"Thật đúng là không chê vào đâu được, dáng dấp Tần Khả Di kia thật đúng là không tệ, muốn gương mặt có gương mặt, muốn vóc người có vóc người, nghe nói tính cách cũng không tồi. Theo cậu thấy, hai người bọn họ có hi vọng không?" Hạ Tử Vi vừa uống rượu vừa nhìn Tô Tiểu Mễ đặt câu hỏi.
"Có hy vọng hay không, có quan hệ gì với chúng ta sao?" Tô Tiểu Mễ phản bác lại một câu.
"Hiện tại anh ta là cấp trên của chúng ta, lại độc thân, đẹp trai nhất,giàu nhất ở Dung Khoa quốc tế, cậu chẳng lẽ một chút hứng thú cũng không có?"
"Đàn ông độc thân giàu có rất nhiều a!"
"Uh, đàn ông hoàng kim là rất nhiều, nhưng chúng ta quen biết rất nhiều sao?" Hạ Tử Vi cẩn thận nhìn biến hoá trên mặt Tô Tiểu Mễ, "Như việc này, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng (gần gũi người có thế lực nên được lợi trước), mình còn không phải vì muốn tốt cho cậu a." Nguồn: http://truyenfull.vn
"Hạ Tử Vi, cậu là vì tốt cho mình hay là gieo họa cho mình? Lâm Khải loại hoa tâm này, người nào thích người đó cầm đi, nhìn người bên cạnh hắn, ắt hẳn sẽ không dừng lại ở đây đâu."
"Cậu tức giận rồi?" Phản ứng của Tô Tiểu Mễ tựa hồ có chút ngoài dự đoán của Hạ Tử Vi, cô vốn chỉ là đùa một chút, lại đột nhiên phát hiện Tô Tiểu Mễ là tức giận thật. Trên thực tế, tính tình Tô Tiểu Mễ hồi trước, à không, phải nói là trước khi Lâm Khải xuất hiện, Tô Tiểu Mễ không phải như thế này.
"Mới không phải đâu, vì cái loại đàn ông đó, cậu cảm thấy đáng giá sao?" Tô Tiểu Mễ vừa nói xong, bưng ly rượu lên liền đem rượu uống cạn.
"Tiểu Mễ..." Hạ Tử Vi đột nhiên rất nghiêm túc gọi cô
"Cái gì?"
"Cậu có phải có bí mật gì mà mình không biết không?" Hạ Tử Vi nhạy cảm giống như đánh hơi được vật gì đó.
"Mình có thể có bí mật gì a." Tô Tiểu Mễ hàm hồ nói, lại chột dạ cầm ly rượu lên chơi.
Tô Tiểu Mễ quả thật có chuyện giấu Hạ Tử Vi. Về chuyện tình một đêm của cô và Lâm Khải, không phải là cô nhất định phải giấu diếm, mà là cô cảm thấy chuyện này nếu như nói ra ngoài, lấy tính cách của Hạ Tử Vi, cô nhất định sẽ hết sức moi móc thêm thông tin, huống chi, Tô Tiểu Mễ cũng không muốn yêu đương ở chỗ làm, càng không muốn có quan hệ cùng cấp trên của mình, hơn nữa còn là một hoa tâm thiếu gia a.
"Cậu đang nói xạo."
"Không có."
"Cậu rõ ràng là đang nói xạo."
"Rõ ràng là không mà." Sau khi Tô Tiểu Mễ nói xong liền cầm chai rượu lên rót rượu.
"Mau nhìn, màn hay đến rồi!" Trong mắt Hạ Tử Vi loé sáng, trạng thái như rất hưng phấn.
Tô Tiểu Mễ để ly rượu xuống, ghé mắt nhìn, phát hiện có một người phụ nữ khác đi về phía bàn Lâm Khải, người kia chính là người cô đã gặp ở nhà hàng lần trước " Tình địch bắt gặp a, hết sức đỏ mắt mong chờ!"
"Tụi mình đánh cuộc đi, xem người nào sẽ thắng, như thế nào?"
"Thật nhàm chán, cậu cho bọn họ là cái gì a, giang hồ đánh nhau sao?"
"Cậu xem, kiểu cách của người phụ nữ kia kìa, chắc chắn sẽ không đánh, tuyệt đối hấp dẫn, mình dám đánh cuộc, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ cãi vả, chú ý lắng nghe!" Nói xong, Hạ Tử Vi liền an tĩnh trở lại.
Quả nhiên, thanh âm của phụ nữ càng lúc càng lớn.
"Khải, cô ta là người nào a? Tại sao lại ở chỗ này? Em không biết cô ta, phiền anh bảo cô ấy tránh ra đi." Tần Khả Di rất bình tĩnh nói, nhưng nhìn ra được cô đang nhẫn nhịn.
"Một người bạn, Sunny!" Lâm Khải ung dung trả lời, "Đây là Tần Khả Di tiểu thư."
"Cần lên tiếng chào hỏi sao? Tôi và Khải đã quen nhau rất lâu rồi, so với thời gian cô quen anh ấy chắc là dài hơn rất nhiều!" Sunny vung tóc dài, quyến rũ nói, hơn nữa không khách khí chút nào ngồi xuống bên cạnh Lâm Khải.
"Là bạn là tốt rồi!"
"Tần tiểu thư hôm nay ăn mặc rất đẹp? Là ra ngoài hẹn hò với Khải của chúng ta sao?" Sunny ngọt ngào nói.
"Khụ." Tần Khả Di ho nhẹ, ý bảo Lâm Khải nói chuyện.
"Sunny, uống một ly, đã lâu không gặp!" Hắn một chút cũng không có chú ý tới sắc mặt của Tần Khả Di, giơ ly rượu lên cụng ly với Sunny.
"Cheers!" Sunny nhìn về phía hắn, con ngươi yêu mị không chỗ nào không phát ra quyến rũ, uống hai ngụm rượu, lại xoay người dựa vào cánh tay Lâm Khải, tuyệt không cố kỵ Tần Khả Di.
"Tần tiểu thư, chúng ta cùng ngồi chung a! Không có biện pháp, có lúc tôi rất dễ dàng đụng phải người quen, tỷ như Sunny vậy, khiến cho cô chê cười." Lâm Khải nhìn đến gương mặt cơ hồ lạnh đến sắp nứt ra của Tần Khả Di, cười đến rất tự nhiên.
"Không có sao, bạn mà! Cùng nhau chơi đùa rất bình thường!" Tần Khả Di tận lực để cho mình thoạt nhìn đại gia khuê tú.
"Tần tiểu thư, dáng dấp thật xinh đẹp, ánh mắt của Khải cũng thật là càng ngày càng bén, không trách được thật lâu đều không tìm người ta rồi, thật là xấu! Phải phạt anh một ly." Cô yêu kiều giả bộ giận nói, sau lại cau mày nói tiếp: "Một ly không đủ, phải hai ly nha."
"Được, hai ly liền hai ly, theo ý em, có được hay không?" Lâm Khải cười yếu ớt, cầm ly rượu lên liền uống xong.
Tô Tiểu Mễ và Hạ Tử Vi nghe được giọng nói của Lâm Khải như vậy, tại chỗ hóa đá.
Tầm mắt Tô Tiểu Mễ nhìn Tần Khả Di, mặt của cô ta trong nháy mắt đã trầm xuống.
"Tần tiểu thư, cô sẽ không để tâm chứ, đây là tôi và Khải thói quen, chúng tôi thường nói chuyện và chơi trò chơi như vậy, cho nên cô là cố chịu một chút đi." Sunny lắc ly rượu, bộ ngực nghiêng lên trước, thậm chí là cố ý ở trước mặt Tần Khả Di biểu hiện thân hình của mình.
"Này có cái gì nên để ý đây, mỗi người có phương pháp chơi đùa khác nhau, nhưng tôi nghĩ, cách chơi của tôi và hai người không giống nhau, thật ngại, Lâm Khải, tôi cáo từ trước!" Tần Khả Di đứng lên, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.
"Tần tiểu thư, cô tức giận rồi, đừng như vậy a, mọi người cùng chơi chung nha, tôi không ngại đâu, Khải cũng sẽ không để ý nha!" Sunny còn không chết tâm kêu la ở phía sau của cô.
Tần Khả Di một khắc cũng không ngừng, hướng bên ngoài đi tới.
Sunny ngồi ở bên cạnh, lộ ra cười đắc ý, nhìn về phía Lâm Khải.
*********
"Không nhìn ra, Lâm tổng của chúng ta còn là một nhân vật " hung ác " a, cậu con cừu nhỏ này vẫn nên cách anh ta xa một chút!" Hạ Tử Vi nhẹ nhàng dùng chân đẩy cô.
Tô Tiểu Mễ còn chưa kịp trả lời, liền thấy Hạ Tử Vi mặt mày mỉm cười, cái loại cười đó Tô Tiểu Mễ vừa nhìn liền sáng tỏ, quả nhiên, phía sau cô liền vang lên thanh âm đàn ông.
"Hi, tôi có thể ngồi ở chỗ này không?"
"Dĩ nhiên là... có thể!" Hạ Tử Vi khẽ mím môi, nhẹ cười một tiếng.
Tô Tiểu Mễ ngồi ở một bên, bắt đầu yên lặng uống chút rượu, kế tiếp, cô nhìn Hạ Tử Vi cùng người đàn ông xa lạ bắt đầu mập mờ không bờ bến, loại không khí này cô đã thấy nhiều.
Còn không đợi Hạ Tử Vi nháy mắt ra hiệu, cô liền thức thời rời đi.
Cô mới vừa đi ra quầy rượu, một bóng người đột nhiên từ phía sau chui ra, "Tô chủ quản, trở lại liền đi bar, tâm tình không tệ nha."
"Lâm tổng, thật là đúng dịp, ở đâu cũng có thể gặp phải a!" Tô Tiểu Mễ cũng cười khéo léo trả lời. Người đàn ông này thật là đủ " thần bí " a, không một tiếng động chạy đến phía sau cô, nếu hắn không có chào hỏi với cô, cô tuyệt đối sẽ không phát hiện.
"Hôm nay, sao sớm như vậy liền rút lui, bằng không tìm chỗ nào đó uống thêm hai ly nữa!" Sau khi Lâm Khải phát hiện thân ảnh của Tô Tiểu Mễ, trong lòng của hắn liền vui vẻ, chừng mấy ngày không thấy nha đầu này rồi, vừa nhìn thấy tâm tình hắn lại trở nên tốt ngoài ý muốn.
"Tôi xem a, Lâm tổng vẫn là đem hai ly muốn uống với tôi dùng để uống cùng các giai nhân của ngài đi, tôi nghĩ các cô ấy sẽ rất cần đó!" Tô Tiểu Mễ vẫn giữ vững nụ cười ưu nhã. Đây là Hạ Tử Vi nói cho cô biết, ở trước mặt đàn ông, nhất định phải cười, cho dù là mình có ghét người đó cỡ nào đi nữa. Cười không chỉ là vũ khí câu dẫn, còn là vũ khí phòng ngự tốt nhất.
"Cô đây là đang ghen sao?" Lâm Khải đột nhiên kề sát người đến, thấp giọng nói.
Tô Tiểu Mễ lập tức tránh lui ba thước, khoát tay: "Lâm tổng, cám ơn anh đã nghĩ là tôi ghen, bất quá ly dấm này nên để cho vị giai nhân phía sau sẽ thích hợp hơn."
Tô Tiểu Mễ vừa nói xong, Lâm Khải xoay đầu, Tô Tiểu Mễ thừa dịp này liền né ra như bay, giống như hắn chính là một trái bom hẹn giờ, rời đi càng xa càng tốt.
"A, Thân ái, quấy rầy, em không phải cố ý!" Sunny đứng ở phía sau hắn, nhún vai một cái.
"Không có sao, bất quá tối nay, cám ơn em!" Lâm Khải trả lời, ánh mắt lại nhìn theo bóng lưng "chạy trốn" của Tô Tiểu Mễ, trong lòng lại không nhịn được muốn bật cười.
"Chỉ mong mẹ của anh sẽ không hận em nha, phải biết Tần tiểu thư cũng là đối tượng kết hôn không tệ." Sunny đến gần hắn, mềm nhũn nói.
"Cái này không cần em lo lắng." Thanh âm của Lâm Khải đột nhiên có chút thấp lạnh.
"Khải, anh đổi khẩu vị rồi?" Thân thể của cô nhẹ nhàng đụng tới.
Lâm Khải vẻ mặt ngờ nghệch nhìn cô.
"Người mới vừa rồi, cũng không giống như loại hình anh sẽ thích."
"Ai nói tôi thích cô ta?" Lâm Khải lạnh lùng trả lời.
Sunny nhận thấy được biến hóa của hắn, nhẹ cười, "Trêu chọc anh cho vui thôi, em còn muốn uống hai ly, có được hay không?"
Tay của cô quấn lên hông của hắn, cô đã đi theo người đàn ông này nửa năm rồi, ít nhiều cũng biết một chút tính cách của hắn, cũng biết xem sắc mặt, thấy tốt liền thu là chuyện cô am hiểu nhất.
Lâm Khải cũng không nói lời nào, ánh mắt giống như đang nhìn hướng Tô Tiểu Mễ vùa rời đi.
Thấy hắn không nói, thân thể của cô liền dính lên, tư thái mềm mại của cô tựa như một loại thuốc kích thích, thiêu đốt thân thể đàn ông.
"Em muốn..." cô kề sát vào thân thể hắn, hai tay như có như không lục lọi trên người hắn, "Anh... có muốn hay không?"
Cô tuyệt không để ý đây là nơi công cộng, một chân đã to gan dao động trên đùi hắn. Đầu lưỡi nhẹ nhàng ma sát, trêu chọc nơi cổ hắn.
Tay của hắn dùng sức ôm chặt hông của cô, Sunny liền phát ra thanh âm nũng nịu, "Thật là xấu..."
"Có phải muốn xấu hơn hay không?"
"Ừ... Thật là xấu chết, người ta sẽ không chịu nổi nữa chứ sao..." Trong lòng lại sớm mừng đến nở hoa, nghĩ tới kế tiếp sẽ hưởng thụ những thứ khoái cảm vui thích kia, thân thể cũng không mục đích tự ý run lên.
"Bất quá, tối nay, tôi không có hứng thú!" Tay của hắn nhẹ nhàng vén tóc thả ra phía sau tai cô, sau đó đột nhiên buông thân thể cô ra, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Sunny nhìn bóng lưng của hắn, chỉ đành phải cắn môi thật chặt, không dám đuổi theo. Nếu Lâm Khải nói hắn không có hứng thú, mà cô chưa chịu từ bỏ ý định, nhất định là về sau đừng mơ tưởng hắn "thân mật" với cô.