn không thể nào buộc cô đi uống thuốc, mang bầu cũng không thể buộc cô đi phá thai. Người phụ nữ này là vị hôn thê của hắn, còn một bước nữa sẽ trở thành vợ, đối với cô gái này, hắn phải có trách nhiệm, thế nhưng phần trách nhiệm này lại làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy như một vật đeo tăng sức nặng.
Lãnh Tĩnh Thi buông tay ra nhìn hắn rời đi, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, hắn thế nhưng dám kêu cô uống thuốc ngừa thai? Lời như vậy cũng có thể từ trong miệng của hắn nói ra, có thể thấy được hắn đối với cô thật sự có ý khác rồi, thật toàn bộ là bởi vì Tô Tiểu Mễ sao? Cô thật không muốn tin một cô gái khắp mọi mặt so với cô đều bình thường như vậy lại có được tâm của Lâm Khải.
Còn có một người khác cũng làm cho cô lo lắng. Hắn sau khi tỉnh lại, cô nghe thấy hắn gọi tên Tĩnh Dạ, cô biết người kia so với cô dung nhan không sai biệt lắm, nhưng mục đích cuối cùng của cô không phải làm thế thân, mà là muốn đánh bại vị trí của Tĩnh Dạ trong lòng hắn!
"Tĩnh Dạ... Tôi sẽ cho cô thấy, anh ấy không phải dành riêng cho một mình cô! Lâm Khải một ngày nào đó sẽ là của tôi, cái cô nợ tôi, tôi sẽ từ trên người anh ấy từng điểm từng điểm đòi lại hết..." Lãnh Tĩnh Thi ở trong lòng thề, khóe miệng khẽ giơ lên, cô sẽ từng bước từng bước đạt tới thứ mình muốn.
Tối hôm qua kịch liệt triền miên còn chưa tan trong cơ thể cô, cô có dự cảm, mấy lần trước không có mang thai, lần này nhất định có thể.
*********
Lâm Khải trở lại công ty vội vàng đi họp, vội vàng cùng tất cả đổng sự thương thảo doanh thu quý tiếp theo, cùng với việc Dung Khoa mới đầu tư hai làng du lịch sẽ bắt đầu khởi công.
Khi hắn đi qua vị trí của Tô Tiểu Mễ, phát hiện máy tính là một màu đen, hôm nay cô nghỉ làm.
Trở lại phòng làm việc, hắn cầm điện thoại lên, rất nhuần nhuyễn bấm số 0 (là số điện thoại của nàng Mễ), người bắt máy chính là Tô Tiểu Mễ.
"Hôm nay tại sao không tới làm?" Thanh âm của hắn không nhịn được mang theo chất vấn, giống như đã thành thói quen.
"Thân thể ba em đột nhiên nổi lên phản ứng, cho nên em xin nghỉ một ngày, cũng mong Lâm tổng bỏ qua cho!" Cô nói.
"Qua nguy hiểm chưa?" Hắn bất kinh hỏi, trong lòng cũng tự nhiên thay cô lo lắng.
"Tạ Lâm tổng quan tâm, đã qua cơn nguy hiểm." Cô nhàn nhạt đáp trả.
"Ừ, biết!" Dứt lời, điện thoại liền cúp.
Lâm Khải cúp điện thoại xong, lập tức gọi cho Jackson, hỏi rõ bệnh tình lão Tô, sau đó an bài phòng bệnh tốt nhất cho ông ở.
Tất cả hắn đều làm rất tự nhiên, thậm chí trong lòng là vui vẻ, vẫn muốn tiếp tục làm như vậy, Tô Tiểu Mễ nhất định sẽ rất vui vẻ, hắn thậm chí ngồi chờ cô tới cảm ơn hắn.
Tô Tiểu Mễ vẫn ngồi ở bên giường ba, nhìn tóc đã hơi bạc lại không thể mở miệng nói một câu, thỉnh thoảng hắn sẽ hơi mở mắt, nhưng trên mặt cũng không có bất kì biểu cảm gì.
Bác sĩ nói phản ứng như thế là tốt, nhưng muốn khôi phục lại bình thường, cả đời này đoán chừng cũng là chuyện khó.
Ba uống say, thay đổi cả cuộc sống của cô sau này, nhưng đây cũng chính là người thầy đầu tiên của cô, người đàn ông đầu tiên cô yêu nhất trên đời.
Mẹ ở bên cạnh càu nhàu cô, ba luôn là đứng ở bên cạnh đau lòng. Từ khi cô còn nhỏ ông đã liền đem những gì tốt nhất cho cô, chỉ dẫn cô phương hướng tốt, nhưng ông lại phạm vào thứ cô ghét nhất là say xỉn, nhưng là cô có thể hận sao? (a, chỗ này ta ko hiểu lắm, nàng Mễ cũng say hoài, sao lại hận nhỉ???)
Nguyện vọng lớn nhất của cô là có một ngày ba có thể tỉnh lại, có thể đứng, cô không sợ ông không thể nói chuyện, không sợ ông không nhận ra cô, cô và mẹ chỉ hi vọng có cơ hội dìu hoặc đỡ ông đi trong công viên tản bộ, phơi nắng...
Ngoài cửa sổ lá cây đã từ từ điêu tàn, bất tri bất giác, mùa đông Bắc Kinh đã tới, vừa mới qua sáu giờ, ngoài cửa sổ đã đen kịt, điện thoại di động của cô lại vang lên một lần nữa.
Hạ Tử Vi ở bên kia hưng phấn nói: "Tiểu Mễ, mau ra đây! Quán rượu XX, mình hiện tại cùng chị Nam Nam đang ở đây, lập tức tới đây cho mình!"
"Chị Nam Nam trở lại?" Cô có chút hưng phấn, có chút không tin hỏi một lần nữa.
"Cậu mau gấp rút tới đây, nhanh lên một chút, bằng không để cho chị Nam Nam chờ lâu thì cậu ráng mà chịu hậu quả nha!" Hạ Tử Vi thậm chí không cho cô nói liền cúp điện thoại.
Tô Tiểu Mễ lần nữa liếc mắt nhìn ba trên giường, nhẹ nhàng lui ra ngoài, mẹ từ thành phố W gọi điện thoại tới, cô báo cáo ba hết thảy mạnh khỏe!