Không ngừng có người qua lại từ bên người cô, có người đang băng bó vết thương cho cô, chốc lát, lại là sự yên lặng. Không biết qua bao lâu, có thanh âm ở bên tai của cô vang lên, không ngừng nghe có người đang nói đến tên của cô, có vài thanh âm là cô quen thuộc, có vài thanh âm lại thật xa lạ.
Cô cố gắng mở mắt, cô muốn xem rõ ràng là người nào ở bên cạnh cô.
Bên trong một căn phòng rất lớn, tầm mắt mơ hồ của cô dần dần rõ ràng, rọi vào ở trước mắt cô chính là một đống người, đàn ông? Rất nhiều, rất nhiều đàn ông đang nói chuyện gì đó với nhau.
"Lý gia, mục đích Trần Hãn tôi tới nơi này chính là do người em này của tôi đây. Anh muốn tiền, người em này của tôi cũng nói, tất cả do hắn ra, nhưng người, em tôi phải dẫn đi." Một người đàn ông trung niên dáng dấp ôn hòa nói với Lý Hiếu Thiên.
"Lời này Trần gia nói thật buồn cười, chẳng qua Trần gia có thể không biết, con trai của tôi chính là do ba ba nha đầu này đụng chết, dân gian có câu "cha ăn mặn thì con khát nước", đạo lý trong chốn giang hồ này, Trần gia nhất định hiểu hơn Lý mỗ nhiều, đúng không?" Lý Hiếu Thiên cũng không mở miệng thả người, hắn muốn cũng không phải là tiền của Tô Tiểu Mễ, mà là người của cô.
"Chuyện này tôi ít nhiều gì cũng biết một chút, nhưng có một số việc chỉ có thể nói là ngoài ý muốn, hi vọng Lý gia còn có thể mở một mắt nhắm một mắt, đừng để người vô tội dính vào. Con cái nào cũng đều là thịt trong lòng cha mẹ, chúng ta đều là người làm cha, cho nên cũng hiểu được loại đau lòng chua xót này."
"Cũng bởi vì hiểu, cho nên tôi mới không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, tôi hi vọng Trần gia nên trông nom tốt phạm vi của mình, đừng làm một vài thứ không cần thiết mà đắc tội người trong vòng, đây cũng là việc cần phải hiểu, phải không?" Giọng nói của Lý Hiếu Thiên bắt đầu cứng rắn, mặc dù Trần Hãn cũng không phải là người dễ đắc tội, nhưng mạng của con trai hắn nhất định phải có người trả giá thật lớn.
"Lý gia đúng không?" Thanh âm trầm thấp của một người đàn ông đột nhiên vang lên
Tâm Tô Tiểu Mễ đột nhiên cả kinh, ánh mắt trong nháy mắt trợn to, là thanh âm của hắn, thanh âm quen thuộc, ở trong hai tròng mắt của cô, tròng mắt thâm thuý của hắn vẫn tối tăm và lạnh lùng, còn có ngũ quan cường tráng mà anh tuấn, cô muốn mở miệng gọi Lâm Khải, nhưng miệng lại không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn.
"Anh chính là người đàn ông muốn dẫn nha đầu thúi này đi?" Mắt Lý Hiếu Thiên gắt gao theo dõi hắn, sự sắc bén trong mắt như muốn sát thương người, khiến cho hắn biết khó mà lui.
Lâm Khải không có bất kỳ sợ hãi gì, tỉnh táo nói: "Mọi người đều là làm ăn, vô luận buôn bán gì cũng phải nói một chữ tín, nếu ngài bảo cô ấy ký tên, hơn nữa đồng ý chỉ cần lấy ra một tỷ liền có thể bỏ qua cho cả nhà cô ấy, hiện tại tôi thay cô trả sạch món nợ này, tôi tin tưởng Lý gia trong giang hồ có uy tín như vậy tuyệt đối không phải là người nói lời trái lời, dù sao còn có nhiều huynh đệ theo chân ngài như vậy, không phải sao?"
Mặt Lý Hiếu Thiên rõ ràng cứng ngắc một hồi, khớp xương ngón tay thật chặt nắm thành một khối, giọng lạnh đi: "Tiểu tử, cô ta là gì của ngươi, ngươi dùng một tỷ mua cô ấy? Không chỉ tốn một khoản tiền lớn, còn đắc tội Lý mỗ ta, ngươi cảm thấy đáng giá sao?"
"Dĩ nhiên trị giá, cô ấy không chỉ có là cấp dưới của tôi, mà còn là tình nhân của tôi. Đàn ông đối với phụ nữ cũng phải có một chữ tín nha! Cô ấy tin tôi, đem toàn bộ mình giao cho tôi, vậy nếu tôi không thể cho cô ấy danh phận, ít nhất cũng phải để cho nửa đời sau của cô ấy an ổn mà vượt qua, ngài nói đúng không?" Lâm Khải đứng nghiêm ở trước mặt của hắn, không sợ hãi chút nào, hắc đạo tất nhiên không dễ chọc, nhưng Lâm Khải cũng không phải là ngồi không.
"Có tiền, muốn phụ nữ kiểu gì không có? Cần gì chỉ vì cô ta mà trả cái giá lớn vậy?"
"Mỗi người một quan niệm, tuy là có thể có rất nhiều phụ nữ, nhưng có một loại phụ nữ, ắt hẳn không thể để mất đi, tỷ như cô ấy!" Ánh mắt Lâm Khải đột nhiên chuyển sang Tô Tiểu Mễ còn nằm ở trên giường, mà cô giờ phút này cũng đang nhìn về hắn, ánh mắt hai người đột nhiên va chạm, loại tình cảm như suối trào trong nháy mắt thăng hoa.
"Lý gia, ngài cần gì phải vì hủy diệt cuộc sống của một nha đầu mà khiến cho mình trôi qua không vui, Trần mỗ tôi mặc dù không có năng lực gì, nhưng không đến nỗi không có gì cả, Lý gia, ngài cảm thấy thế nào?" Trần Hãn ở một bên tiến thêm một bước gia tăng uy hiếp.
Lông mày Lý Hiếu Thiên giận đến mức co lại thành một đoàn, nắm tay thật chặt co lại, ý đồ bọn họ đến rất rõ ràng. Không có người liền không rời đi, huống chi bọn họ cũng không phải không cho một phân tiền, mà là đáp ứng toàn bộ, phương diện về tình về lý, hắn đều phải thả người, nhưng cứ để cho cô thoát như vậy, hắn không cam lòng!
Lâm Khải thấy hắn không nói, nhẹ giọng cười một tiếng: "Lý gia, ngày mai trong tài khoản của ngài nhất định sẽ nhiều hơn một tỷ, người phụ nữ của tôi tôi muốn dẫn đi!"
Dứt lời, bước chân của hắn đi về hướng Tô Tiểu Mễ, mà mỗi khi hắn tiến một bước, tâm Tô Tiểu Mễ liền đau một lần, nước mắt lại không mục đích chảy xuống. Trong hai mươi bảy năm này, cô chảy nước mắt cũng không có nhiều như hai ngày nay.
Lâm Khải cúi người xuống, nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt của cô, sau đó ôm ngang thân thể cô, tay cô rất tự nhiên vòng lên cổ của hắn, cảm nhận được mùi hương quen thuộc mà ấm áp trên người hắn, lòng của cô dần dần bình phục, những sợ hãi kia cũng dần dần biến mất, tay cô cũng bất giác ôm chặt cổ hắn, chỉ sợ hắn lại đột nhiên buông tay bỏ lại cô.
"Đừng sợ, có anh đây!" Tay của hắn ôm thật chặt thân thể cô, lời nói nhỏ nhẹ êm ái vang lên ở bên tai cô. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Năm chữ này là ngôn ngữ đẹp nhất Tô Tiểu Mễ từng nghe được, đầu của cô lại vùi vào ngực của hắn lần nữa, đem nước mắt của mình toàn bộ rơi trên y phục của hắn. Giờ phút này, cô căn bản quên mất người đàn ông này là thuộc về một người phụ nữ khác.
Cuối cùng, Lý Hiếu Thiên bị tình thế bức bách, chỉ đành phải để cho bọn Lâm Khải dẫn người rời đi.
Lâm Khải cám ơn Trần Hãn rồi liền một mình mang theo Tô Tiểu Mễ rời đi.
*********
Hắn ôm cô một đường đi tới cửa xe, một đoạn đường này liền in sâu vào trong tim Tiểu Mễ, ai cũng không thể thay thế!
Jason mở cửa xe cho bọn họ, hắn cẩn thận đem thân thể của cô đặt vào, ôn nhu che chở.
"Còn đau không?" Hắn ân cần hỏi.
Cô chẳng qua là lắc đầu, nhìn hắn, đem thân thể rúc vào trong ngực của hắn, mà cánh tay của hắn cũng ôm cô thật chặt.
"Anh... Làm sao biết tôi ở chỗ này?" Tô Tiểu Mễ chờ thật lâu, những lời này mới từ trong miệng của cô nói ra, thanh âm nhẹ đến giống như tiếng muỗi kêu, hắn phải đến gần sát bên miệng của cô mới có thể nghe được cô nói gì.
"Anh muốn biết em ở đâu, em liền không tránh được!" Khóe miệng của hắn nâng lên một nụ cười kiêu ngạo, nụ cười tràn đầy tự tin và bá đạo.
Tô Tiểu Mễ cúi đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô cần nghỉ ngơi thật tốt.
Đầu của hắn nhẹ nhàng chống đỡ trên đầu cô, ngửi hương thơm đặc biệt trên người cô, mà chính hắn cũng không biết tại sao, ngay cả không tiếc động đến Trần Hãn, đắc tội Lý Hiếu Thiên, hắn cũng muốn cứu cô ra!