Mục lục
Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, quầy tiếp tân gọi cho Tô Tiểu Mễ, nói có bưu phẩm chuyển phát cần cô ký nhận.
Tô Tiểu Mễ đi ra, thấy một cái hộp rất lớn, có chút kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì? Tôi không nhớ là tôi có mua đồ gì lớn đến vậy."
Trong lòng cô vừa kinh ngạc đồng thời có chút buồn bực
"Tô tiểu thư, chúng tôi cũng không biết rõ, phiền cô kí tên vào!" Nhân viên chuyển phát chỉ biết giao hàng, bất kể nội dung hàng hóa là gì cũng không thể biết được.
Nhìn tên cùng địa chỉ công ty, thậm chí ngay cả số điện thoại di động cũng đúng, Tô Tiểu Mễ nghĩ thầm có thể là người nào đó tặng quà gì đó, cũng không để ý nữa liền ký nhận.
Nhân viên tiếp tân so với cô còn hưng phấn hơn, " Chị Tiểu Mễ, lại có ai theo đuổi phải không? Lần này không phải là hoa, vậy sẽ là cái gì? Mở ra cho em xem với!"
Vừa vặn không khéo chính là Ngải Niệm Như đáng chết cũng đúng lúc đi ngang qua:
"A, Tô chủ quản của chúng ta lại có quà, là của người theo đuổi gửi tặng à? Thần bí như vậy, mở ra cho mọi người cùng xem một chút đi." cô nhẹ nhàng nói, liền đứng sang một bên, giống như chờ xem kịch vui
"Chị Tiểu Mễ, mở ra xem một chút đi!" Tiếp tân lại bắt đầu giựt giây
Tô Tiểu Mễ nhìn một chút, cảm thấy cũng không có cái gì phải giấu, mọi người muốn nhìn thì cho nhìn, dù sao trở về cũng phải mở ra xem, vì vậy rất tùy ý nói: "Mọi người tự mở đi!"
Tiếp tân vừa nghe, lập tức cầm con dao nhỏ, đem giấy gói mở ra, trong miệng la hét, còn rất thô bạo ném đi.
Ngải Niệm Như đứng ở một bên, cũng tò mò mở to hai mắt, muốn nhìn một chút bên trong đến tột cùng là cái gì.
Vừa mở ra, từ trong hộp bắn ra một cái đầu người.
"A..."
Ba người đồng thời bị dọa cho sợ, cùng quát to một tiếng.
"Má ơi, đây là cái gì?" Tiếp tân lớn tiếng kêu, cũng không còn dám đi tìm tòi nghiên cứu lại.
Ngải Niệm Như lấy hết can đảm tiến tới, đem cái hộp toàn diện mở ra, bên trong tất cả đều là những thứ đồ chơi tình dục, đồ tượng trưng cho đàn ông cũng có, đồ dành cho nữ cũng có... lại còn búp bê thổi khí.
Tô Tiểu Mễ nhìn những thứ đồ trước mắt này, mặt lúc xanh lúc đỏ.
"Chị Tiểu Mễ, chị... dùng cái này a... Ha ha... Hắc hắc, nhìn có chút không ra, hắc..." Cô tiếp tân nhìn cô có chút quỷ dị, thế nào cũng không nghĩ ra Tô Tiểu Mễ sẽ dùng đến những vật như vậy. So với cách ăn mặc của cô hằng ngày thật không nghĩ tới sau lưng, cô lại đói khát như thế.
"Không... Không phải vậy, chị không có dùng qua những thứ đồ này!" Tô Tiểu Mễ nói, cô không thể nghĩ ra là ai nhàm chán đến vậy, có thể gửi tới đây những thứ đồ như thế
"Tô chủ quản, không quan hệ, điều này có thể hiểu được, phụ nữ sống lâu mà không có đàn ông làm dịu, dục vọng phải đè nén, nội tiết mất cân đối rất dễ sinh bệnh." Ngải Niệm Như che miệng cười.
Tô Tiểu Mễ nắm chặt tay, trán nổi gân xanh.
Còn chưa chờ cô giải thích tiếp, Lâm Khải lại đi vào, nhìn hộp quà, mày nhíu lại rất chặt.
"Đây là của ai?" Hắn lạnh giọng hỏi.
"A, Lâm tổng, cái này là... Là đồ do Tô chủ quản đặt." Niệm Như nhìn Tô Tiểu Mễ, nhìn lại Lâm Khải, trong lòng vô cùng hưng phấn.
"Lập tức đem dẹp đi cho tôi, nơi này là công ty, là chỗ làm việc, Tô chủ quản, xin chú ý, lần sau những thứ như vậy, tôi không muốn cô lại công khai đem tới công ty!" Lâm Khải mặt lạnh lùng, nói ra không chút khách khí.
"Cái này không phải của tôi, tôi không có...!" Tô Tiểu Mễ trong lòng ủy khuất vô cùng, cô thật không biết là người nào vũ nhục cô như vậy, cô tự hỏi rốt cuộc là cô đã đắc tội với ai mà họ lại làm cho cô thành ra thê thảm đến như vậy.
"Lâm tổng, cái này cũng không phải là của em! Em không dính dáng tới những thứ đồ này." Nhân viên tiếp tân cũng vội vàng giải thích.
"Lâm tổng, em nói rõ, cái này cũng không phải của em, em chưa bao giờ cần những thứ đồ này, huống chi, tên người nhận không phải là em, xin tin tưởng em." Ngải Niệm Như cũng giải thích ngay sau đó.
Tô Tiểu Mễ nhắm hai mắt, giờ phút này cô nói nó không phải là của cô, ai sẽ tin?
"Cái này là của người nào trong lòng mình tự rõ ràng! Hạn trong vòng một phút, tôi không muốn thấy những thứ đồ này nằm ở đây nữa, nếu không muốn không khí phòng làm việc căng thẳng thì nhanh chóng thu dọn đi. Còn nữa, Tô chủ quản, mười phút sau, tới phòng làm việc của tôi." Lâm Khải lần nữa ra lệnh, sau khi nói xong, cũng không thèm nhìn tới một cái liền rời đi, trực tiếp hướng về phòng làm việc của mình.
Tô Tiểu Mễ cũng không nói gì, lặng yên đem những thứ cô cũng cảm thấy ghê tởm bỏ vào trong hộp, dùng băng keo dán lại. Ở bên trong, mấy vị đồng nghiệp đứng sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, cô không cần quay lại cũng biết.
Khi cô cầm lên những thứ đồ này, cô nghe được tiếng xì xầm của mọi người, không nhịn được, quay đầu lại lớn tiếng nói: "Các người thật là, nếu như là tôi đặt, tôi sẽ không biết? Tôi còn có thể thoải mái để cho người khác tới mở ra hay sao? Nếu như Tô Tiểu Mễ tôi thật sự cần những thứ đồ này, tôi lại kêu gửi tới công ty sao? Tôi không có nhà ở sao?"
Tô Tiểu Mễ nói xong, đem hộp đi tới nơi bỏ rác, nước mắt ủy khuất cứng rắn nuốt trở về, loại vũ nhục này thật TMD! Cô điên mất! Nếu để cho cô bắt được ai hại cô, cô nhất định phải đem người đó xé tan xác làm mồi cho cá.
"Cô ta có phải điên rồi không? Đặt cho đã còn không thừa nhận, không thừa nhận còn chưa tính, lại còn đi nói người khác, quá kỳ quái!"
"Đúng vậy a, thật là không nhìn ra, không nghĩ tới Tô chủ quản của chúng ta là loại phụ nữ như vậy, thật sự là làm chị em chúng ta mất mặt, quá không biết xấu hổ, không biết xấu hổ..."
"Thật là mắc cỡ chết người, nếu là tôi, tôi thật không mặt mũi nào ở đây nữa rồi, quá mất mặt!"
"Ai nha, dù sao Tô chủ quản của chúng ta cũng là phụ nữ, không có đàn ông làm dịu sẽ rất trống không, tịch mịch. Người ta lại không muốn tùy tiện tìm đàn ông bên ngoài, đành tìm những thứ công cụ này để thay thế cũng là có thể nha, chúng ta nên thông cảm cho cô ấy." Khi tất cả mọi người đang giễu cợt Tô Tiểu Mễ, Ngải Niệm Như lại làm bộ hảo ý nói.
********* Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phòng làm việc của Lâm Khải, Tô Tiểu Mễ gõ cửa rồi đi vào.
Ánh mắt của cô cũng không có nhìn về phía hắn. Hắn phát hiện mắt cô có một chút sưng đỏ, chắc là vừa mới khóc xong.
Không đợi Lâm Khải nói gì, Tô Tiểu Mễ liền mở miệng trước:
"Lâm tổng, nếu như ngài tìm tôi là vì chuyện vừa rồi, tôi thật không có gì để nói."
Lâm Khải đứng lên, đi tới trước mặt cô, dĩ nhiên, hắn cũng không tin tưởng Tô Tiểu Mễ dám làm ra chuyện như vậy. Trong lòng hắn, con người này có chút lãng mạn, hoặc là thỉnh thoảng cũng sẽ say sưa, nhưng rất ít khi thấy cô làm loạn.
"Tôi không tin cô là người như vậy." Hắn ôm lấy bả vai của cô, nhẹ giọng nói.
"Anh... anh mới vừa nãy rõ ràng..." Tô Tiểu Mễ vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của hắn. Sâu như vậy, khiến cho người ta dễ dàng mê muội, hắn nhìn cô tràn đầy tín nhiệm.
Vốn là đã ngừng ủy khuất, giờ phút này tâm cô lại một lần nữa muốn vỡ òa ra. Mà giờ khắc này thật giống như đối mặt với người cho mình cảm giác an tâm nhất, đột nhiên bộc lộ ra.
Tô Tiểu Mễ cố nén nước mắt trở lại, cảm giác khống chế không được cô vội vàng quay lưng đi.
Còn chưa chờ cô lau đi nước mắt, Lâm Khải lại dùng sức khiến Tô Tiểu Mễ lại một lần nữa quay mặt hướng về phía hắn, nước mắt cứ như vậy chảy xuống không chút kiêng kỵ, cô vội vàng cúi đầu.
Lâm Khải nâng mặt cô lên, ngón tay êm ái xẹt qua khuôn mặt của cô.
Tâm của Tô Tiểu Mễ lại một lần nữa xao động, đôi gò má đỏ ửng lên
"Nhìn em ủy khuất như vậy kìa, tôi có nói là không tin em đâu!" Lời của hắn vừa nói ra, càng giống như là giọng nói của bạn trai đối với bạn gái.
Vui mừng, kinh ngạc... tràn đầy mập mờ...!!!
Khi Lâm Khải ý thức được lời của mình có chút mập mờ, lại bổ sung một câu: "Cô là một nhân viên gương mẫu, lại nỗ lực và có trách nhiệm, hơn nữa tôi tin tưởng cô sẽ không ngốc đến độ đem loại đồ vật này gửi đến công ty làm cho người ta dị nghị."
Tay của hắn còn dừng lại ở trên mặt của cô, cô giương mắt nhìn vào đôi mắt của hắn, nhìn cô nhu nhược như vậy, khiến hắn rất muốn ôm cô thật chặt, nói cho cô biết: hắn tin tưởng cô!
Tô Tiểu Mễ lui về phía sau hai bước, nhẹ giọng nói: "Cám ơn anh, Lâm tổng." Cô cảm tạ sự tín nhiệm của Lâm Khải, nhưng là hình ảnh như vậy có phải hay không quá mập mờ, cô có chút không chịu nổi, quan trọng hơn là, cô sợ chính mình sẽ sa vào vòng tay đó. Người đàn ông này làm cho cô không chống lại nổi.
"Đừng có đứng đó mà khóc lóc không thôi, trở về suy nghĩ thật kỹ, là ai đã gửi cho cô vật như vậy." Lâm Khải co tay lại, đút vào túi quần.
"Ừ, cám ơn Lâm tổng nhắc nhở." Tô Tiểu Mễ chỉ muốn mau rời khỏi nơi này, tìm cách giải oan cho mình.
Tô Tiểu Mễ nhất thời hốt hoảng, sau đó lại không cẩn thận đạp vào chân của hắn. Trời thấy nha, cô thật là không có chú ý tới!
"Thật xin lỗi, Lâm tổng..."
"Không cần xin lỗi, nếu như cô cảm thấy không có cách nào thỏa mãn, kìm nén lâu rồi, tôi đây rất nguyện ý làm chuột bạch cho em." Hắn vẻ mặt xấu xa cười nói.
"..."
"Tôi vẫn luôn nhớ mãi phản ứng của em." Lâm Khải còn không biết xấu hổ bổ sung một câu.
Tô Tiểu Mễ cuối cùng cũng hiểu được lời nói của Lâm Khải bao hàm một ý nghĩa khác, vốn là còn có chút cảm tạ hắn quan tâm, trong nháy mắt liền biến mất không dấu vết. Hung hăng trừng mắt nhìn hắn, dùng sức đá vào cánh cửa phòng hắn, nghênh ngang rời đi.
Tô Tiểu Mễ vừa đi ra khỏi phòng làm việc, tất cả ánh mắt của đồng nghiệp cũng hướng cô kháo chuyện, nhìn cô như động vật quái thai.
"Ánh mắt có thể giết chết người" Tô Tiểu Mễ cuối cùng là sâu sắc cảm nhận được! Cô làm cho người ta ngậm miệng, nhưng không có nghĩa là cô có thể làm cho mọi người tin tưởng cô, cô nhất định phải tìm ra ai hãm hại cô.
Cô cố gắng suy nghĩ, đến tột cùng là ai muốn hãm hại cô, hay đây là một trò đùa? Nếu như là lời đùa giỡn...cái này cũng quá mức đi!
Nhưng Tô Tiểu Mễ không làm sao nghĩ ra ai đã làm ra chuyện như vậy? Đúng lúc này, Hạ Tử Vi đến trước bàn làm việc của cô, ý bảo cô đi căn tin.
Tô Tiểu Mễ chợt một hồi hoài nghi, chẳng lẽ là Hạ Tử Vi đáng chết này làm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK