"Tĩnh Thi, thật ngại quá, hôm nay chị có hẹn rồi."Tô Tiểu Mễ cự tuyệt nói.
"Chị có phải hay không vẫn còn tức giận Khải, cho nên không muốn cùng tụi em đi ăn cơm?" Cô đô đô cái miệng nhỏ nhắn một chút, có chút ủy khuất nhìn Tiểu Mễ.
"Không phải vậy." Tiểu Mễ vội vàng lắc đầu giải thích "Không nên hiểu lầm, chị hôm nay đã hẹn Bạch chủ quản cùng đi ăn cơm, không tin em có thể hỏi cô."
"Thật không thể để lúc khác đi với cô ấy không được sao?"Cô vẫn chưa từ bỏ ý định cố ý nài nỉ.
"Bạch chủ quản là học tỷ của chị, chị đã sớm nhận lời đi ăn cơm cùng cô ấy, hôm khác sẽ đi cùng hai người." Nếu có thể cự tuyệt, cô kiên quyết cự tuyệt cùng đôi vợ chồng này đồng hành, đây là nội tâm của cô theo bản năng phản ứng.
"Ừ, được rồi! Nhớ đó, lần sau em lại hẹn chị, không thể cự tuyệt nữa, bằng không em thật sự sẽ tức giận."
"Được rồi, chị biết rồi." Tô Tiểu Mễ cười đồng ý, bất kể như thế nào, ngày đó Tĩnh Thi đã nói giúp cho cô, cô hẳn là cũng nên cảm tạ.
Trong phòng rửa tay, Bạch Gấm đi vào, đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra, nhắn tin: quán Giang Nam, từ tối nay bắt đầu, hãy cùng Lâm Khải tuyên chiến, theo kế hoạch tiến hành.
Không bao lâu liền có hồi âm, thật đơn giản chỉ có một chữ: được.
Bạch Gấm sau khi xem xong, không có chút do dự nào liền đem tin gửi đi và tin nhận được xóa đi.
*********
Quán Giang Nam.
Lãnh Tĩnh Thi kéo tay Lâm Khải đi vào, đây là đang một trung tâm thương mại cao cấp, quán ăn trong tòa nhà này tinh sảo cùng thơm ngon, quán Giang Nam là một trong những quán có tiếng tăm ở đây.
Quán ăn chia làm hai tầng, trang hoàng lớn vô cùng, các món ăn ở đây cũng rất nổi tiếng.
"Lâm tiên sinh, xin mời lên lầu." Nhân viên phục vụ lễ phép dẫn đường.
Thang lầu toàn bộ một đường thảm đỏ, đạp lên mềm nhũn, vô cùng thoải mái.
Trên lầu có một bàn gần cửa sổ rất trang nhã, cách cửa thang lầu rất gần, Lãnh Tĩnh Thi vừa đi vừa nghĩ: "Phải nhanh hơn nữa, đã qua một tuần, cô hiện tại chỉ còn có ba ngày. Tối hôm nay vô luận như thế nào đều phải thành công, nếu như tối nay thua hết, phải tìm cách khác thì càng khó khăn." Cô âm thầm tự nói với mình: "Không thể thua!"
Mới vừa lên lâu, Lãnh Tĩnh Thi liền nhìn thấy Tô Tiểu Mễ, Bạch Gấm, còn có Lý Triết, ba người đang trò chuyện.
"Hi, mọi người! Thật là đúng lúc, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp mọi người."
"Lâm tổng, Lãnh tiểu thư!" Bạch Gấm vội vàng gọi, nhiệt tình mời chào"Nếu như hai người cũng đến đây ăn cơm sao không ngồi cùng bàn với chúng tôi cho vui."
"Thật có thể không?" Lãnh Tĩnh Thi cao hứng.
"Dĩ nhiên, đây phải gọi là vinh hạnh mới đúng, Tiểu Mễ, em nói có phải không?"Bạch Gấm nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Mễ.
"Đúng vậy!" Tiểu Mễ cười phụ họa, trừ như vậy, cô không có cách nào khác, nhưng sự mơ hồ bất đắc dĩ trong mắt cô không thoát khỏi ánh mắt của Lý Triết. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tô Tiểu Mễ đã tránh né hắn rất nhiều ngày rồi, hôm nay nếu không phải là Bạch Gấm ra mặt, cô nhất định sẽ tiếp tục tránh hắn.
Đúng lúc đó, phục vụ bưng thức ăn lên.
"Oa, thơm quá, nhìn thôi đã muốn chảy nước miếng." Lãnh Tĩnh Thi nhìn món ăn kia, đã không muốn rời đi "Khải, chúng ta ngồi xuống cùng ăn cơm với mọi người có được không?"
"Ừ, tùy em, em muốn sao cũng được, tất cả nghe theo em." Một chút giọng điệu cùng ánh mắt cưng chìu, trong nháy mắt liền làm cho Tô Tiểu Mễ đau nhói, mà cô lại còn phải ngồi yên đó giả bộ tươi cười.
Ở phía dưới bàn, tay của Lý Triết bắt được tay của Tiểu Mễ, cô quay đầu lại trợn mắt nhìn hắn, ý bảo hắn không nên như vậy, tay của cô ở dưới mặt bàn muốn dứt ra, thế nhưng hắn lại cầm thật chặt, ánh mắt cũng đang nói cho cô biết, có hắn, chuyện gì cũng không sợ.
"Lãnh tiểu thư, xem một chút có còn món gì cô muốn ăn hay không?" Bạch Gấm bắt đầu nhiệt tình cùng Tĩnh Thi hàn huyên.
"Em giờ phút này liền muốn ăn cái này." Cô có chút ngượng ngùng nói.
"Tôi cũng vậy cực kỳ thích ăn món này, bất quá cái vị chua này thích hợp với cô hơn, hắc hắc." Bạch Gấm cười, hai người giống như rất ăn ý cùng thích một món ăn.
Tô Tiểu Mễ có chút khó hiểu nhìn một màn trước mắt, Lãnh Tĩnh Thi thích ăn chua là vô cùng bình thường, bởi vì cô ấy mang thai, nhưng học tỷ Gấm mới là lạ, cô nhớ lúc liên hoan ở đại học, có một lần nấu canh cá cải chua, Bạch Gấm không hề đụng đũa, bởi vì cô ấy nói cô ấy không thích ăn chua, Tiểu Mễ đến bây giờ vẫn nhớ rất rõ.
Lãnh Tĩnh Thi cùng Lâm Khải ngồi xuống, cô cười với Tiểu Mễ: "Tiểu Mễ, hai người thật là thân mật, nhìn thấy tụi em tới vẫn cùng nhau tình chàng ý thiếp, đều không để ý đến em."
Cô nửa cười giỡn nửa trêu ghẹo.
Tô Tiểu Mễ sau khi nghe xong liền đỏ mặt, giống như bị người phơi bày khiến cô chột dạ, bởi vì giờ phút này tay Lý Triết đang gắt gao nắm tay cô, cô dùng sức thế nào cũng không dứt ra được.
Ánh mắt âm lãnh của Lâm Khải chợt lóe lên, nghiêm mặt, không nói lời nào.
"Cám ơn Lãnh tiểu thư khen ngợi, tôi cùng Tiểu Mễ luôn luôn rất ân ái, bất quá, nếu so sánh với các người, hai chúng tôi còn kém một chút." Lý Triết lạnh lùng cười một tiếng, tuyệt không băn khoăn đến Tô Tiểu Mễ.
"Lời này có ý gì?" Tĩnh Thi tò mò nháy mắt to.
"Nói thí dụ như, tôi cùng Tiểu Mễ ở dưới mặt bàn nắm chặt tay..." Hắn xấu xa cười, hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của Tô Tiểu Mễ, đem tay đang nắm chặt dưới mặt bàn giơ lên trên" mà cô cùng Lâm tổng... luôn không có nắm tay."
"Ha ha... Hình như đúng là vậy..." Tay Lãnh Tĩnh Thi kéo tay Lâm Khải "Nhưng hai người muốn nắm tay tại sao lại nắm dưới bàn, để trên bàn không phải tốt hơn sao?"
"Có chút tình cảm, lén lút chơi kích thích hơn, phải không Tiểu Mễ?" Nói xong, mặt của hắn tiến tới trước mắt của cô, hơi thở mãnh liệt như lôi vũ đánh tới, giờ phút này, cô thật là ghét Lý Triết, tại sao hắn phải làm như vậy?
"Thì ra là các người thích chơi tình bí mật nha, như vậy quả thật rất kích thích, Khải, hôm nào chúng ta cũng thử một chút nha?" Cô nghịch ngợm ngẩng mặt lên, trêu ghẹo cười, cô không biết lời nói của Lý Triết là ý tại ngôn ngoại (còn có ý khác).
Lâm Khải nhìn bọn họ nắm chặt tay nhau, sắc mặt trầm hơn, Lãnh Tĩnh Thi nói gì, hắn một câu cũng không có nghe vào, chết lặng nói: "Được thôi!"
Lý Triết nhìn phản ứng của hắn, trong lòng hừ lạnh cười một tiếng, nắm tay Tô Tiểu Mễ chặt hơn, nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, bàn tay trắng nõn, nhỏ bé của Tô Tiểu Mễ đã tái đỏ lên.