"Tiểu Mễ, con hận ba ba sao?" Mẹ Tiểu Mễ nhẹ giọng hỏi.
"Mẹ lại nghĩ đi đâu rồi, ba mặc dù phạm sai lầm, nhưng con là con gái của ông, làm sao hận ba mình được, con chỉ hi vọng ba tỉnh lại, con liền tha thứ lỗi của ba."
Tay mẹ Tiểu Mễ đột nhiên duỗi tới, nắm vai Tô Tiểu Mễ thật chặt "Mẹ muốn nghe lời nói thật, con giải quyết vấn đề với Lý Hiếu Thiên như thế nào?"
"Mẹ, con nói nhiều lần rồi, đừng xem Lý Hiếu Thiên là đại ca xã hội đen, dù sao cũng có pháp luật, ông ta cũng không dám làm gì con." Tô Tiểu Mễ thủy chung không có ý định đem sự thật nói cho mẹ biết, bởi vì cô không muốn người nhà lo lắng, đau lòng.
"Thật sự như vậy phải không? Tiểu Mễ, mẹ biết con có thể duy trì, cũng biết con có thể nghĩ ra cách, nhưng là không nên gạt mẹ, tự mình chịu khổ một mình, biết không? Coi như nói cho mẹ biết, trong lòng mẹ sẽ khó chịu, nhưng so với không biết gì còn tốt hơn." Mẹ Tiểu Mễ lo lắng con gái sẽ một mình cố chống chọi.
"Yên tâm đi, con không sao, chỉ là làm thêm giờ, kiếm nhiều tiền một chút, thật ra thì tiền lương của con cũng khá, nếu như mẹ thông cảm cho con, vậy đừng bắt con đi xem mắt nữa, được không?" Tô Tiểu Mễ làm nũng nói
Hai người liền thảo luận đến chuyện hẹn hò, cuối cùng cười một tràng.
*********
Tô Tiểu Mễ từ bệnh viện về đến nhà, Hạ Tử Vi cũng vừa về đến, ánh mắt của cô rất mệt mỏi, hai người nhìn nhau cười cười.
Đi tới cửa, lại phát hiện một người đàn ông đứng ở đó, bị dọa sợ đến mức hai người không dám đi tới.
"Vị nào là Tô Tiểu Mễ?" Cảm giác được các cô hiểu lầm, người đàn ông kia khẩn cấp giải thích: "Tôi là nhân viên công ty XX, cái hộp quà này là có người đặc biệt ủy thác chúng tôi đưa tới cho tiểu thư, phiền Tô tiểu thư ký nhận?"
Tô Tiểu Mễ liếc mắt nhìn, không có bất kỳ ghi chú, chỉ có số điện thoại của cô, cô cầm bút ký.
Hạ Tử Vi vừa vào nhà, liền nhanh chóng trêu ghẹo: "Sẽ không phải là món quà như lần trước?"
"Như lần trước cũng thật tốt, bảo vệ sức khoẻ, bớt phiền toái đi tìm đàn ông, mình cảm thấy cũng nên mua một bộ cho cậu nha. Gần đây bận rộn như vậy, cậu cũng không đi ra ngoài kiếm ăn, sẽ làm cho cậu nhịn nhục khó chịu!" Tô Tiểu Mễ cười xấu xa, cô hi vọng hai người cũng có thể vui vẻ, giống như trước đây không lo không nghĩ.
"Được, nhiệm vụ này giao cho cậu, nhớ, mình muốn số lớn, ha ha..." Hạ Tử Vi nằm trên ghế salon cười lớn.
Tô Tiểu Mễ vừa nói vừa mở hộp quà, trong miệng còn lầu bầu: "Ai gửi đồ cho mình a?"
"Xem một chút chẳng phải sẽ biết." Hạ Tử Vi giọng điệu cứng rắn vừa nói xong, ánh mắt đột nhiên sáng lên," Trời ạ, thật là đẹp! đẹp quá đi!"
Thân thể của cô cũng không khỏi tự chủ đi tới bên cạnh Tô Tiểu Mễ.
Trên tay Tô Tiểu Mễ là một bộ lễ phục bằng tơ lụa, màu tím nhạt thuần khiết, sờ lên cảm giác mềm mại tựa như da trẻ nít.
"Hàng này không rẻ nha, là người nào dám chi bội như vậy?" Hạ Tử Vi kinh ngạc nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Bên trong có một vé mời, là của Hiên thiếu gia.
"Cậu nha, cùng Hiên thiếu gia đến đâu rồi? Chuyện này không tệ nha, khai thực từ đầu đi?"
"Không phải như cậu nghĩ đâu, anh ta chẳng qua là mời mình làm bạn gái của anh ta một lần mà thôi, không có ý tứ gì đâu." Tô Tiểu Mễ nói.
"Cậu thật ngốc, không có ý tứ gì khác còn tặng lễ phục? Mình xem Hiên thiếu gia này 99% là để mắt tới cậu. Thử một chút đi, bất quá đừng quá xem là thật, loại con cái nhà quyền quý tương đối hay có màn ăn quá nhiều sơn trân hải vị, đột nhiên thay đổi khẩu vị muốn ăn cá ở nhà nấu bình thường."
"Ai ai ai...cái ví dụ của cậu tồi quá đi. Mình đây tư thái, mình đây tướng mạo, chỉ đáng giá là món cá nhà nấu bình thường thôi sao?" Tô Tiểu Mễ phản kháng cự tuyệt.
"Sơn trân hải vị cũng chỉ đẹp mắt, món ăn tinh sảo ngon miệng cũng không phải là người nào cũng có thể làm, cậu là ngoại lệ, chị đây cho cậu xếp lên trên, ha ha!"
"Stop!" Tô Tiểu Mễ cho cô một ánh mắt xem thường.
"Bất quá, mình nhắc nhở cậu, đừng...với người như thế quá động tình, muốn lên giường cũng có thể, nhưng nhớ bảo vệ mình tốt, chớ đợi đến lúc đó mới ngu ngơ, biết không?" Hạ Tử Vi không khỏi có chút bận tâm nhắc nhở cô.
"Yên tâm đi, mình có phép tắc riêng." Tô Tiểu Mễ có chút áo não nhìn cô nói: "Bộ y phục này cậu cảm thấy mình có cần thiết mặc không? Mình không muốn anh ta hiểu lầm."
"Hiểu lầm gì a? Giả bộ thanh cao? Có liền mặc, nếu không cậu mặc cái gì đi dự tiệc? Kia là party của xã hội thượng lưu nha, cậu mặc những y phục bình thường mới có vấn đề, đến lúc đó mất thể diện chính cậu lại âm thầm kêu khổ. Hiện tại chúng ta là bại gia nha (đang nghèo túng), tiền thuốc thang đắt như vậy, tiền lương của cậu có cao hơn nữa cũng sẽ không kham nổi!" Hạ Tử Vi không chút khách khí nói.
"Nghe lời cậu vậy!" Hạ Tử Vi nói đúng, mình không thể quá mất mặt, hiện tại cũng không thể tiêu xài giống như trước rồi, đừng nói trang phục vài chục vạn, chính là mấy vạn cô cũng sẽ đau lòng đến muốn chết.
*********
Trước party một giờ.
Hạ Tử Vi đem cô nhìn trái nhìn phải một chút, đột nhiên đại phát một tiếng cảm thán: "Hảo, không nhìn ra, cậu còn có thể xinh đẹp như vậy nha, mình thật hâm mộ cậu muốn chết rồi!"
Tô Tiểu Mễ nhìn mình trong gương, cũng có chút kinh ngạc, đúng lúc này liền có điện thoại từ Hiên thiếu gia gọi tới.
"Nhanh chóng đi xuống đi, đừng làm cho Bạch Mã Vương Tử đợi lâu! Ha...ha..." Hạ Tử Vi trêu ghẹo cô.
Tô Tiểu Mễ liếc mắt nhìn đôi giày thủy tinh cao gót màu trắng, lông mày hơi chau lại.
"Nhanh đi, cậu muốn đi đôi dép lê kia có vẻ rất không hợp nha. Mình đã nói với cậu, đây chính là đôi giày đắt tiền nhất mà mình luôn cất giấu, bình thường mình cũng không mang, cậu nếu còn do dự lập tức bỏ ra trả mình!" Cô làm bộ uy hiếp Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ le lưỡi một cái, cùng Hạ Tử Vi nói tiếng bye bye liền cẩn thận đi ra ngoài.
Đã quen thuộc với chiếc xe, Tô Tiểu Mễ nhìn Hiên thiếu gia tựa vào chiếc xe Bentley, một thân màu trắng tây trang, ưu nhã mà quý phái, Tô Tiểu Mễ nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, lúc hắn thấy cô quẫn bách, khuôn mặt hắn khá lạnh nhạt nhưng hiền hòa.
"Tiểu Mễ!" Hắn mỉm cười chào hỏi cô," Rất đẹp!"
Hắn biết, cô nhất định sẽ cho hắn thấy một bộ dạng xinh đẹp, so với hắn tưởng tượng còn đẹp hơn. Lúc này, hắn rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng là sợ dọa đến cô nên cố nén lại.
"Cám ơn anh!" Tô Tiểu Mễ mỉm cười đáp lại hắn.
"Em có thể mặc nó, đối với anh đó là lời cám ơn tốt nhất! Hôm nay em giúp anh, ngược lại là anh phải cám ơn em mới đúng!" Tô Tiểu Mễ phát hiện Hiên thiếu gia thật khiêm tốn, ôn nhu, khác hẳn những chàng công tử nhà giàu phong lưu khác.
Sau khi xuống xe, hắn chủ động dắt tay cô, động tác này cũng không làm cho cô ghét, ngược lại là một loại an toàn. Gia cảnh Tô Tiểu Mễ cũng chỉ là thường thường bậc trung, Hạ Tử Vi thường tham gia đủ loại party kiểu này, cũng thường muốn mời Tô Tiểu Mễ, nhưng cô không có hứng thú, đi qua một hai lần cũng không muốn đi nữa.
Party hôm nay so với những party Tử Vi mang cô đi tham gia trước kia hoàn toàn bất đồng, ngay khi vừa mới bước vào cổng, bầu không khí thượng lưu đã tràn ngập.
"Hiên thiếu gia!"
"Hiên thiếu gia!"
Dọc theo đường đều có người cúi chào Hiên thiếu gia, điều đó làm cho trái tim nhỏ của cô khẩn trương hơn.
"Hiên thiếu gia!" Một giọng nữ yêu kiều từ một bên truyền đến, Tô Tiểu Mễ nhìn sang, trời ạ, đó không phải là nữ ca sĩ đài MM sao?
"Trần Xán! Đã lâu không gặp!" Hiên thiếu gia không có buông tay cô ra, mà là trực tiếp dắt cô đi về phía Trần Xán.
"Bạn gái rất đẹp nha." Thanh âm của cô rất ngọt ngào, nhưng là ánh mắt khó tránh khỏi có một chút ghen tuông.
Tô Tiểu Mễ chăm chú nhìn cô, phát hiện cô cũng không có đẹp như trong ti vi, hơn nữa có chút ôn nhu giả tạo.
"Tô Tiểu Mễ." Hiên thiếu gia vì hai người giới thiệu," Trần Xán."
Hai người lễ phép gật đầu một cái, Hiên thiếu gia liền dắt tay của cô đi về phía trước, một cơn gió lạnh thổi qua mặt cô, tay Tô Tiểu Mễ không tự chủ toát ra vài giọt mồ hôi.
"Không cần khẩn trương, anh sẽ luôn bên cạnh em." Hiên thiếu gia nhẹ giọng nói nhỏ ở cô bên tai cô, người khác nhìn qua có vẻ thật mập mờ.
"Tiểu Mễ, Hiên thiếu gia!" Âm thanh quen thuộc của Lãnh Tĩnh Thi nhẹ nhàng vọng tới, Tô Tiểu Mễ theo bản năng tạo khoảng cách với Hiên thiếu gia.
Tô Tiểu Mễ thấy Lãnh Tĩnh Thi thật là đẹp, đẹp hoàn mỹ.
Chiếc váy màu tím đem lại cho cô sự xinh đẹp cao quý, ít có người nào có thể đem màu tím ăn mặc thành cao nhã, quý phái như thế. Tô Tiểu Mễ vẫn cảm thấy màu tím là màu sắc khó khống chế nhất, nhưng khi thấy Lãnh Tĩnh Thi mặc váy dài màu tím, cô không thể không thừa nhận cô gái này rất biết cách khống chế màu sắc.
Người đàn ông bên cạnh cô một bộ tây trang màu đen, trầm ổn, tỉnh táo, một đôi tròng mắt thâm thúy như đâm xuyên qua người Tô Tiểu Mễ. Cặp chân giống như đổ chì, trên mặt của cô tươi cười, nhưng cô cảm giác mình cười đến giả tạo.
"Thật là trai tài gái sắc a! Nhìn hai người, mình mới biết Kim Đồng Ngọc Nữ là như thế nào!" Hiên thiếu gia tán dương bọn họ.
"Tối hôm nay Hiên thiếu gia tâm tình không tệ nha, có giai nhân làm bạn nha có khác." Cô khoác tay Lâm Khải thân mật mà hạnh phúc, Tô Tiểu Mễ cố gắng để cho mình không nhìn tới.
"Dĩ nhiên, cũng nhờ Khải giúp, bằng không mình làm sao có thể hẹn đến giai nhân đây." Nụ cười trên mặt Hiên thiếu không tắt, lộ ra hàm răng trắng đều, trên người tản ra nhàn nhạt mùi nước hoa đàn ông, rất nhạt nhưng cũng có thể cảm thấy.
Lâm Khải lắc lắc tay một cái, cũng không nói gì.
Lãnh Tĩnh Thi cười yếu ớt, sau đó tựa đầu vào vai Lâm Khải, thỉnh thoảng vẫn không quên hướng về phía vai hắn duội duội đầu, hắn sẽ rất thuận thế tiếp ứng cô, đây là Tô Tiểu Mễ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Khải cưng chìu một người phụ nữ như vậy, người được hắn cưng, nhất định rất hạnh phúc.
Nghĩ tới đây, cô vội vàng cắt đứt những ý nghĩ tiếp theo của mình.