“Không phải ngươi nói đói bụng à?” Bạch Tửu đặt đồ xuống trước mặt hắn, cô tùy ý ngồi trên bờ, xoa đỉnh đầu hắn nói: “Ăn đi.”
Hắn duỗi tay chụp lấy túi thức ăn cho cá kia, đôi mắt lại bị kia đĩa bánh hoa mai hấp dẫn, đại khái là sinh vật mỹ lệ trời sinh đã tương đối chú ý đến sự vật mỹ lệ, hắn một tay chỉ vào đĩa, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cái này gọi là bánh hoa mai, là một loại điểm tâm Nhân tộc chúng ta thường xuyên ăn, cũng là thức ăn.” Cô không biết loài cá như hắn có thể ăn hay không, chỉ nghĩ hắn hiện tại cũng đã hóa thành người, nói không chừng cũng có thể ăn được, coi như quà nhận lỗi của cô vì hôm nay thiếu chút nữa quên mất hắn.
Hắn chớp chớp mắt, vẫn cầm lấy một miếng điểm tâm, đầu tiên đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, sau khi xác định mùi không khó chịu, hắn mới đưa đến bên miệng thử cắn một miếng nhỏ, khóe môi hắn khẽ nhúc nhích, đôi mắt chậm rãi mở to một phân, cuối cùng ăn hết miếng điểm tâm này chỉ trong hai miếng.
Bạch Tửu hỏi: “Thế nào, ăn ngon chứ?”
“Ừm!” Hắn gật đầu, cả người đều như đang sáng lên.
Cảm xúc của Bạch Tửu cũng không khỏi bị hắn tác động, tâm tình cô lập tức tốt lên theo, “Nếu thích ăn, chỗ này đều là của ngươi hết.”
Hắn không vội vã vui mừng, mà hơi nhấp môi, không xác định nói: “Ta mà ăn một mình, ngươi sẽ không mắng ta chứ?”
Mày Bạch Tửu giật giật, cô rốt cuộc đã để lại cho tâm linh bé nhỏ của hắn bóng ma tâm lý lớn tới mức nào vậy? Nghe hắn nói ra những lời này, cô thiếu chút nữa liền nghĩ liệu có phải mình đã ngược đãi hắn hay không. Nhưng ông trời làm chứng, cô không hề ngược đãi hắn bao giờ cả, cùng lắm chỉ hù dọa hắn một chút mà thôi.
“Ngươi yên tâm ăn đi, ta sẽ không … mắng ngươi.” Bạch Tửu nói với tâm tình vi diệu, nhưng không có cách nào, đối với người xinh đẹp, cô luôn luôn kiên nhẫn. Cô không nỡ mắng hắn mà, hơn nữa, những con cá không thể hóa hình kia liệu có ăn được hay không cô còn không biết chắc đấy.
Lúc này hắn mới vui mừng nâng đĩa lên, về phần túi thức ăn cho cá kia đã bị hắn tùy tay ném vào trong nước, thức ăn cho cá từ trong túi tản ra, những con cá khác trong nước đều vây quanh đó. Lúc này, hắn lại không đau lòng chút nào cả.
Bạch Tửu bị sự tiêu sái của hắn làm cho sửng sốt một chút, cô hỏi: “Ngươi không ăn thức ăn cho cá?”
“Khó ăn.” Hắn cắn một miếng điểm tâm, híp mắt chìm vào bầu không khí có tên hạnh phúc, nói: “Vẫn là cái này ăn ngon.”
“Thức ăn cho cá khó ăn, vậy mà trước kia ngươi còn cướp, còn không cho những con cá khác ăn?”
Hắn nháy mắt, phong tình vô hạn, “Tuy rằng khó ăn, nhưng đồ đã rơi vào trong ao chính là của ta, đồ ta không cần cũng là của ta.”
Bạch Tửu nhìn về phía ao, quả nhiên, những con cá đó chỉ vây quanh đám thức ăn cho cá, không một con cá nào dám hạ miệng. Cô lại nhìn về phía hắn đang mỹ mãn ăn điểm tâm, bỗng nhiên nghĩ, sự thiên chân vô tà và phong cách hành sự của hắn liệu có phải có chút mâu thuẫn hay không?
“Nếu ta nói để những con cá khác ăn cái gì, vậy thì nghe ngươi, hay là nghe ta?”
Hắn ngẩn ra, ngay sau đó liền mím môi, khí thế yếu đi không ít, “Nghe ngươi.”
Bạch Tửu hừ một tiếng, cô nhìn những con cá khác trong ao, nói: “Ăn đi.”
Những con cá đó lúc này mới dám ăn.
Hắn cắn miếng điểm tâm tiếp theo, trong mắt lộ ra vài phần oán khí.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~