Tôn Tri không hổ là một người đàn ông thành đạt, cho dù trong lòng tức giận nhưng tu dưỡng làm hắn ta không thể chửi ầm lên giống như một người đàn bà đanh đá, hắn ta nở một nụ cười, "Cô Bạch, lần sau có cơ hội sẽ nói chuyện tiếp."
Dứt lời, Tôn Tri rời khỏi nơi này.
Bạch Tửu xoay người, cô bất đắc dĩ nhìn nam sinh đang đứng trước mặt mình: "Cậu không sợ bị trừ lương à?"
"Tôi có thể tìm một công việc khác." Hôm nay cậu mặc một bộ tây trang màu đen, thân hình của cậu vốn cao gầy nên tăng thêm vào phần trưởng thành, nhưng có một thứ vẫn không thay đổi, đó là thái độ thờ ơ với mọi thứ xung quanh.
Bạch Tửu cảm thấy sao cậu có thể làm ở bất cứ nơi đâu như vậy nhỉ, cô không nhịn được mà hỏi: "Tôi rất tò mò, sao cậu lại có thể chia thời gian để vừa làm việc vừa không chậm trễ việc học như vậy?"
"Nghỉ ngơi sáu tiếng, học tập mười tiếp, làm việc tám tiếng."
Bạch Tửu im lặng một lát rồi hỏi: "Cậu sắp xếp thời gian như vậy mà không thấy mệt mỏi à?"
"Sẽ không." Cậu nói: "Tôi còn có thể nhớ em hai mươi tư giờ."
Trái tim Bạch Tửu đập lỡ một nhịp.
Tình huống bây giờ là thế nào?
Cô mà lại bị một nam sinh học cấp ba trêu đùa?
Hứa Khâm giữ khuôn mặt không biểu tình tới gần cô.
Bạch Tửu lùi về phía sau một bước theo bản năng.
Ánh mắt cậu tối sầm lại, lại tiến lên một bước, Bạch Tửu cũng lùi về phía sau một bước
Cậu lạnh mặt, "Em sợ tôi."
"Cậu nói gì vậy?" Bạch Tửu căng da đầu nói: "Sao tôi lại phải sợ cậu chứ?"
Cậu còn nhỏ nên làm việc sẽ không để ý hậu quả, nhưng cô thì khác, làm chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến hậu quả, Bạch Tửu biết cô không có lý do gì để sợ cậu nhưng cô lại không khống chế được bản thân.
Hứa Khâm nhìn chằm chằm cô, giọng nói khàn khàn, "Tôi sẽ không làm gì em cả."
"Ừ." Cô bổ sung thêm một câu muốn làm gì cũng chẳng làm được, thấy cậu lại bước tới gần, Bạch Tửu vội vươn tay chặn lại, "Được rồi, nếu cậu muốn chơi một trò chơi yêu đương thì có thể tìm một nữ sinh trong trường, tôi không có hứng thú chơi với cậu."
"Không phải chơi." Cậu mím môi, nói: "Em nói tôi nên tìm được một chuyện mà mình muốn làm, việc chỉ thuộc về một mình tôi, bây giờ tôi tìm được rồi."
Ánh mắt của cậu quá nóng bỏng làm Bạch Tửu không dám nhìn thẳng, "Cậu cũng nói yêu sớm là bông hoa không thể kết quả, học tập mới là nhiệm vụ hàng đầu của cậu, tất cả những chuyện ảnh hưởng tới việc học đều là yêu ma quỷ quái."
Cô nghĩ sau nghi cậu nghe thấy câu nói này sẽ thấy xấu hổ, lại không nghĩ tới cậu lại cong môi cười, ánh mắt nóng bỏng hóa thành ôn nhu.
Bạch Tửu bị sắc đẹp làm cho mê muội một lát, sau đó cô hỏi, "Cậu... Cậu cười cái gì?"
"Em nhớ rõ từng câu mà tôi nói như vậy à?"
Trong mắt thiếu niên tràn đầy ý cười thỏa mãn.
Bạch Tửu phản ứng lại, cô ảo não đấm vào đầu mình một cái, sau đó lại thở dài.