Mục lục
Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ, buông tay đi, không nên để cho chúng ta có thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, có thể không?" Lâm Khải cố gắng khẩn cầu mẹ mình lần cuối cùng.
"Tại sao là ta buông tay, mà không phải con buông tay?"An Ôn hỏi ngược lại.
"Bởi vì người sai là mẹ" Tiếp tục như vậy nữa, hắn nhất định sẽ bị mẹ của mình hành hạ điên mất.
"Đứa con hư này, rõ ràng là lỗi của con, tại sao con muốn đem lỗi đẩy tới trên người ta? Ta sẽ dùng hành động nói cho con biết, người sai là con, không phải ta! Ta sẽ vạch trần Tô Tiểu Mễ, đến lúc đó con sẽ trở lại bên cạnh ta!" An Ôn bình tĩnh nhìn hắn, tuyệt không hoài nghi sức phán đoán của mình.
"Mẹ, bất kể mẹ làm chuyện gì, nếu như làm hại đến Tiểu Mễ, cả đời này, con nhất định sẽ không tha thứ cho mẹ! Đây là giới hạn thấp nhất của con!" Lâm Khải muốn nhắc nhở An Ôn không nên làm cái gì thương hại tới Tiểu Mễ.
Lâm Khải nhắc nhở càng làm cho lửa giận trong lòng An Ôn bùng cháy, bà cố gắng đè nén không biểu hiện ra, chẳng qua là nhàn nhạt nói một câu: "Đi ra ngoài!"
Nhìn bóng lưng Lâm Khải rời đi, to lớn mà cao ráo, lúc nhỏ kề cận nói với mẹ, giúp con! Lâm Khải đã không còn cần bà, thậm chí ngược lại uy hiếp bà, cũng bởi vì một người phụ nữ khác xuất hiện, biến chuyển như vậy làm cho lòng của An Ôn lại một lần nữa khó chịu. Bà nhất định phải dùng hành động của mình nói cho Lâm Khải, sự lựa chọn của hắn là sai.
*********
Tô Tiểu Mễ đi ra khỏi cửa bệnh viện không bao xa, chỉ cảm thấy có người từ phía sau bụm miệng cô lại, cô không kịp kêu lên, liền hôn mê bất tỉnh, cuối cùng ý thức được là mình bị người kéo dài tới trên xe, đi một đoạn đường dài, mà cô cũng đã hôn mê.
Khi tỉnh lại, phát hiện mình bị trói trên một cái giường, áo có chút xộc xệch, trước mắt của cô thấp thoáng vài bóng người, định thần nhìn lại, người ngay trước mặt cô lại là Lãnh Tĩnh Thi.
"Tiểu Mễ, chị đã tỉnh?" Lãnh Tĩnh Thi cười ngọt ngào, đơn thuần vô hại. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tô Tiểu Mễ thân thể không tự kìm hãm được lui mấy bước, nhìn nụ cười vô hại, nhìn lại sợi dây trên người, cô giống như là chợt hiểu ra được điều gì: "Là cô bắt cóc tôi tới đây?"
"Em chỉ là mời chị tới vui đùa một chút, chị không nên đem chuyện bắt cóc gieo lên trên người em!" Cô cười đến càng thêm quyến rũ, xem ra càng thêm xinh đẹp động lòng người.
"Nếu là mời tôi tới chơi, vậy hẳn là nên đem sợi dây trên người tôi cởi ra không phải sao?" Tô Tiểu Mễ theo lời của cô nói tiếp.
"Dĩ nhiên sẽ cởi, chị đừng vội..." Cô hé miệng cười một tiếng, xoay người hướng về phía người đàn ông bên cạnh ra lệnh: "A Lực, đem thuốc cùng nước bưng lại đây, ép cô ấy uống."
"Dạ!" Người được gọi là A Lực cầm một chai nước suối hướng Tô Tiểu Mễ đi tới.
"Cô muốn làm gì?" Tô Tiểu Mễ theo bản năng cảnh giác.
"Không có làm gì cả, chẳng qua là một chút đồ ngọt cho chị ăn đỡ thèm thôi mà, ăn xong, kế tiếp mới có thể để cho chị vui vẻ cùng thỏa mãn, yên tâm, Tiểu Mễ, em vẫn xem chị là chị em tốt nhất. Em nhất định sẽ không hành hạ chị đâu, sẽ chỉ làm chị rất vui vẻ." Lãnh Tĩnh Thi thiển thiển cười, đứng ở bên cạnh cô, nhìn cô hốt hoảng và sợ hãi, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Tô Tiểu Mễ mím chặt môi, căm tức nhìn bọn họ.
"Giúp cô ấy uống vào!" Lãnh Tĩnh Thi đứng dậy, lạnh lùng nói.
A Lực mạnh mẽ đi đến cạy môi của cô ra, Tô Tiểu Mễ hung hăng cắn, chính là không chịu mở ra.
Thấy tình cảnh này, Lãnh Tĩnh Thi một tay đẩy A Lực ra, hướng về phía mặt Tô Tiểu Mễ vung tay lên "Để tôi xem là bàn tay tôi lợi hại hay là đôi môi của cô lợi hại!"
Sắc mặt của Lãnh Tĩnh Thi đột nhiên trở nên âm ngoan, ngay sau đó, cô tát vào mặt Tô Tiểu Mễ thật mạnh khiến cho hai bên má rất nhanh liền sưng lên, để lại trên khuôn mặt dấu vết năm ngón tay rõ rệt.
"Cạy miệng cô ta ra!" Lãnh Tĩnh Thi không nhịn được nữa, Tô Tiểu Mễ này thật là lỳ, bàn tay vừa tát xong chính mình vẫn còn hơi ê ẩm, cô ta lại còn liều chống, không chịu mở miệng.
Lúc này, một người đàn ông khác cũng đi vào, cùng với A Lực hung hăng đem miệng của cô cạy ra, Lãnh Tĩnh Thi đem một bình nước cùng với một khối thuốc hung hăng đổ vào miệng cô.
Sau đó ném bình nước qua một bên, nhìn bộ dạng Tiểu Mễ chật vật ho khan không ngừng, cô hài lòng cười.
"Tiểu Mễ, thoải mái sao?" Lãnh Tĩnh Thi nhẹ nhàng vỗ gương mặt của cô "Nơi này có còn đau hay không?"
"Rốt cuộc cô đã cho tôi ăn cái gì?"
"Đương nhiên là để cho chị vui vẻ một chút a! Người làm em như em làm sao có thể để cho người chị kính mến của mình trong lòng không thoải mái vậy. Chị không nghe lời, em đánh chị, đánh vào thân chị lại đau lòng em, trong lòng em thật ra cũng rất khổ sở, chị chớ có trách em, được không?"Cô nhu nhu nhược nhược nhìn Tiểu Mễ, trong mắt lại hàm chứa nụ cười.
"Cô thật là đáng sợ!" Tô Tiểu Mễ nhìn cô, không rét mà run.
"Tiểu Mễ, chị lại hiểu lầm em rồi. Tại sao chị luôn hiểu lầm em như vậy? Chị xem chị kìa, chị câu dẫn Khải, em cũng tận lực xem như không biết, còn có, em không hề đi làm khó chị, cũng rất để cho chị mặt mũi, phải không? Chị thì ngược lại, luôn cùng với người em yêu ở cùng nhau, xem em là kẻ ngu. Em cho là em thiện lương sẽ làm cảm động chị, nhưng chị không chỉ không cảm động, mà còn làm trầm trọng thêm, làm cho em không thể nhịn được nữa mới ra tay!"
Cô ủy khuất như vậy, giống như Tô Tiểu Mễ mới là người làm cho cô đi đến bước đường cùng.
"Lãnh Tĩnh Thi, tôi cảm thấy cô cần đi khám bác sĩ tâm lý đi, cô thật biến thái!" Tô Tiểu Mễ không chịu nổi mà rùng mình, bên cạnh cô lại còn những người làm cho cô ghê tởm, cô ta ngụy trang quá tuyệt với, vượt quá xa phạm vi tiếp nhận của Tiểu Mễ.
"Biến thái sao? Em không cảm thấy vậy, chẳng lẽ chị là đang nói chính mình? Chị có phải cũng cảm thấy mình quá độc ác hay không? Chị xem, em vì Khải có thể chết, nhưng là chị thì sao? Có thể không?"
"Cô thật ra không phải là muốn chết, cô chẳng qua là chỉ muốn ép Lâm Khải đi vào khuôn khổ, ép anh ấy cưới cô. Cô càng như vậy, anh sẽ càng không muốn cùng cô ở chung một chỗ!"
"Bang!"
Lãnh Tĩnh Thi hung hăng cho Tô Tiểu Mễ một cái tát, máu tươi từ trong miệng của cô phun ra, Lãnh Tĩnh Thi âm lãnh nói: "Tô Tiểu Mễ, chị không nên ở trước mặt tôi giả vờ. Ở trong mắt tôi, chị không khác gì một con điếm không biết xấu hổ, cởi quần áo liền lập tức leo lên trên giường đàn ông. Trong lòng chị hận không được tất cả đàn ông trên thế giới vây quanh mình, nếu là như vậy, chị cùng những người đàn bà dâm phụ khác có cái gì khác nhau?"
Tô Tiểu Mễ nhổ ra máu, nhìn lại bộ mặt tinh mỹ kia, nghĩ tới lòng dạ hiểm độc của cô ta, cô không biết kế tiếp người phụ nữ này còn làm cái gì với cô nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK