"Hi, Tiểu Mễ!" Lãnh Tĩnh Thi nhìn thấy Tiểu Mễ, rất hưng phấn chào hỏi
"Tĩnh Thi." Cô mỉm cười đáp lại
"Woa, hôm nay chị ăn mặc rất xinh đẹp, phong cách này rất thích hợp với chị, về sau liền theo phong cách này đi, rất mê người nha!" Tĩnh Thi cười ngọt ngào khen ngợi.
"Cám ơn." Tô Tiểu Mễ cảm thấy ngày hôm nay, cô nói hai chữ cám ơn là nhiều nhất.
"Đợi lát nữa tan việc chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, thế nào? Không cho cự tuyệt, đây là đặc biệt vì chị." Lãnh Tĩnh Thi nháy đôi mắt to
"Ngượng ngùng, hôm nay có thể..."
"Chị lại khách khí với em rồi, như vậy không tốt chút nào!!! Thân thể chị vừa bình phục, em đây là bạn, mời chị ăn bữa cơm chị cũng muốn cự tuyệt sao? Thật không chịu nể mặt chút nào!!!" Nói xong, cô giả vờ bày ra bộ dạng rất ủy khuất.
Tô Tiểu Mễ nhìn cô, chỉ còn cách mỉm cười gật đầu.
Lãnh Tĩnh Thi thấy cô gật đầu, mới vui vẻ bỏ qua cho cô, cũng dặn dò cô nhất định không được thất hẹn.
*********
"Lại một bữa ăn tối đầy bi kịch!!!" Khi Tô Tiểu Mễ nhìn thấy Lãnh Tĩnh Thi kéo tay Lâm Khải, bên cạnh là Hiên thiếu gia đang đi tới, trong lòng cô bất giác nảy sinh ra ý nghĩ này.
Bốn người ngồi xuống, gọi đồ ăn xong, Lãnh Tĩnh Thi bắt đầu nói lý do hôm nay bọn họ mời cơm.
"Tiểu Mễ, em nghe Khải nói mới biết gần đây thân thể chị không tốt, xin nghỉ đến mấy bửa, cho nên đến hôm nay em mới hẹn chị ra ngoài. Thứ bảy này em cùng Khải đính hôn, đến lúc đó chị nhất định phải đi."Lãnh Tĩnh Thi hạnh phúc cười, rúc vào trong ngực Lâm Khải, tinh xảo mà động lòng người.
"Chúc mừng hai cười!" Tô Tiểu Mễ cười đến đẹp rực rỡ, hai mắt vì cười tạo thành hình bán nguyệt đẹp mắt, Hiên thiếu gia ngồi ở bên cạnh, tâm nhanh chóng bị cô dắt đi.
"Đến lúc đó anh qua đón em, dù sao anh cũng muốn tham gia lễ đính hôn của đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này." Hiên thiếu gia ở một bên vội vàng bổ sung.
"Hiên thiếu gia, không cần phiền toái như vậy, đến lúc đó em đi taxi." Giờ phút này, trong tâm cô chỉ nghĩ đến thứ bảy nên lấy lí do như thế nào để cự tuyệt tham gia.
"Tiểu Mễ, chị đừng cự tuyệt. Hiên thiếu gia có xe, hai người lại thuận đường, để cho anh ấy chở đi đi. Mọi người đều là bằng hữu, chị khách khí như vậy ngược lại có vẻ lạnh nhạt rồi, cũng không hay nha!" Sau đó, cô lại quay đầu nhìn về phía Lâm Khải "Khải, anh nói phải vậy không?"
"Ừ!" Lâm Khải chỉ có thể thuận theo đáp.
Tô Tiểu Mễ ngồi đó, tay bắt chéo ở dưới bàn, thật ra thì cô đang rất khẩn trương, khẩn trương đến nỗi ngay cả dũng khí nhìn hắn cô cũng không có.
Vẻ mặt Lâm Khải tỏ ra ơ hờ, ít nói, thỉnh thoảng cười, sau đó lại trầm mặc, Lãnh Tĩnh Thi là một người hoạt bát, cô có thể tán gẫu rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ vươn tay hạ xuống, nhẫn kim cương long lánh rất đẹp, đâm vào tim Tiểu Mễ làm cô có chút khó chịu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Khải ngồi ở đối diện Tiểu Mễ, cũng không có nhìn cô, thỉnh thoảng sẽ ôm bả vai Lãnh Tĩnh Thi, chân của hắn ở dưới mặt bàn lại không nhịn được hướng Tô Tiểu Mễ với tới.
Tô Tiểu Mễ mới vừa bưng ly nước tính uống để dời đi tầm mắt, bàn chân lại bị người nhẹ nhàng đá, tay của cô lung lay hạ xuống, ánh mắt không khỏi nhìn về Lâm Khải, thế nhưng hắn lại làm bộ như không có chuyện gì.
Đợi cô uống nước xong, chân của hắn lại một lần nữa đá tới, vẫn như cũ làm bộ như không có gì phát sinh, vòng đi vòng lại... Tô Tiểu Mễ cũng học theo hắn giả bộ, làm như không có gì phát sinh.
Hai người ánh mắt chỉ cần đụng nhau, Tô Tiểu Mễ liền nhanh chóng chuyển mắt, có chút cố ý tránh né.
Sau bữa ăn tối, Hiên thiếu gia đưa cô về nhà, Tô Tiểu Mễ cự tuyệt, lúc này, Lãnh Tĩnh Thi sẽ đứng ra, sau đó lại theo thói quen hỏi ý Lâm Khải, đồng thời, Hiên thiếu gia cũng đang không ngừng hướng Lâm Khải nháy mắt, ý tứ quá rõ ràng.
Cho nên, kết quả cuối cùng, Hiên thiếu gia đưa Tô Tiểu Mễ về nhà, sau lưng bọn họ, có một đôi mắt âm lãnh luôn dõi nhìn theo.
*********
Hiên thiếu gia rất nhiệt tình mở cửa xe cho Tiểu Mễ, nhìn cô, trong lòng vui thích.
"Tiểu Mễ, anh giống như mỗi lần đều không nắm được cơ hội. Mấy hôm nay thân thể em không tốt, anh lại ra nước ngoài công tác, bằng không anh nhất định sẽ chăm sóc cho em."Hiên thiếu gia vì chuyện này buồn bực thật lâu, lại một lần bỏ lỡ cơ hội tốt.
"Em không sao, cám ơn anh quan tâm." Cô luôn duy trì khoảng cách giữa hai người.
"Em ngã bệnh, bạn bè như anh cũng nên quan tâm."Hiên thiếu gia nhìn cô, một bộ tây trang màu hồng, áo khoác hoa, vừa hưu nhàn lại lộ ra phong cách chuyên nghiệp, là một bộ trang phục công sở rất phóng khoáng, hơn nữa cô để tóc dài xõa xuống nên càng thêm xinh đẹp. Người phụ nữ này so với trong tưởng tượng của hắn còn xinh đẹp hơn gấp nhiều lần.
Hai tay của cô bắt chéo ở hai chân, ánh mắt ngó ra ngoài cửa sổ, mê ly nhìn những ngọn đèn đường, bóng đêm ở Bắc Kinh luôn làm cho người ta cảm thấy như thế xinh đẹp nhưng cũng là như thế tịch mịch.
Hết thảy mọi việc đã trải qua, tâm của Tiểu Mễ như càng thêm trống rỗng. Cuộc sống như thế, cô cũng không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu.
Tim của Hiên thiếu gia giờ phút này đã bị cô ràng buộc, hắn càng muốn lấy lại càng nhanh chóng mất đi.
"Tiểu Mễ, em không mang mắt kiếng rất đẹp, thay đổi phong cách khác liền cho đối phương cảm giác khác."Hắn không nhịn được ca ngợi cô, cô hôm nay, quả thật làm cho tim hắn lỗi nhịp, cảm giác muốn cô trở thành người phụ nữ của mình càng thêm mãnh liệt.
Tô Tiểu Mễ dựa vào cửa sổ, không quay đầu lại, nhẹ giọng nói một tiếng cám ơn. Giờ phút này, cô không muốn che giấu mệt mỏi nữa, cô thật là muốn ngủ một lúc.
Hiên thiếu gia tay muốn đưa tới cằm cô, nhưng do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là rơi vào trên tay lái, hắn thật không dám nóng vội. Đối với một số phụ nữ, nếu như nóng vội, rất dễ dàng thất thủ, lần này, hắn không muốn thất thủ cũng không có ý định thất thủ.
Khi hắn nhìn cô tiến vào giấc ngủ, xe của hắn lái rất chậm, không muốn quấy nhiễu đến cô.
Bình thường chỉ cần 20 phút đi đường, mà hắn chạy thành nửa giờ, Tô Tiểu Mễ tựa hồ ngủ rất an ổn, chẳng qua là lông mày chau lại, tâm tình có vẻ không tốt.
Hắn nhẹ nhàng dừng xe, cứ như vậy an tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt của cô, cũng không có ý định đánh thức cô, hắn muốn cứ như vậy ngồi bên cạnh cô, sau khi cô tỉnh, hắn sẽ về nhà.
Hắn đem nhiệt độ trong xe hạ xuống, sau đó cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng đắp lên trên người của cô.
Trong bóng tối, một ánh mắt âm lãnh chăm chăm nhìn hết thảy một màn này.
Qua thật lâu, Tô Tiểu Mễ mới mở mắt ra, cô tỉnh lại phát hiện Hiên thiếu gia tựa vào bên cạnh cô, rất ôn nhu nhìn cô, Tô Tiểu Mễ có chút thất thần xin lỗi.
Cô đem áo khoác trả lại cho hắn, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, em ngủ thiếp đi, làm trễ nãi thời gian của anh."
"Không sao cả, em nghỉ ngơi tốt là được rồi, cũng không còn sớm nữa, em mệt như vậy, trở về ngủ cho thật nhiều nhé." Lời của hắn ôn nhu khuyên bảo.
Tô Tiểu Mễ có lúc thật không khỏi nghĩ rằng, nếu như không phải là biết Lâm Khải trước, nếu như không phải là Lâm Khải dùng nhiều cách buộc chặt cô lại, thì Hiên thiếu gia thật là một người không tệ, có lẽ cô sẽ xem xét, nhưng hiện tại không được, người đàn ông này Lâm Khải tuyệt đối nghiêm cấm, ngay cả muốn, cũng không thể muốn.
Lâm Khải phiền muộn hút thuốc, cho đến khi Tô Tiểu Mễ xuống xe, hắn mới ném điếu thuốc trên mặt đất, hung hăng đạp một cước, nhanh chóng đi đến phòng Tô Tiểu Mễ.
"A..." Tô Tiểu Mễ mở cửa, đột nhiên xuất hiện một dáng người cao to, bản năng nhỏ giọng kinh hô.
"Là anh!" Lâm Khải cúi đầu nói.
Tô Tiểu Mễ trong lúc bất ngờ không biết thế nào đối mặt với hắn mới phải, hai người sau khi trải qua gây gổ lần trước, trong lòng khẽ có chút cách ngại.
Cô mở cửa, hắn đi theo vào.
"Lâm tổng, đã trễ thế này, muốn uống chút gì không?" Cô không hỏi hắn bất cứ chuyện gì, chỉ làm việc mình nên làm.
"Cà phê!"Hắn khạc ra hai chữ.
"Đã trễ thế này còn uống cà phê không tốt lắm, uống sữa tươi đi!"Tô Tiểu Mễ theo bản năng đề nghị, vô luận là người nào, cô cũng sẽ nói như thế.
"Anh muốn cà phê!" Kể từ khi quan hệ của bọn họ thay đổi, Lâm Khải đối với cô thái độ cũng thay đổi, hắn muốn tuyệt đối đoạt lấy cùng nghe lời.
"Được rồi, vậy em đi làm cà phê cho anh!"Tô Tiểu Mễ ngoan ngoãn theo ý hắn.
Hương vị nồng đậm của cà phê từ từ hòa vào trong không khí.
"Dây chuyền anh tặng, tại sao không mang?"Hắn chú ý cô đã lâu rồi, cô lại đem lời của hắn như gió thổi bên tai, đó là hắn tự mình đi đặt làm riêng cho cô, cô lại dám không mang.
"Em đi tắm nên lấy xuống, bây giờ lập tức đeo lên đây."Tô Tiểu Mễ xoay người, lập tức tìm ra dây chuyền, đem nó đeo lên, dòng chữ Tô Tiểu Mễ cùng cỏ bốn lá xinh đẹp như vậy, cô lại cảm giác giống như không thuộc về mình.
Lâm Khải đi tới, từ phía sau lưng ôm cổ cô, rất dùng sức, đến nỗi Tô Tiểu Mễ có chút không cách nào hô hấp. Hắn đột nhiên liền muốn ôm cô, cái gì đều không làm, cảm thụ một chút khí tức của cô, sự tồn tại của cô, nhiệt độ của cô.
Loại cảm giác này rất mãnh liệt, ở trên người Lãnh Tĩnh Thi hắn chưa từng cảm thấy. Loại cảm giác này làm cho Lâm Khải mê man.
"Bác sĩ nói, một tháng sau mới có thể cùng phòng." Tô Tiểu Mễ thấp giọng cầu khẩn.
Lâm Khải thân thể đột nhiên buông ra, lời của Tô Tiểu Mễ lại một lần nữa đâm vào tim hắn, tại sao nhất định phải nhắc tới chuyện này?
"Tô Tiểu Mễ, anh nghĩ kĩ rồi, đứa bé này không còn, em phải đền cho anh đứa khác, cho đến khi sinh xong đứa nhỏ, em liền tự do!"Lâm Khải lãnh đạm nói.
"Đứa trẻ sau khi sinh ra, là anh nuôi hay em nuôi?" Cô tĩnh táo hỏi lại.
"Nhiệm vụ của em là sinh nó ra, sinh hạ xong em không cần lo chuyện về sau!"
"Được thôi! Em sẽ sinh!" Tô Tiểu Mễ trả lời rất mau, hơn nữa trên mặt lại mỉm cười.
Lâm Khải nhìn cô, có thể cười đến thản nhiên như thế, người phụ nữ này rốt cuộc là đang suy nghĩ gì? Hắn càng muốn nhìn thấu cô, lại phát hiện mình càng không thể nhìn ra!