Mục lục
Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay Lâm Tuấn Thiên ôm Lữ Tình, cười cười với An Ôn, "Đây là bạn gái của tôi, Lữ Tình."
Ngược lại, hắn nhu tình nhìn Lữ Tình, nhẹ giọng nói: "Vị này là vợ trước của tôi, An Ôn."
Giới thiệu xong rồi, Lữ Tình rất rộng rãi vươn tay, ưu nhã cười cười, "Chào bà!"
An Ôn chỉ cảm thấy đầu ầm một tiếng, khóe miệng miễn cưỡng động mấy cái, lộ ra một khuôn mặt tươi cười chính mình cũng cảm thấy không thể nào đẹp nỗi, đưa tay hơi lung lay, ngay sau đó liền rút trở lại, giống như cười trả lời hai từ: "Chào bà!"
"Tuấn Thiên, tôi vào trong xe chờ ông!" Lữ Tình rất ôn nhu, rất rộng rãi cho bọn họ thời gian để nói chuyện riêng, bởi vì bà đọc được từ trong ánh mắt của An Ôn, bà có quá nhiều nghi vấn rồi! Bà có thể hiểu được tâm tình của An Ôn giờ khắc này, đồng thời, bà cũng hi vọng hai người bọn họ có thể thông qua lần nói chuyện này cởi bỏ hết nút thắt trong lòng nhau ra.
"Được, bà chờ tôi một chút!" Ông cười trả lời bà, đưa mắt nhìn thân ảnh của bà tiến vào bên trong xe.
Ánh mắt của ông là một mảnh nhu tình, nhưng sự nhu tình này không phải dành cho bà. An Ôn không thể hiểu, bà thật không thể hiểu... tại sao người đàn ông này còn có thể có người phụ nữ như vậy làm bạn? Ông hẳn là nên cô độc suốt quãng đời cuối cùng, tận cùng một đời! Đây mới là cái bà đã chờ đợi để nhìn thấy, mà không phải là cái mà bây giờ bà nhìn đến... ông sống còn tốt hơn cả bà!
An Ôn không chịu nổi, bà cảm thấy mình muốn điên, muốn hỏng mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Hai người các ông ở chung một chỗ lúc nào vậy? Tại sao tôi chưa bao giờ biết?" Mắt của An Ôn ửng đỏ.
"Có một số việc, bà đã không cần biết, hiện tại hai chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ." Ông nhàn nhạt đáp lại bà.
"Làm sao mà có thể không có quan hệ? Cả đời này, sự thực hai ta từng có hôn nhân là không thể nào thay đổi, chúng ta còn có chung một đứa con, chẳng lẽ điều này cũng có thể cải biến?" Cảm xúc của An Ôn kích động, bà không chịu nổi kích thích như vậy, bà không cách nào chấp nhận được việc sống tốt hơn bà, bà cho là bà khiến ông phải nếm trải nỗi đau và phản bội sâu nhất, ông sẽ không bao giờ quên được bà, nhưng sự thật lại không phải như vậy, ghê tởm hơn chính là bên người ông còn có giai nhân làm bạn, đây mới là cái khiến cho bà đau đớn nhất.
"Tôi nghĩ là giữa hai chúng ta đã không còn tồn tại quan hệ vợ chồng, nhân đây tôi cũng muốn nói cho bà biết, tôi sẽ cưới Lữ Tình, những năm tháng cuối cùng của tôi sẽ vượt qua cùng bà ấy. Nếu như bà muốn tới tham dự hôn lễ của chúng tôi, tôi sẽ không ngại mời bà!" Ông hừ lạnh, cười khẽ nhìn An Ôn. Ban đầu bà ác với ông như vậy, không biết sau khi thấy một màn như vậy có làm bà đau đớn hơn không?
"Không... ông không thể cưới bà ta!" Bà gầm nhẹ, phản đối theo bản năng.
"Tôi là người tự do, tôi vì cái gì không thể cưới bà ấy, đừng quên, bây giờ bà đã không phải là Lâm phu nhân nữa rồi, bà chẳng qua là An Ôn mà thôi!" Ông không quên nhắc nhở bà, ban đầu là chính bà quyết tuyệt muốn thoát khỏi thân phận Lâm phu nhân này, hơn nữa nhẫn tâm bức ông đến đường cùng.
"Ông không thể cưới bà ta... Ông không thể..."An Ôn chẳng qua là cố chấp nói, hốc mắt không kìm hãm được bao phủ một tầng mây mù. Lần đầu tiên bà sợ hãi như vậy, người đàn ông này sắp chân chân chính chính thuộc về người phụ nữ khác, bà không thể chịu nổi, bà không cần...
An Ôn như vậy, Lâm Tuấn Thiên vẫn là lần đầu tiên thấy. Ở trong ấn tượng của ông, bà vĩnh viễn đều là một bộ dạng cao quý, lạnh lùng và xinh đẹp, quan tâm chăm sóc ông, lại tựa hồ như có cách ngại. Đây cũng là tại sao ông vĩnh viễn đều không thể mở lòng mình để tiếp nhận bà, bởi vì bà vĩnh viễn đều không yếu thế ở trước mặt ông, mà giờ khắc này, ông mới biết bà cư nhiên cũng có thời điểm như vậy.
"Nếu như không có chuyện gì khác, tôi phải đi rồi!" Dù vậy ông vẫn là quyết tuyệt trả lời.
"Không cần đi!" Bà kêu lên theo bản năng, tay không tự kìm hãm được đặt ở trên cánh tay ông. Kết hôn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bà hạ giọng cầu xin ông như thế.
Bà vẫn cho rằng yêu một người chính là đoạt lấy, chỉ cần bà ở bên người, một ngày nào đó, người đó nhất định sẽ yêu bà, nhưng sự thật cũng không phải như bà nghĩ, cho nên bà không cam lòng! Nếu như không thể khiến cho một người yêu bà, như vậy sẽ khiến cho người đó hận bà, chính vì suy nghĩ đó bà lại lựa chọn sai đường một lần nữa. Quyết tâm trả thù Lâm Tuấn Thiên, cuối cùng kết quả là Lâm Tuấn Thiên thoát ra khỏi bóng ma của quá khứ, không có trả thù bà, bà mới biết từ đầu đến cuối đều là tự mình chiến đấu, mà người đàn ông của bà căn bản không đặt bà ở trong lòng. Đây là một cuộc chiến bảo vệ tình yêu thật đáng buồn cười!
"An Ôn, buông tay, Lữ Tình đang đợi tôi!" Thanh âm của ông trở nên nhẹ nhàng chậm chạp hơn, nếu như ở rất nhiều năm trước kia, An Ôn học được yếu thế, bọn họ có thể không phải đi đến kết cuộc này hay không? Lâm Tuấn Thiên chẳng qua là chợt nghĩ đến, nhưng rất nhanh suy nghĩ đó liền biến mất, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Đơn giản chỉ là thoáng nghĩ qua!
"Vậy còn tôi thì sao?" Bà hoảng loạn, hoàn toàn không cò kiểu dáng cao cao tại thượng, tựa như một người phụ nữ mất đi người tin tưởng nhất, khẩn cấp muốn giành lại thứ bà muốn.
"Chúng ta đã ly hôn, chẳng lẽ bà quên rồi sao? Là bà khổ tâm dốc toàn lực buộc tôi ly hôn, bà dùng hết tất cả thủ đoạn để cho tôi bị khai trừ khỏi Dung Khoa, tất cả tôi đều theo ý bà rồi, bà còn muốn như thế nào nữa?" Hắn hỏi ngược lại.
"Không phải vậy... Ý định lúc đầu của tôi không phải như thế này... Tin tưởng tôi, Tuấn Thiên! Ý của tôi không phải là muốn đuổi ông đi..."
"Bà dám nói, trong lòng của bà không có một chút ý nghĩ này? Bởi vì bà không chiếm được tình yêu của tôi, cho nên bà tình nguyện khiến tôi hận bà, bà hi vọng tôi cô độc suốt quãng đời còn lại, không chỗ nương tựa, mang theo hận thù trải qua cuộc sống còn dư lại, bà thật sự một chút cũng không nghĩ như vậy? Bà dám thề với trời sao?" Hơn 30 năm, mặc dù ông chưa từng chân chính hiểu rõ bà, nhưng sự ích kỉ của bà ông vẫn có thể đoán ra được một chút.
An Ôn đứng yên ở trong gió, để cho gió tùy ý thổi loạn tóc của bà, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khẽ tím bầm, chất vấn của ông khiến cho bà không biết làm gì nữa. Đúng vậy, bà có nghĩ tới, nhưng mục đích cuối cùng của bà là hy vọng ông trở lại cầu xin bà, bà nhất định sẽ tha thứ cho ông, bà chỉ là muốn cho ông một chút trừng phạt mà thôi!
"Tuấn Thiên, tôi chỉ là dùng một phương thức khác nói cho ông biết mà thôi, thật ra thì tôi hi vọng ông có thể hiểu, ông không thể rời bỏ tôi, không thể rời bỏ Dung Khoa. Tại sao ông không trở lại cầu xin tôi? Tại sao?" Giờ phút này nước mắt của bà đột nhiên giống như một bờ đê bị sụp đổ, ào ào tuôn ra.
"An Ôn, bà căn bản cũng không hiểu được yêu là gì. Tình yêu không phải là đoạt lấy và cầu khẩn, mà là cho nhau ấm áp, bà căn bản cũng không hiểu tôi, tôi cũng không hiểu bà, hai người không hiểu nhau ở chung một chỗ, cuối cùng là không có hạnh phúc, tựa như tôi và bà."
"Không... Tôi hiểu ông mà, ai nói tôi không hiểu chứ? Tôi hiểu rõ nhược điểm của ông ở đâu! Tôi hiểu rõ cuộc sống cùng thói quen của ông!"
"Bà dùng hơn phân nửa cuộc sống của mình để nghiên cứu nhược điểm của tôi, chỉ vì cho tôi một kích trí mạng này, đúng là bà làm được; nhưng tập quán sinh hoạt? Bà hiểu được bao nhiêu? Thử nói nghe một chút..."
"Ông thích ăn cá, ông thích uống trà trước lúc ngủ, ông thích..."
"Đủ rồi, không cần nói, không cần nói nữa!" Lâm Tuấn Thiên ngăn trở An Ôn nói tiếp, bởi vì bà vĩnh viễn cũng sẽ không đặt ý định vào việc quan tâm ông một cách thật sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK