"Bạch Tửu!"
Hai giọng nói một nam một nữ vang lên, hai bóng người cũng chạy tới chỗ của Tống Nhất Nhất và Bạch Tửu.
"Nhất Nhất, em không sao chứ!?"
"Bạch Tửu, cô có bị thương không!?"
Một nam một nữ mở miệng cùng một lúc, lại hung hăng trừng mắt nhìn mắt đối phương.
Người đàn ông chạy tới đỡ Tống Nhất Nhất sắc mặt ửng đỏ lên, mà người phụ nữ chạy tới nâng Bạch Tửu dậy, người sau tự nhiên là chị Lan người đại diện của Bạch Tửu, mà người trước, người đàn ông có khuôn mặt hơi âm nhu là người đại diện của Tống Nhất Nhất, Triệu Kỳ.
Bởi vì trước kia Bạch Tửu hay nhằm vào Tống Nhất Nhất, mà chị Lan hay phải chùi đít nồi cho Bạch Tửu, trực tiếp làm cho quan hệ của chị Lan và Triệu Kỳ như nước với lửa.
Bạch Tửu giật giật chân, ngoại trừ đầu gối quỳ xuống đất nên có hơi đau, cơ thể của cô cũng không cảm thấy không khỏe, vì thế cô lắc lắc đầu với chị Lan, "Tôi không sao."
Chị Lan nhẹ nhàng thở ra.
Bạch Tửu lại nhìn xung quanh một lần, người đàn ông đội mũ lúc trước đã không thấy đâu.
"Cái kia..." Tống Nhất Nhất nhìn Bạch Tửu vừa định mở miệng nói, nhưng lại nhanh chóng bị người trong đoàn phim vây quanh.
Đạo diễn trực tiếp đánh gãy Tống Nhất Nhất, "Cô Tống, cô có bị thương không?"
Tống Nhất Nhất lắc đầu.
Lại có người mồm năm miệng mười nói: "Tổ đạo cụ làm thế nào vậy? Dây thép lại tự nhiên bị đứt."
"Chuyện này không thể trách tổ đạo cụ của bọn tôi! Bọn tôi đã kiểm tra vài lần rồi!"
"Độ cao cao như vậy, nếu ngã xuống, không chết cũng mất nửa cái mạng!"
Cho dù không phải người trong cuộc, những người vây xem cũng cảm thấy sợ hãi.
Cũng có người nhỏ giọng nói: "Người vừa cứu Tống Nhất Nhất, là Bạch Tửu sao?"
"Bạch Tửu..." Nhắc tới tên này, sắc mặt đều quái dị, đơn giản là Bạch Tửu người này quá xấu, cô cứu người, dường như là chuyện không thể xảy ra.
Nhưng khi mọi người dời tầm mắt sang phía cô, Bạch Tửu đã sớm rời đi.
"Nhất Nhất." Triệu Kỳ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Chuyện này không đơn giản, cô yên tâm, anh Văn nhất định sẽ điều tra chuyện này."
Tống Nhất Nhất không chú ý Triệu Kỳ nói gì, cô ấy chỉ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hướng Bạch Tửu vừa mới rời đi.
Triệu Kỳ nhìn chằm chằm Tống Nhất Nhất nói: "Cô sẽ không cảm thấy Bạch Tửu có lòng tốt cứu cô chứ? Cô đừng quên trước kia cô ta như thế nào, nói không chừng chuyện lần này có liên quan tới cô ta."
"Nhưng anh cũng nói đó là trước kia." Tống Nhất Nhất hào phóng ôn lương nói: "Có lẽ bây giờ cô ấy đã thay đổi, mỗi người đều có cơ hội thay đổi, chúng ta nên tin tưởng cô ấy."
Dứt lời, Tống Nhất Nhất lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn của nữ chính, cái loại nụ cười có thể cứu vớt mọi người.
Triệu Kỳ trầm mặc giơ tay che mắt, quá lóe, đúng là quang hoàn của thánh mẫu.
Không bao lâu, tiểu hoa đán đang nổi tiếng Tống Nhất Nhất đã đăng một dòng cảm xúc lên Weibo.
【 Tống Nhất Nhất: Tiểu tỷ tỷ thật đẹp trai, có cảm giác yêu đương! 】
Giống như là một viên đá bị ném vào trong hồ nước yên tĩnh, khơi dậy gợn sóng không nhỏ.
Mà hiện tại Bạch Tửu đang về phòng hóa trang với chị Lan, chuyên viên trang điểm đã sớm quay lại, "Không tìm thấy cây son cùng màu, cô Bạch, chỉ có thể dùng màu son khác thay thế."
Bạch Tửu không có ý kiến gật gật đầu, cô ngồi trên ghế, một tay cầm lấy kịch bản, một tay sờ sờ bàn, không thấy có gì cả, cô nhấc mắt nhìn, bắt đầu hoài nghi bản thân.
Khi đi ra ngoài, hình như cô để quả táo gặm được hai miếng lên trên bàn...
Nhưng trên bàn không có quả táo nào, đại khái là nhớ nhầm rồi.
Bạch Tửu không để ý, tiếp tục vùi đầu đọc kịch bản.
Điền vào chỗ trống nhé các ái phi (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
"Anh Kỳ, anh đang làm gì?"
"Bổ sung đường."
Một lát sau, "Vậy bây giờ đã bổ sung xong chưa."
"Không tiếp xúc da thịt, tốc độ bổ sung rất chậm."
"Nếu tiếp xúc da thịt, tôi sẽ..."