Bạch Tửu khó có thể tưởng tượng ra nãi nãi của nàng lại là người thích đùa, nàng hỏi: "Vì sao nãi nãi lại nói chuyện hôn môi sẽ mang thai với ngươi?"
"Ta cảm thấy nàng rất lợi hại."
"Nàng lợi hại điểm nào?"
"Ban đầu bụng của nàng chỉ hơi lớn nhưng sau đó càng lúc càng lớn, Bạch Lãng sinh ra, ta chưa bao giờ nhìn thấy cách làm con rối như vậy, bèn đi hỏi nàng."
Bạch Tửu khụ một tiếng, ngừng cười, "Sau đó thì sao? Nãi nãi có nói cho ngươi không?"
"Nàng rất keo kiệt, mới đầu không muốn nói cho ta biết, sau đó ta phải bắt Bạch Lãng thì nàng mới chịu nói." Hắn hơi mím môi, "Nàng nói cách này phải có một nam một nữ phối hợp, nếu hai người hôn nhau thì trong bụng nữ nhân sẽ mang thai con rối của nam nhân."
Bạch Tửu đỡ trán thở dài, không nghĩ tới hắn còn trói phụ thân nàng lại chỉ vì hỏi cách làm con rối kiểu mới, nếu câu nói này mà do người khác nói, sẽ chỉ làm người cảm thấy giả ngây giả dại, nhưng hắn nói, lại làm người cảm thấy hắn rất ngây thơ.
Từ nhỏ đến lớn hắn chỉ hứng thú với những con rối, ngồi tâm sự với con rối là trôi qua cả ngày, đừng nhìn hắn sống không biết bao nhiêu năm, nhưng hắn lại rất trạch, không biết cách đối nhân xử thế, không rành thế sự, đây cũng là lý do vì sao hắn phải tưởng tượng ra các loại trường hợp để đối đáp.
Nhưng mấy chuyện này không hiểu thì thôi, hắn còn dốt đặc cán mai chuyện nam nữ, những tri thức của hắn đến từ sách vở, thời đại này quản sách cấm rất nghiêm ngặt, hắn đọc sách bao nhiêu năm như vậy cũng may mắn không chạm vào quyển sách cấm nào.
Bạch Tửu lại thở dài.
"Nàng đừng không vui." Hắn nắm tay nàng, thấp giọng nói: "Không phải ta không muốn Tiểu Bạch Tửu, chỉ là không muốn nhanh như vậy, nếu người thích Tiểu Bạch Tửu, vậy chúng ta sẽ sinh luôn, được không?"
"Chuyện Tiểu Bạch Tửu... không vội." Bạch Tửu sao có thể nghĩ tới nam nhân lúc trước nói nhét Tiểu Bạch Tửu vào trong bụng nàng lại là người ngây thơ như một tờ giấy trắng thế này, nàng nghĩ nghĩ, về sau vẫn nên nói cho hắn biết cách tạo ta Tiểu Bạch Tửu đi, nàng thanh thanh giọng, quyết định chuyển đề tài, "Chúng ta tiếp tục nói chuyện của nãi nãi ta, sai khi ngươi mang nãi nãi về thì sao?"
"Ta thu nàng làm sư muội."
Ân... Lời này nghe có chút quái.
Bạch Tửu hỏi, "Sao ngươi không thu nàng làm đồ đệ?"
"Sư huynh nghe trẻ hơn sư phụ."
Không nghĩ tới hắn còn rất để ý tuổi tác, Bạch Tửu đã quen cái tư duy kỳ lạ này của hắn rồi nên nàng bình tĩnh hỏi lại: "Vậy ngươi là người gia gia ta muốn bắt, vì sao gia gia và nãi nãi lại ở bên nhau?"
"Bạch Câu vì bắt ta nên đã từng giao lưu với Tiểu Cứu vài lần, sau đó Tiểu Cửu nói với ta nàng sẽ gả cho gia gia nàng." Hắn kể lại không mang theo chút cảm xúc, "Nhưng người Bạch Câu thích là phi tử của hoàng đế, nhưng mà Tiểu Cửu khóc rất nhiều vì Bạch Câu không chịu cưới nàng, khóc làm ta rất phiền, vì thế ta tìm Bạch Câu, nếu hắn cưới Tiểu Cửu, ta sẽ đáp ứng hắn không làm chuyện xấu nữa."
Bạch Tửu thầm nghĩ trong lòng, đúng là có hơi không phúc hậu, nhưng tâm hồn bà tám của nàng lập tức bị đốt lên, "Sau đó thì sao?"
"Sau khi Tiểu Cửu sinh Bạch Lãng không lâu thì tự sát trong rừng trúc."
Diễn biến phát triển quá nhanh, Bạch Tửu nhất thời không phản ứng lại.
Tuy Tiểu Cửu là sư muội hắn nuôi lớn nhưng khi nói tới chuyện nàng chết thì hắn lại không có chút cảm xúc nào, chỉ tiếp tục bình tĩnh nói: "Tiểu Cửu chết, Bạch Câu lại tìm tới ta, hắn muốn gặp lại Tiểu Cửu, ta giúp hắn, mỗi khi hắn đi vào giấc ngủ cũng là lúc Tiểu Cửu xuất hiện trong giấc mơ, chỉ là còn có một điều kiện, đó chính là hắn phải ngủ trong rừng trúc thì mới có thể gặp được Tiểu Cửu."
Nếu Bạch Câu muốn gặp Tiểu Cửu, phải ngủ ở nơi Tiểu Cửu chết, đây cũng không thể nói không phải một loại tra tấn, nhưng mấy chục năm nay ngày nào đêm nào Bạch Câu cũng tới rừng trúc.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~