Hắn “Ồ” một tiếng, cảm xúc không mấy dao động mà nói: “Ta đi cùng ngươi.”
“Đừng nói giỡn.” Bạch Tửu quay đầu cười nhìn hắn, “Ta đâu có cách nào mang ngươi cùng đi được.”
Hắn không nói một lời ngồi dậy từ trên mặt đất, bắt được tay cô, rất có loại khí thế ngươi không dẫn ta đi cùng, ta cũng muốn đi theo ngươi.
Bạch Tửu xoa đỉnh đầu hắn, rất có kiên nhẫn nói: “Ta chỉ rời đi một thời gian mà thôi, chờ chuyện của ta làm xong, ta sẽ lập tức trở về. Ngươi ở lại nơi này chờ ta.”
“Ta không thích cảm giác ở tại chỗ chờ đợi.” Đôi mắt hắn buông xuống, cả người đều chìm trong một loại áp suất thấp không tên.
Bạch Tửu không thể không tiếp tục nói mấy lời hay, “Ta bảo đảm, chờ ta trở lại, ta sẽ mang thật nhiều đồ ăn ngon cho ngươi, hơn nữa ta cũng hy vọng lúc ta trở về sẽ có thể thấy ngươi đã biến đuôi cá thành hai chân.”
Lời này là giả.
Xét thấy hắn muốn biến ra hai chân để làm chuyện không tốt, cô vẫn không hy vọng hắn thành công biến thân nhanh như vậy.
Nhưng lời này hắn thích nghe nha. Như Bạch Tửu đã dự liệu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia của hắn dần có ý cười. Hắn bắt lấy tay cô áp lên mặt mình cọ cọ, híp mắt nói: “Vậy chờ ta có hai chân, ta liền đi tìm ngươi.”
Nơi này linh lực thiếu thốn, nếu hắn muốn tu luyện ra hai chân, vậy ít ra cũng phải mất vài chục năm.
Bạch Tửu mỉm cười, “Vậy đã nói rồi đó, khi ta không ở đây, ngươi phải cẩn thận bảo vệ mình, nhớ kỹ lời ta, đừng hóa thành hình người trước mặt những người khác.”
“Được.” Hắn gật gật đầu, hết sức nghiêm túc.
Lúc này Bạch Tửu mới cảm thấy tảng đá trong lòng tạm thời được hạ xuống. Lúc cô chuẩn bị rời khỏi, hắn lôi kéo tay cô hết sức đáng thương hỏi: “Ngươi sẽ nhớ ta chứ?”
Sau một lúc lâu trầm mặc, Bạch Tửu nghẹn ra một chữ, “Sẽ.”
Lúc này hắn mới vui sướng nở nụ cười.
Kỳ thật Bạch Tửu vẫn không yên tâm để một mình hắn ở lại hồ sen. Dựa theo tính tình đơn thuần này của hắn, nếu hắn bị những người khác phát hiện, lại bị người Tiên tông bắt lấy thì làm sao bây giờ?
Cách Tiên tông càng xa, nỗi lo lắng của cô lại càng nghiêm trọng, ngay cả Khương Đường vốn vô tư cũng nhìn ra Bạch Tửu thất thần.
Bước trên đường phố người đến người đi, Khương Đường quan tâm hỏi: “Tiểu Tửu, cảm xúc của cô dường như có chút không ổn, đã xảy ra chuyện gì không tốt sao?”
“Không phải.” Bạch Tửu cười, “Chỉ là ta sắp tới nhà, cận hương tình khiếp* mà thôi.” (*cảm giác bồn chồn lo âu khó hiểu khi đi xa lâu ngày trở về quê hương)
Vài phút trước các cô còn ở Vĩnh Tịch Sơn, hiện tại đã tới huyện Trạch Dương rồi, ít nhiều vẫn là nhờ pháp trận truyền tống Cố Trường Tình. Vì thế Khương Đường còn oán giận rõ ràng có thể trong nháy mắt đi được ngàn dặm, sao lúc trước Cố Trường Tình lại cố tình dẫn theo nàng đi từng bước một lên Vĩnh Tịch Sơn, nàng hết sức bất mãn với điều này.
Bạch Tửu thì lại cười cười, Cố Trường Tình làm như vậy chính là vì cảm thấy “hành hạ” Khương Đường rất thú vị đó.
Khương Đường nói với giọng không thể tưởng tượng nổi: “Không nghĩ tới đồ chúng ta cần tìm lại ở ngay quê nhà của cô, cô cũng có thể thuận tiện thăm người nhà mình, thật tốt.”
Khương Đường vẫn luôn cùng bà nội mình sống nương tựa lẫn nhau, sau khi bà nội nàng ấy qua đời, nàng liền cùng Cố Trường Tình tới Tiên tông, bởi vậy ở thế tục này cũng không có ai khiến nàng lưu luyến.
Bạch Tửu hào phóng nói: “Thời gian này cô liền ở lại nhà ta đi, chúng ta cùng nhau thương lượng đồ vật kia nên tìm như thế nào.”
Khương Đường mỉm cười ngọt ngào nói: “Được nha.”