Có một số việc sẽ vĩnh viễn giữ lại trong đầu không thể quên được.
Ví dụ như Bạch Tửu vĩnh viễn không quên được ánh mắt của cha Hứa mẹ Hứa nhìn cô khi bước ra từ trong phòng bếp!
A!!!
Bạch Tửu muốn ôm đầu hò hét, một đời anh danh của cô đã bị hủy rồi!
Cô không nhớ mình đã rời khỏi nhà họ Hứa kiểu gì mà chỉ nhớ em trai Hứa Khâm ôm cánh tay anh trai mình ngây thơ hỏi trước mặt cha Hứa mẹ Hứa: "Chị gái này là bạn gái của anh sao ạ?"
"Ừm." Hứa Khâm bình tĩnh thừa nhận.
Cậu bé lại nhìn về phía Bạch Tửu rồi ngây thơ hỏi: "Vậy em phải gọi là chị gái hay là chị dâu?"
Vấn đề này Bạch Tửu không thể trả lời.
Nhưng Hứa Khâm lại thản nhiên gật gật đầu, anh nói: "Gọi là chị dâu."
Sau đó Hứa Thu lập tức nở một nụ cười sáng lạn rồi ngọt ngào gọi: "Chị dâu!"
Từ lúc đó cho đến khi rời khỏi nhà Hứa Khâm cô cũng không dám nhìn vẻ mặt của cha mẹ Hứa.
Chẳng sợ Hứa Khâm nói cha mẹ anh không có ý kiến gì nhưng cô vẫn không thể quên, có lẽ cha mẹ anh còn nghĩ thầm cô là trâu già gặm cỏ non!
"Chị, chị sao vậy?" Bạch Phàm Phàm đứng trước khu dạy học quay đầu lại hỏi.
Bạch Tửu cứng đờ nở một nụ cười, "Đột nhiên chị nhớ tới mình để quên một thứ trên xe, em lên trước đi, chị sẽ lên sau."
"Vậy được rồi." Bạch Phàm Phàm cũng không nghĩ nhiều mà xoay người đi vào phòng học trước.
Bạch Tửu nhìn xung quanh, hôm nay trong trường có rất nhiều người vì hôm nay là ngày họp phụ huynh. Mà nếu là họp phụ huynh thì chắc chắn cha mẹ Hứa Khâm cũng tới, lần trước đột nhiên nhìn thấy bọn họ làm cho cô xấu hổ không biết làm gì nên cô rất ngại nhìn thấy họ.
Đúng rồi, cô có thể nói với Phàm Phàm là công ty có việc gấp nên cô phải về trước, Bạch Tửu càng nghĩ càng thấy nên làm vậy bèn nhanh chóng đi về phía cổng trường.
Vừa mới đi được nửa đường thì cô đã bị một người kéo ra phía sau một cái cây, cô vừa nhìn rõ khuôn mặt của nam sinh kia thì anh đã đặt một tay lên thân cây. Hứa Khâm hơi cong người xuống dán sát lại, anh lạnh lùng hỏi: "Em muốn đi đâu?"
"Em, em để quên đồ trên xe nên muốn đi lấy." Da đầu Bạch Tửu tê dại, gần nhất khí tràng của thiếu niên càng ngày càng mạnh mẽ.
Anh lại cúi thấp người hơn một chút, đôi môi như có như không cọ vào cánh môi cô thấp giọng hỏi: "Chỉ là đi lấy đồ mà không phải là chạy trốn?"
"Chạy trốn?" Bạch Tửu cười, "Anh nói gì vậy chứ? Em không làm chuyện gì vi phạm pháp luật thì sao phải chạy trốn?"
Hứa Khâm khẽ hôn cô rồi lùi lại một bước, anh nâng tay lên vuốt ve đôi môi cô, đôi mắt lại càng thêm nguy hiểm, "Nếu em không nói thật thì phải chịu phạt."
"Anh... Muốn phạt em thế naò?"
Anh xoay người đi, "Trong một tháng không cho chạm vào tôi."
Nhưng mà Hứa Khâm vừa bước được một bước đã không đi được nữa, anh bình tĩnh xoay người nhìn về phía cô gái đang ôm chặt mình.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~